Saved Font

Trước/108Sau

Hưu Phu

Chương 92: Đăng Đồ Tử (Yêu Râu Xanh)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Lan Anh

Một khắc kia nghe được tiếng “két” tan vỡ của đầu khớp xương, trong đầu của Quý Bắc Thần chợt xuất hiện một màn, lúc hắn ôm chặt một người phụ nữ cùng nàng nói chuyện chung tình, hình ảnh người phụ nữ trực tiếp ném hắn qua vai, tình cảnh như vậy sao mà giống hệt với hiện tại!

"Thì ra, ta thực sự từng gặp ngươi!" Cánh tay bị Thẩm Khinh Vũ bắt một cái bẻ gãy lúc này đang đau tê tâm liệt phế, mà Quý Bắc Thần lại không để ý tới đau nhức trên tay, chỉ cất giọng nói với Thẩm Khinh Vũ dùng một loại giọng nói vui vẻ mở miệng nói, sắc mặt trắng bệch, cái trán thấm một lớp mồ hôi lạnh, đau đến khàn giọng nhếch miệng.

"Cái tên Đăng Đồ Tử này, quả nhiên không phải là một người tốt, một lần hai lần làm cho tiểu thư nhà ta nhục nhã, ngươi có tin hay không, tiểu thư nhà ta hiện tại là có thể xé ngươi ra! Không biết xấu hổ!" Quý Bắc Thần tiếng nói vừa dứt, Tố Tâm ở một bên đã sớm đứng dậy, không chút khách khí chỉ vào mũi Quý Bắc Thần nổi giận mắng.

"Mẫu thân. . ." Quý Niệm Thanh không kịp coi xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, chỉ ôm lấy chân của Thẩm Khinh Vũ, thân mật cọ nàng nhẹ nhàng nói.

"Hóa ra Nam Nhứ Lâu thật là do cô nương mở!" Ông chủ vừa thấy Thẩm Khinh Vũ, căn bản không kịp quan tâm đến Quý Bắc Thần bị thương, chỉ chắp tay thở dài mở miệng nói với Thẩm Khinh Vũ.

Một hồi náo nhiệt trước cửa Nam Nhứ Lâu tan hết, lại trình diễn một hồi trò hề khác tay không xé sắc lang, tình cảnh quá náo nhiệt. . .

Bên trong phòng ở lầu hai, gương mặt Thẩm Khinh Vũ không chút biểu tình ôm Quý Niệm Thanh trong lòng đang ôm chặt lấy cổ nàng, không tiếng động nhìn Quý Bắc Thần ngồi ở một bên để đại phu băng bó, chỉ cảm thấy dáng vẻ của hắn, buồn cười không nói ra được cùng với tức cười.

Lần trước tay bị Thẩm Khinh Vũ bẻ gãy còn chưa bình phục, như cũ treo ở trước ngực, bây giờ lại đem cái tay còn lại lại cố định treo ở trước ngực, Thẩm Khinh Vũ rất vui vẻ, hoàn toàn không kìm được, ý cười trực tiếp chợt hiện ở trên mặt hiện tại, mà Quý Bắc Thần lúc này dáng vẻ vừa khôi hài vừa buồn cười, cũng làm cho người bên cạnh, không khỏi ở nghẹn cười.

"Phương thức mỗi lần gặp người của ngươi đều thật đặc biệt, dáng dấp đẹp trai cũng không thể lợi dụng mặt mình như vậy, làm tên Đăng Đồ Tử táy máy tay chân, ngươi nói có đúng hay không?" Thẩm Khinh Vũ nhếch môi, trên mặt là không che giấu được cười nói với Quý Bắc Thần.

"Phương thức mỗi lần gặp gỡ của cô nương cũng thật đặc biệt, hai cái tay của tại hạ cũng đều gãy ở trong tay cô nương, cô nương một chút cũng không có ý kiến gì sao?"

"Ý kiến? Lần trước một cái tay kia của ngươi, quản gia nhà ngươi bồi thường cho ta một ngàn lượng bạc, sợ ta tố cáo ngươi, ngày hôm nay ngươi lại còn tới, vậy hai ngàn lượng, thế nào? Có phải hay không thật trượng nghĩa!"

