Saved Font

Trước/108Sau

Hưu Phu

Chương 5: Có Ẩn Tình Khác (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Lan Anh

Beta: Su

"Cô nương, uống thuốc dưỡng thai này trước đi, đại phu nói, thai của người còn yếu, còn cần phải uống một hai thang thuốc, mới có thể ổn định thai nhi trong bụng."

Trong sương phòng của Trắc viện, Đông Xuân bưng một bát thuốc dưỡng thai nóng ấm đưa cho Hải Đường đang tựa vào giá gỗ hoa lê nhỏ, khẽ mỉm cười, ôn nhu nói.

Đông Xuân không phải là người hầu của môn gia này, là Cố Tĩnh Phong mua nàng ở Đại Mạc để chăm sóc cho Hải Đường, nàng và Hải Đường đều là nữ nhi nông gia, vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là hiểu biết không nhiều, hai người khác nhau ở chỗ là Hải Đường tâm tư kín đáo, bụng dạ thâm sâu mà lại có dáng vẻ xinh đẹp có một vẻ hồn nhiên mà thêm chút phong tình. Mà Đông Xuân, mẫu mực, rụt rè từ nhỏ khiến cho bọn buôn người gạt đem bán, nhỏ thì láu cá, lớn thì khờ khạo ngu dốt không biết gì, trừ biết khôn vặt, thủ đoạn nhỏ ra, ngoài ra không có gì khác.

Giờ này phút này, nàng chỉ biết, bản thân nhất định phải tâng bốc cô nương trước mặt, chính mình mới có đủ cơm ăn, hơn nữa nhìn tình hình ban nãy, trong tương lai Hải Đường này thế nào cũng là người quan trọng nhất trong cái phủ này, bản thân chỉ cần hầu hạ tốt nàng ấy, nàng cũng là có ba phần mặt mũi.

"Vị phu nhân tướng quân kia tính tình quả thật ác liệt, mới chỉ có hai ba câu liền đánh tướng quân hai cái bạt tay, chưa từng thấy qua người nữ nhân nào chanh chua giống như vậy, chính là địa chủ nhà giàu còn dăm thê bảy thiếp thì có cái gì đâu, coi nàng ta khác người như vậy.

Chẳng qua vẫn là nhận thấy tướng quân lo lắng cho cô nương nhất, phu nhân tướng quân kia hiện nay ngoại trừ cái bụng lớn hơn một chút, còn lại cái gì cũng không bằng, cô nương hãy bình tĩnh, người sẽ thấy được thành công, từ nay về sau cô nương với tướng quân thân thiết yêu thương, chẳng quan tâm đến cái thai trong bụng phu nhân nữa.

Đến lúc đó, cô nương chính là chủ tử chính thất trong phủ này, bà già kia, căn bản không qua được cô nương, đợi cô nương sinh đứa trẻ trong bụng ra, nếu là một công tử, vị phu nhân tướng quân kia chỉ sợ là cả đời bị đối xử lãnh đạm rồi."

Hải Đường uống bát thuốc, Đông Xuân ở một bên nhìn, chỉ nói những chuyện tốt, lúc này trên trán Hải Đường còn mang một khăn vải màu trắng, vết thương trên trán còn có thể thấy dấu vết của một tầng màu đỏ của máu, Hải Đường là đoán được góc độ và sức lực va chạm, phụ thân làm nghề y, nàng từ nhỏ đã xem qua y thuật đương nhiên cũng có thấy nhiều, nàng biết rõ ràng, chỗ nào sẽ chảy máu, nhưng đâm vào sẽ không chết người.

Đầu vẫn còn có chút lâm râm đau nhức, Hải Đường nhanh chóng uống thuốc, sau đó đưa bát cho Đông Xuân, cười nói:

"Trong phủ này, dù sao chúng ta cũng là từ bên ngoài đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngươi chỉ cần biết, từ nay về sau ngươi và ta chủ tớ chính là như châu chấu nối liền trên một sợi dây thừng, ở bên ngoài, đừng giống như hỉ báo xuân quang*, nếu là có người bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói cho tướng quân, có lẽ tướng quân sẽ làm chủ cho ngươi."

*Hỉ thượng mi sao: hỉ báo xuân quang, chúc niềm vui đến ngay trước mắt thông qua hình ảnh con hỉ thước.

