Saved Font

Trước/211Sau

Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 83

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Thủy Tích

Bà nội Lý cũng biết đứng ở đây nói chuyện Lý Miêu Miêu cũng không ổn lắm cho nên lại sửa lời nói: "Cha con đi sớm, người yêu em trai tới thì con xem như là anh cả phải cùng ăn bữa cơm mới đúng."

Lý Tân Hạo ngồi bên trong nghe thấy vậy bèn đi tới cửa: "Bà nội, mẹ cháu có phải đi không?"

À... Bà nội Lý bị Lý Tân Hạo hỏi một câu lập tức nghẹn lại.

Tiếp đó, Lý Tân Hạo lại cười thành tiếng, dường như đã biết tỏng được suy nghĩ của bà rồi, nụ cười này khiến cho bà nội Lý không dám nhìn thẳng nữa. "Nhà chúng cháu có khách, mẹ đi sẽ không có người nấu cơm, bạn gái của chú tới sao? Vậy thì cứ gọi thím tới nhà cháu ăn cơm đi, bạn gái của anh trai cháu cũng đang ở đây, ba cháu phải tiếp đãi con dâu cũng rất quan trọng, bà nội thấy có đúng không ạ?"

"Chuyện này..." Có thể nói không được sao?

"Để cháu nói mẹ làm hai bàn nhé, mặc dù không có đủ đồ ăn nhưng chúng ta đều là dân quê cả, đã quen cơm canh đạm bạc rồi." Lý Tân Hạo thấy bà nội Lý rất quá đáng, không thấy khách nhà bọn cậu đang ở đây sao? Lúc nhà có khách lại bảo chủ nhà đi tới nhà người khác ăn cơm?

"Ừm... Hạo Hạo à, bạn gái của anh trai cháu còn nhỏ, chuyện sau này cũng chưa chắc, nhưng hôm nay là lần đầu thím cháu tới nhà..."

"Bà nội, bà nói gì vậy? Bạn gái anh cháu còn đang ở đây vậy mà bà lại nói họ còn nhỏ, chuyện sau này vẫn chưa biết được thì họ sẽ nghĩ thế nào đây? Vả lại, dù chú không còn nhỏ nhưng chuyện này cũng chưa biết trước được mà. Người ta kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, huống hồ chỉ mới là người yêu?"

"Hạo Hạo, sao con lại nói như vậy với bà nội?" Cha Lý dạy bảo con trai mình, nhưng cũng chỉ là nói nói vậy thôi chứ ông không nỡ nói nặng cậu, "Đi chơi mạt chược đi."

Mấy người Lý Linh Linh lại không nói câu nào, bọn cô đã lớn rồi cho nên khó mà nói được, nhưng Hạo Hạo còn nhỏ tuổi, nói cái gì cũng có thể cho qua được. Tuy nhiên, ở sau lưng bọn họ, bà cụ này sẽ nói mẹ bọn họ không biết dạy dỗ con cái.

"Ba, ba không được mách mẹ đâu đó, mẹ dạy con phải hiếu thảo, nếu để mẹ biết con tranh cãi với bà nội thì mẹ sẽ đánh chết con mất." Lý Tân Hạo ảo não bổ sung thêm một câu, sau đó đi trở về bên cạnh Sơ Lam Phong, xem y đánh mạt chược.

Cha Lý biết con trai đang nghĩ gì cho nên chỉ đành phải nói với bà nội Lý: "Mẹ, trong nhà còn có người lớn nhà họ Hàn tới làm khách, thực sự là không thể rời đi được, đợi lát ăn cơm trưa xong con qua, mẹ thấy sao?"

"Có người lớn à... Đúng là có người lớn thì không thể đi được, vậy ăn cơm xong lại tới cũng được, mẹ đi trước."

Sau khi bà nội Lý đi rồi, bầu không khí trong phòng mạt chược hơi trầm xuống.

"Chị Vân Phỉ cứ yên tâm, sau này chị gả cho anh trai em rồi, trừ người nhà em ra thì chị không cần quan tâm đến những người khác đâu, họ hàng nhà họ Lý này đều không được bình thường."

Phụt... Hàn Vân Phỉ bị lời nói của cậu chọc cười: "Chưa chắc chị sẽ gả cho anh trai em mà, còn phải xem biểu hiện của cậu ấy nữa."

Cha Lý thở dài, ông không hiểu rõ lắm ba chữ không bình thường này.

"Tớ biểu hiện không tốt sao? Cậu nói gì tớ cũng nghe theo mà." Lý Tân Long lập tức tỏ rõ lập trường.

"Nếu như cậu vẫn luôn như vậy." Hàn Vân Phỉ cười hì hì, rõ ràng là một cô bé đang đắm chìm trong mật ngọt hạnh phúc.

Mạt chược còn chưa chấm dứt thì mẹ Lý đã tới gọi mọi người đi ăn cơm rồi.