Quý Bắc Thần lần đầu tiên nhìn thấy vị nữ tử thú vị như vậy, ôm ấp con gái của mình đắc chí đòi bạc với hắn, rõ ràng chính mình bị gãy tay, ngược lại còn là hắn chịu thiệt!

"Cô nương, ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý, ngươi làm gãy hai cái tay của ta, muốn làm lỡ bao nhiêu chuyện của ta, đây còn muốn ta bồi thường bạc cho ngươi?" Quý Bắc Thần chỉ nhăn lông mi, hình tượng này bây giờ của hắn, một gương mặt dễ nhìn đi nữa cũng không cứu lại được, cũng may đại phu kiểm tra thương thế cái tay còn lại của hắn rồi, sau khi đem một cánh tay kia trước thả xuống, mới coi như đền bù một chút.

"Mấy ngày này, công tử nhất định phải bồi dưỡng thật tốt, nhất định không thể nâng vật nặng, bằng không sẽ làm tay bị thương, vậy coi như là chuyện cả đời này, toàn bộ, vậy coi như là tàn phế!" Đại phu đổi lại một tấm thuốc cao, sau đó liên tục dặn dò với Quý Bắc Thần.

Quý Bắc Thần đang lo Thẩm Khinh Vũ không để ý tới, đại phu nói vừa dứt, Quý Bắc Thần liên tục không ngừng đối với đại phu chỉ lấy Thẩm Khinh Vũ ở một bên mở miệng nói, "A, gây chuyện ở chỗ kia kìa, ngươi nhanh tìm nàng nói đi."

"Tìm ta nói làm chi, ngươi nếu không phải là tay không tự trọng sờ ngực ta, ngươi có thể rơi vào kết cục này, ta không có tố cáo ngươi ngươi liền may mắn đi, thế nào, còn muốn lừa ta có phải hay không, ngươi dám lừa ta, ngươi có tin hay không, ta có thể trực tiếp tiễn ngươi đi ăn cơm tù!" Thẩm Khinh Vũ bị kích thích, vậy coi như là người đàn bà chanh chua thực sự, cái gì mặt mũi nàng có thể cũng là có thể trực tiếp ném qua một bên căn bản không cần, chỉ nhìn nàng vừa mới chính là cùng Vân Ý Sơ chửi đổng lên, không chút nào nhận thua, cái này không, tiếng nói Quý Bắc Thần vừa dứt, Thẩm Khinh Vũ liền nâng cằm cắn răng, nửa phần không để cho cùng bàn bạc.

Quý Bắc Thần cảm thấy có một cỗ khí thế không chịu thua của người phụ nữ trước mặt, như là một con mẫu thân nhỏ bị người ta đạp đuôi xù lông lên, một chút không tha thứ, không khỏi buồn cười, chỉ tiếp tục cùng nàng biện luận nói "Người nào lừa ngươi, ngươi này chẳng lẽ không phải cố ý định tổn thương, người ta nói người cùng nghề là oan gia, ngươi mở ra một tửu lâu cùng ta đoạt mối làm ăn, còn cố ý làm ta bị thương, ngươi bây giờ còn đang chỗ này cùng ta phân rõ phải trái, ngươi giống như có chút ngang ngược không biết lý lẽ!"

"Ha ha, ngang ngược không biết lý lẽ, ngươi nói một đại nam nhân muốn cùng nữ nhân giảng đạo lý, đây là ta nghe một truyện tức cười nhất thiên hạ." Thẩm Khinh Vũ chỉ ha ha kéo môi, nhún vai.

Lúc đó, trên người mang theo trẻ con, đang tự do cọ ở trong ngực của nàng một cái, nói lầm bầm, "Mẫu thân. . . Con đói rồi. . ."

Thẩm Khinh Vũ nghe được một tiếng mẫu thân, như cũ xấu hổ, đối với Quý Niệm Thanh ở trên người cười nói "Nha đầu, ta thật sự không phải là mẫu thân con, con từ nay về sau có thể gọi ta là cô cô, nhưng con không thể kêu loạn ta là mẫu thân con, nếu không người khác sẽ hiểu lầm ta."