"Dạ, nô tỳ đã biết. "

Đông Xuân nghe cái hiểu cái không, gật đầu liên tục không ngừng, vốn là còn muốn nói thêm cái gì, bên ngoài Cố Tĩnh Phong đã chậm rãi bước vào, trên mặt hắn hiện vẻ không tốt, ở chính viện bị chọc tức, ngay cả nói chuyện cũng không muốn cùng nói cho xong với Thẩm Khinh Vũ, liền xoay người rời đi.

Đông Xuân giỏi nhất là biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này ngay lập tức vội vàng im miệng, vội vã hành lễ với Cố Tĩnh Phong.

Cố Tĩnh Phong cầm lấy thuốc trong tay giao cho Đông Xuân, chỉ dặn dò nàng dùng cho đến lúc vết thương trên đầu kết vảy tróc ra, một ngày dùng ba lần, Đông Xuân nghe cẩn thận rồi nhận lấy, liền lui ra ngoài.

"Còn đau không? "

Cố Tĩnh Phong đưa tay, xem xét cẩn thận vết thương trên trán của Hải Đường, ôn nhu nói.

Hải Đường lắc đầu, tràn đầy dáng vẻ thâm tình, Cố Tĩnh Phong véo khuôn mặt, đối diện nói:

"Sau này, cũng không thể hồ đồ như vậy, trong bụng này của nàng còn có đứa bé."

"Tướng quân, Hải Đường mặc dù chỉ là một cô nương xuất thân nông gia, nhưng cũng biết luật lệ của Đại Chu, vô cớ hưu thê là phải bị thẩm vấn, trong bụng phu nhân có hài tử, tướng quân lại không phụ thân mẫu, có ra sao cũng không thể tạo thành thất xuất chi điều*. Một khi tướng quân hưu thê, tướng quân chính là trở thành mục tiêu công kích của mọi người, người bên ngoài chỉ nói tướng quân yêu thiếp mà diệt thê, đối với thanh danh chức quan của đại nhân sẽ bị phá hủy, Hải Đường không muốn tướng quân gánh vác danh tiếng như vậy."

Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ lại tựa như gió mát tháng ba thổi qua mặt vậy, kích thích chạm đến tâm của Cố Tĩnh Phong.

*Thất xuất chi điều: bảy tiêu chuẩn để chồng bỏ vợ trong xã hội phong kiến TQ: không hiếu thuận với cha mẹ chồng; không có con; có gian tình với người khác; ghen tuông; có bệnh nặng; nhiều chuyện; ăn trộm đồ.

Cố Tĩnh Phong đưa tay qua, nhẹ nhàng ôm Hải Đường vào lòng, mỉm cười nói, "Trong khoảng thời gian này, nàng chỉ cần để ý an tâm tĩnh dưỡng, ta nhất định sẽ cho nàng một cái công đạo, tuyệt đối không để cho nàng mang theo con không rõ ràng ở chỗ này, nếu nàng vẫn không thể nghĩ thông suốt, ta lợi dụng lý do nàng ta hung hăn đố kị để thôi nàng ta, tất nhiên không để cho nàng chịu thiệt thòi. "

Hải Đường nghe người nam nhân nhẹ nhàng hứa hẹn, lệ rơi đầy mặt, dán chặt vào lồng ngực dày rộng, không ngừng gật đầu, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trán Hải Đường, chỉ chờ đến khi nàng mơ màng ngủ, Cố Tĩnh Phong mới rời khỏi, trước khi rời đi chỉ dặn dò Đông Xuân chăm sóc thật tốt Hải Đường.

Đông Xuân trộm nhìn hai người quấn quít nhau hồi lâu, trong đầu tràn đầy vui mừng, trong lòng chỉ biết những ngày an nhàn của mình sắp tới rồi, gật đầu liên tục không ngừng.

Trắc viện Đông Xuân vui mừng giống như là đang ngâm ở trong bình mật, trong chính viện, lại không giống vậy, vốn dĩ sống yên ổn trong phủ tướng quân trong bảy tháng bắt đầu càng ngày càng không được yên lòng!

Sau khi Cố Tĩnh Phong rời đi liền ngồi một con ngựa cao lớn chạy nhanh tung bay hướng hoàng cung mà đi, "Bộp bộp" tiếng vọng lại của tiếng vó ngựa ở trên nền đá xanh trong kinh thành, không cần thời gian dài, Cố Tĩnh Phong liền xuống ngựa, thái giám trong cung đã đứng đợi trước cửa cung từ lâu, đi trước mang theo hắn vào bên trong bái kiến thánh thượng.

Trước/108Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Đô Thị Vô Thượng Thiên Tôn