Rau cải ở nông thôn đều là do nhà mình tự trồng cho nên vô cùng tươi mới, ngoài ra còn có thịt, cá, tôm bắt dưới biển. Biết hôm nay bọn họ sẽ tới cho nên mẹ Lý đã tính toán sẵn từ sớm, trời vừa sáng đã dậy giết gà mang đi hầm, gà tuy nhỏ nhưng thịt lại vừa mềm lại vừa giòn: "Vân Phỉ à, sức khỏe con không tốt, thịt gà này là do dì tự nuôi đó, rất dinh dưỡng."

"Cảm ơn dì ạ." Hàn Vân Phỉ lấy một cái chén nhỏ, gắp thịt gà và cải xanh vào trong chén, ăn vô cùng lịch sự.

"Đông Lỗi, Lam Phong cũng đừng khách sáo." Cha Lý cầm rượu, "Đây là rượu dâu tằm tự nấu, bên ngoài không thể mua được đâu. Đổ rượu ngâm năm ngoái vào năm nay lại càng thơm hơn, hai đứa có uống rượu không?"

"Cháu có hứng thú." Sơ Lam Phong đẩy chén tới, cũng không khách sáo, "Ông nội cháu thích rượu, tửu lượng vô cùng tốt, nhưng tiếc là cháu không di truyền được gì. Tuy cũng thích nhưng không thể uống nhiều."

Hàn Đông Lỗi thầm nghĩ, tửu lượng của tiểu thúc rất tốt.

"Chú, vậy cháu cũng không khách sáo, hôm nay không say không về."

"..." Lý Tân Hạo nhìn nhìn Hàn Đông Lỗi, lại nhìn nhìn Sơ Lam Phong, trong lòng thầm chê bai Hàn Đông Lỗi một hồi, hắn cho là đang làm cái gì, lại còn không say không về nữa.

Nhập gia tùy tục cũng không biết, vẫn là Sơ Lam Phong tốt hơn.

Đương nhiên là Sơ Lam Phong không biết người yêu nhỏ của mình đang nghĩ cái gì rồi. Mà nếu như Hàn Đông Lỗi biết Lý Tân Hạo đang mắng hắn thì chắc chắn là sẽ đau lòng muốn chết thôi.

"Hạo Hạo uống rượu không?" Từ lúc đến đây tới giờ, Lý Tân Hạo còn không có trò chuyện với hắn câu nào cho nên Hàn Đông Lỗi đối với Lý Tân Hạo, rất là mâu thuẫn.

Thiếu niên này có thể gợi lên ɖu͙ƈ vọng của hắn, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt hắn. Không biết có phải là do cảm thấy Lý Tân Hạo rất xinh đẹp hay không mà càng về sau Hàn Đông Lỗi cũng quen đặt ánh mắt của mình lên người của đàn ông, thấy người này không đẹp bằng Hạo Hạo, thấy người đó cũng không đẹp bằng Hạo Hạo.

Sau đó ra nước ngoài, vì nước ngoài quá cởi mở nên hắn phát hiện mình có phản ứng với đàn ông. Lúc thấy mình như vậy, Hàn Đông Lỗi cũng từng mờ mịt, cũng đi tìm phụ nữ, nhưng lại không thể nào cứng lên với phụ nữ nổi, lúc này hắn mới biết thì ra mình là đồng tính.

Nhưng hắn cũng không vì vậy mà buồn phiền, đồng tính thì đồng tính vậy.

Cho tới sau này quen biết một người, người đó đã có người yêu đồng tính rồi nhưng lại si mê Hàn Đông Lỗi. Tuy Hàn Đông Lỗi và người đó là trong sạch nhưng giữa bọn họ cũng có mập mờ mấy lần, sau đó người yêu của đối phương biết được, gia tộc của người đó cũng có chút thế lực ở nước ngoài cho nên muốn ra tay hại chết Hàn Đông Lỗi.

Chuyện này không thể để nhà họ Hàn biết được, cho nên sau đó Sơ Lam Phong mới ra mặt giải quyết dùm.

Từ nhỏ hắn đã kính trọng người chú này rồi. Cảm thấy y chín chắn và điềm tĩnh không giống như người bình thường.

Nhưng gần đây Hàn Đông Lỗi lại phát hiện, khi y nhìn về phía Lý Tân Hạo, vẻ mặt sẽ biến đổi, không giống khi nhìn người khác, không giống khi nhìn mình, không giống khi nhìn người lớn trong gia đình, mà sự cưng chiều và dịu dàng trong ánh mắt đó chỉ có thể là đang nhìn người yêu của mình mà thôi.

Hàn Đông Lỗi cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi, lúc trước chú nói có thím rồi, chú cũng không phải là đồng tính.

"Có thể uống một chút, nhưng là uống bia, còn loại rượu nấu này thì không được." Lý Tân Hạo trả lời.

Hàn Đông Lỗi thấy Lý Tân Hạo trả lời mình, tức khắc cảm thấy vui vẻ. Thanh niên hai mươi tuổi giống như một thiếu niên ngây ngô vậy. Hắn lấy chai rượu ở bên cạnh lên rót cho Lý Tân Hạo một ít: "Uống với anh một ly đi thôi."

"Được." Hàn Đông Lỗi là khách tới nhà chơi cho nên không thể vả mặt hắn được, Lý Tân Hạo còn chưa tùy hứng đến nỗi đó.

Một ngụm rượu xuống bụng, hương vị cũng không tệ lắm, đàn ông trời sinh đã thích thử nghiệm, nhất là rượu. Lý Tân Hạo uống mấy ngụm còn muốn uống nữa cho nên bèn rót thêm một ly. Cha Lý và mẹ Lý cũng không ngăn lại, dù sao buổi chiều cũng không cần làm gì, bọn nhỏ uống say có thể về phòng nằm nghỉ.

Tới khi Lý Tân Hạo uống đến ly thứ ba thì đã đầu váng mắt hoa rồi.

"Đứa nhỏ này không uống được rượu, uống ba ly thì hết nổi rồi. Tửu lượng của Linh Linh và Tiểu Tiểu nhà chúng ta còn khỏe hơn nó nữa, mà nhắc tới mới nhớ người nhà chúng ta đều uống giỏi, cũng không biết tại sao đứa nhỏ này lại không uống được." Mẹ Lý uống rượu, có thể nói là nữ trung hào kiệt.

"Ai nói, con... Con không có say." Nấc một tiếng, Lý Tân Hạo gắp thức ăn bỏ vào miệng, khuôn mặt đã đỏ rực, đôi mắt trong mê man còn mang theo ngây thơ, đứa nhỏ này đúng là rất biết quyến rũ người khác.

"Ừ, Hạo Hạo không có say." Sơ Lam Phong vui vẻ, gắp thịt cho cậu, "Hạo Hạo gầy quá, gặm cánh gà này đi."

"Được." Lý Tân Hạo đặt đũa xuống, vươn tay nhận lấy cánh gà. Nếu đổi là ngày thường, cậu sẽ không chịu ăn, bởi vì cậu không thích gà.

Lý Tân Hạo say rượu vô cùng ngoan ngoãn.

Hàn Đông Lỗi thấy vậy cũng vui cười: "Hạo Hạo uống say thật ngoan." Khi say rượu, trêи gương mặt trắng nõn lại có màu đỏ dâng lên khiến trái tim hắn đột nhiên đập gia tốc.

"Không muốn nghe anh nói chuyện." Lý Tân Hạo trừng mắt nhìn hắn.

Một ánh mắt này không đau không ngứa nhưng lại khiến cho lòng người ngứa ngáy vô cùng.

Hàn Đông Lỗi vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác.

"Chú, dì, cháu ăn xong rồi, cháu đỡ Hạo Hạo đi lên ngủ, có lẽ cậu ấy sắp ngồi không yên rồi." Sơ Lam Phong đặt đũa xuống.

"Lên lầu cẩn thận một chút."

Mặc dù nói là đỡ, nhưng khi ra khỏi phòng ăn thì Sơ lam Phong đã lập tức bọc cậu lại bế lên. Lý Tân Hạo hơi híp mắt nhìn chằm chằm y. Người uống say luôn cho rằng bản thân rất sáng suốt, nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại không nhớ mình đã làm cái gì, chẳng hạn như Lý Tân Hạo đây.

Hai người đi tới lầu ba, Sơ Lam Phong đặt cậu lên giường, đi vào phòng tắm lấy khăn lông lau mặt và tay cho cậu, lại cởi quần jean của cậu ra, rồi mới bọc cậu vào trong chăn.

Lý Tân Hạo rất phối hợp, nhất là khi Sơ Lam Phong kéo quần jean của cậu, đôi chân trắng noãn lập tức duỗi thẳng ra để cho y cởi, một đôi mắt vô cùng hưởng thụ lộ ra thỏa mãn.

Đợi tới khi đã thu dọn xong hết thảy, Lý Tân Hạo vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình bảo Sơ Lam Phong lên giường.

Sơ Lam Phong nhướng mày nhìn cậu, có thật là đã uống say rồi không vậy?

Lý Tân Hạo cong môi, cười vô cùng ngây thơ: "Cùng ngủ trưa đi."

Sơ Lam Phong bị sự đáng yêu của cậu giáng cho một đòn, không nói hai lời lập tức cởi quần trèo lên giường, đã lâu lắm rồi y không được ôm cậu.

Nhưng Sơ Lam Phong vừa mới lên giường thì Lý Tân Hạo đã leo lên người y, kéo lấy quần áo y. Sơ Lam Phong càng vui vẻ hơn, nhưng vẫn cố nén không cười, nghiêm túc hỏi: "Em định làm gì?"

Lý Tân Hạo vẫn cười rất ngây thơ như nãy giờ: "Cởi quần áo đi ngủ."

Sơ Lam Phong vô cùng sảng kɧօáϊ cởi quần áo ra, sau đó nhìn Lý Tân Hạo. Lý Tân Hạo nhoài người nằm bò trêи người Sơ Lam Phong, sau đó ôm lấy đầu y bắt đầu hôn.

Trước/211Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Đô Thị Vô Thượng Thiên Tôn