Thẩm Khinh Vũ nàng danh tiếng trong kinh thành có thể nói là rất khó nghe rồi, nhiều hơn nữa một lời đồn vô căn cứ không mai mối có quan hệ bất chính vụng trộm mang thai, nàng cả đời này thật sự là rửa không trắng rồi. . .

Tiểu cô nương ngây ngốc ngẩng đầu, trợn đôi mắt vô tội tràn đầy nghi ngờ hỏi, "Cái gì là hiểu lầm? Người cùng với mẫu thân trong bức họa trong thư phòng phụ thân giống nhau như đúc, người rõ ràng chính là mẫu thân của con, hơn nữa, mẫu thân không cảm thấy Thanh Thanh cùng với dáng vẻ của người cũng rất giống sao!"

Tiểu nha đầu trẻ thơ dễ thương, Thẩm Khinh Vũ bật cười, cũng không giải thích, chỉ hỏi tiểu cô nương "Vậy con nói cho ta biết, mẫu thân của con, tên là gì?"

"Mẫu thân con là Nguyễn Nhã Thi."

"Đúng rồi, mẫu thân con tên là Nguyễn Nhã Thi, ta là Thẩm Khinh Vũ, tên của chúng ta không giống nhau, cho nên ta không phải là mẫu thân của con, con hiểu chưa?"

Quý Niệm Thanh thông minh tựa ở trong lòng Thẩm Khinh Vũ, nhu nhuận nói, Thẩm Khinh Vũ nghe, đối với bên ngoài cười nói, mà ở một bên, Quý Bắc Thần vốn còn mang theo ý cười nhìn một lớn một nhỏ hai người nói chuyện, sau khi nghe Thẩm Khinh Vũ trả lời, không tự chủ nâng cao giọng.

"Thẩm Khinh Vũ, phu nhân tướng quân uy phong?"

Đúng rồi, có thể thỉnh cầu hoàng đế viết tay thư, người con gái có thể muốn tới Nam phủ đào kép ở trong lâu cổ vũ, thế gian này có thể có mấy người! Thẩm Khinh Vũ, người con gái cao quý không tả nổi này, đề tài nói chuyện ở nơi này của người dân trong kinh thành nghị luận trà dư sau bữa cơm.

Lúc đó chuyện của phủ tướng quân ở toàn bộ trong kinh thành lưu truyền sôi sùng sục, nhất là chuyện vị tướng quân kia mang về ngoại thất bị cởi sạch không lưu thu trói ở cửa thành để cho tên khất cái chà đạp, thành một chuyện kỳ lạ trong kinh thành này.

Thẩm Khinh Vũ ba chữ này, thành kỳ nữ trong miệng của người dân truyền nhau, có người nói nàng dữ dằn ghen ghét thành lòng dạ của xà bọ cạp, có người nói nàng tính tình hào sảng xử sự hào hiệp, chuyện này, thậm chí làm cho tiên sinh kể chuyện trong kinh cải danh đổi tính thêm dầu thêm mở thành một tiết mục ngắn, trực tiếp bày ở trên bàn trở thành chuyện cũ mà nói, Quý Bắc Thần may là lại không quan tâm những chuyện nhà cửa này nhưng thế nào cũng là nghe nói đến tiếng tăm của Thẩm Khinh Vũ.

Nhất là gần đây, tướng quân uy phong Cố Tĩnh Phong thắng lớn trở về, trong kinh thành này lại có một phen ý kiến khác, nói tướng quân uy phong mang về vị ngoại thất kia, vốn dĩ chính là một mật thám Đại Mạc, mọi thứ đều chỉ là một cái tròng, vì chính là dẫn phản tướng đại mạc mắc câu, bách tính nói tướng quân chịu nhục không tiếc thân tử cùng phu nhân bị thương, dụ địch thâm nhập, đổi lấy sự ổn định và trật tự của biên quan, thật là tướng quân tốt, thoáng cái lại để cho Thẩm Khinh Vũ vị phu nhân tướng quân này vọt tới nơi trên đầu sóng ngọn gió.

Ngày đó vị này mất đi con của mình mang theo đồ cưới rời khỏi phủ tướng quân, trở lại nhà mẹ đẻ, trực tiếp xử trí ngoại thất, thủ đoạn của Thẩm Khinh Vũ không tính là ưu nhã, hiện nay chính là ngồi ở trước mặt của mình, lại lấy phương thức như vậy, quả thật, duyên tuyệt không thể tả!

Thẩm Khinh Vũ đối với sự kinh ngạc của nam nhân không thèm để ý chút nào, sau khi đem Quý Niệm Thanh ở trong ngực ôm đưa đến trong lòng Quý Bắc Thần, nhàn nhạt mà nói "Ngày hôm nay xem như là hiểu lầm, chi phí thuốc của ngươi, ta sẽ trả cho ngươi, vậy đi, còn có chuyện, liền không ở nơi này nhi cùng ngươi tốn hơi nữa, nếu có duyên, giang hồ tái kiến." Vừa nói xong, Thẩm Khinh Vũ liền như một làn khói mang theo Tố Ca và Tố Tâm chạy.

Hai cha con nhìn Thẩm Khinh Vũ so với thỏ chạy còn nhanh hơn, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau tội nghiệp, Quý Niệm Thanh chỉ chỉ bóng dáng đã đi xa kia, rất là tủi thân nói, "Phụ thân, mẫu thân chạy rồi. . ." nói rồi, dáng vẻ giống như là muốn khóc.

Quý Bắc Thần tràn đầy đáng thương xoa đầu của con gái, nhẹ giọng dỗ dành, "Chạy không xa, phụ thân nhất định mang nàng trở về, làm mẫu thân của ngươi."

"Dạ." Quý Niệm Thanh gật đầu, tựa vào trong lòng Quý Bắc Thần, chỉ là trong lòng nàng không vui, không ngừng bĩu môi.

Thời điểm Quý Bắc Thần mang theo Quý Niệm Thanh, Nguyễn Nhã Hoan đã sớm chờ ở cổng, một khắc kia nhận lấy Quý Niệm Thanh trong lòng của Quý Bắc Thần, nàng tâm tư vẫn luôn cẩn thận liền phát hiện, tay của Quý Bắc Thần không thoải mái.

"Tỷ phu, tay của người, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Phụ thân sờ ngực của mẫu thân, mẫu thân liền đập tay của phụ thân!"

Nguyễn Nhã Hoan gấp gáp mở miệng nói lúc vừa nói xong, Quý Niệm Thanh ôm trong lòng đã liên tục không ngừng trả lời với dì nhỏ bên cạnh.

Một câu mẫu thân, làm cho khuôn mặt của Nguyễn Nhã Hoan trong nháy mắt trầm xuống, chỉ là thân phận ở chỗ này, cũng không tiện tức giận, chỉ có thể nhẫn nhịn. Mà Quý Bắc Thần ở một bên đang nghe con gái nhà mình lời ít mà ý nhiều làm nhục như vậy hắn thanh minh giải thích, sầm mặt lại, chỉ trừng mắt con gái nhà mình một cái nói, "Trẻ con không thể nói xằng nói bậy."

"Mẫu thân nói, phụ thân là Đăng Đồ Tử*, dì nhỏ, con nói cho người, con hôm nay lại thấy được mẫu thân rồi, mẫu thân bế con, trên người mẫu thân rất thơm rất thơm, hơn nữa ôm lấy ta mềm mại, thoải mái và thư thái, dì nhỏ, phụ thân nói, mấy ngày nữa sẽ tìm mẫu thân trở về, dì vui vẻ sao?"

*nghĩa là một tên yêu râu xanh

Trong ngực của Quý Niệm Thanh biểu lộ vui vẻ trong lòng với người mà nàng cho rằng là thân cận nhất, nhưng không biết, mỗi một chữ mỗi một câu của nàng, nhưng đều là từng mảnh lưỡi đao sắc bén, đang xoắn lại trong trái tim của Nguyễn Nhã Hoan.

Trước/108Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y