Saved Font

Trước/108Sau

Hưu Phu

Chương 97: Hải Đường (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Re

Trò cười dừng lại ở việc cấm túc, cả mái tóc Thẩm Khinh Vũ đều đang còn nhỏ nước, sau khi thấy vợ chồng Tấn Vương bị người của Lý Toàn mang đi, nàng chỉ yên lặng đứng một bên. Thẩm Tĩnh Lam đã sớm cho người tìm chiếc khăn khô ráo để lâu mái tóc ướt, chỉ là ánh mắt lại không kiềm được cứ nhìn về phía góc tối nọ, muốn nói lại thôi....

Thẩm Khinh Vũ cười bảo Vệ Lương mang tiền đặt cọc mà chưởng quỹ mới thu đến, lấy từ trong chiếc hộp gấm tứ phương lớn khoảng hai bàn tay ra một xấp ngân phiếu và bạc, nặng trĩu. Thẩm Khinh Vũ thoáng cái đưa hết cho tỷ tỷ mình, cười nói: “Tỷ tỷ, cái này tỷ giữ làm tiền riêng, sau này khi nào có nữa, muội cho tỷ tiếp."

Thấy Thẩm Khinh Vũ giao hết một xấp ngân phiếu vào trong tay mình mà không hề có chút tiếc rẻ nào, Thẩm Tĩnh Lam không kiềm được bật cười: “Nha đầu ngốc, muội mới vừa kiếm được tiền sao lại đưa cho tỷ ngay thế, tỷ cũng có bạc trong cung, muội giữ lại dùng cho việc chi tiêu của mình đi.”

“Không cần đâu, trong tay muội còn chút bạc nha. Tỷ không biết đâu, lần trước ở Thiên Hương phường, cô nương nhà người ta bị vị Tấn Vương vừa rồi khinh bạc nhờ muội lừa gạt năm vạn lượng, muội lấy tiền đó chuộc thân cho cô nương kia, còn dư lại bốn vạn. Lượng bạc này muội giữ trong tay đến giờ cũng chẳng dùng vào đâu cả, hơn nữa, vị gia kia đúng là nhiều của cải thật, cả ngày ăn nhậu chơi gái cờ bạc, trong tay lại còn nhiều tiền như vậy, không biết hãm hại lừa bịp cướp đoạt từ đâu nữa.”

“Thiên gia phú quý, đương nhiên giàu có rồi!”

Thấy tỷ tỷ Thẩm Tĩnh Lam khước từ, Thẩm Khinh Vũ lắc đầu, cười nói với tỷ tỷ. Thẩm Tĩnh Lam nghe vậy thì không khỏi bật cười một tiếng, lau tóc cho nàng, chỉ nói câu này hòng tránh tai vách mạch rừng.

Đã đắm chìm nhiều năm trong hậu cung, nàng đương nhiên hiểu ý của Hoàng đế. Vào một khắc khi Tô Hành yêu cầu cấm túc Tấn Vương, Thẩm Tĩnh Lam hiểu ngay chỉ sợ Tô Hành đã hoài nghi Tấn Vương, dù sao thì chuyện huynh đệ tranh quyền đoạt vị có quá nhiều, nhiều năm như thế, Tô Hành phòng bị những huynh đệ còn sót lại không ít.

Thