Saved Font

Trước/21Sau

[Hp] [Bhtt] Obliviate

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
[Em ngồi trên ghế ở một góc vắng vẻ, trên bầu trời ánh sao rải rác khắp nơi, làn váy tím nhạt khẽ đung đưa trong gió, gương mặt em ngập tràn nước mắt, ngẩng đầu nhìn tôi.

Nơi đáy mắt em lộ rõ sự kinh ngạc cùng bối rối, da đầu tôi tê dại - đây quả thực không phải là thời điểm tốt để xuất hiện.

Trong lúc quẫn bách như thế này, để đánh vỡ không khí trầm mặc như hiện tại tôi đành mở lời khơi chuyện trước: "Buổi tối tốt lành."

Em lau khô khóe mắt mình, rồi hạ cánh tay xuống: "Buổi tối tốt lành, Etheline."

Tôi cũng không có rời đi như mong muốn của em, mà ngồi lại cạnh bên em.

Em ngẩng đầu nhìn tôi, một vài sợi tóc rũ xuống ở hai bên thái dương, đau thương ở đáy mắt là không cách nào có thể xóa nhòa.

Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy rất ghét Ronald Weasley, tại sao người chiếm được trái tim em cố tình lại là kẻ tồi tệ như cậu ta đây? Rốt cuộc là điểm nào của cậu ta hấp dẫn em đây? Thật tệ, cứ nghĩ đến việc em bị cậu ta chọc tức đến mức phát khóc thì tôi hoàn toàn chẳng còn tí thiện cảm nào với cậu ta, nhưng cố tình, loại tình cảm như tình yêu vốn luôn không hợp lẽ thường như thế... cậu ta khiến tôi cảm thấy thực ghen tị.

Gió đông vào đêm lẽ ra phải là lạnh lẽo hiu quạnh, nhưng có lẽ do Hogwarts đêm ấy quá đỗi đặc biệt, gió đêm dù có lạnh lẽo cũng không thê lương và tịch liêu như thế.

Cây to sau ghế vướng phải tầm gửi, trên cành cây đang vươn ra được tô điểm bằng vài quả quýt hồng nho nhỏ, tôi nhìn em ở dưới tàng cây, đột nhiên rất muốn bắt chước theo truyện cổ tích mà hôn trộm em.

Dưới cây tầm gửi, em là không thể từ chối.

- Tôi nhắm mắt, cuối cùng vẫn là kìm nén lại.

Trong sự im lặng kéo này, em dường như đã ổn, em lựa chọn né tránh nguyên do tôi xuất hiện ở đây, chủ động hỏi về chuyện dạ vũ của tôi.

"Etheline hẳn là rất được chào đón nhỉ." em chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, nở một nụ cười nhẹ: "Liệu em có biết người bạn nhảy may mắn ấy không?"

Tôi nói tôi không có bạn nhảy, em rất kinh ngạc mà nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ lẩm bẩm: "Thế thì bọn họ thật không có mắt nhìn."

Tôi nở một nụ cười tươi, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, đứng dậy một cách đột ngột, đứng đối diện em mà uốn gối, vươn tay về phía em: "Tôi có thể mời tiểu thư Granger xinh đẹp đây cùng khiêu vũ được không?"

Tôi cúi đầu, cố tình không nhìn vẻ mặt của em - ngạc nhiên, nghi ngờ hay là không muốn?

Nhưng mà em lại nắm lấy tay tôi, thanh âm mang theo tiếng cười: "Đó là vinh dự của em."

Sự đường đột của tôi thế mà lại ngoài ý muốn nhận được lời hồi đáp, có lẽ là do em không muốn khiến tôi cảm thấy khó xử, mà cũng có thể là em cảm thông với một người không có bạn nhảy như tôi. Nhưng vào khoảng khắc ấy, dưới tán cây cao bị những cây tầm gửi quấn lấy, hai tay đan vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, bắt đầu khiêu vũ một cách từ tốn. Về sau tôi thường mơ thấy cảnh tượng ấy, cũng mơ thấy lúc em dựa vào lòng tôi khi mà điệu nhảy kết thúc, mái tóc dày hòa lẫn vào nhau, đôi môi em thật ấm áp cũng rất mềm mại.

Nhưng khi tôi tỉnh lại, lưng tôi còn đang dựa trên bức tường đá lạnh lẽo kia, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, xung quanh tối đen như mực, đây là ban đêm ở Azkaban.]

Giống như những mảnh ghép trong trò chơi xếp hình sắp hoàn chỉnh, Hermione ngồi trên chiếc ghế bành cạnh lò sưởi còn đang cháy, lưng cúi xuống, đáy mắt chất chứa suy nghĩ thật khó tả.

Nàng không nhịn được mà liếm nhẹ môi, trong lòng nóng ẩm như có bóng ma đang ôm lấy nàng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thế nhưng thứ cảm giác kia lại bắt đầu lặng lẽ tan biến.

Ánh đèn đường mờ nhạt bên ngoài cửa sổ đáp trên nền tuyết trắng, mọi thứ đều thật tĩnh mịch.

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyên Cổ Đại Đế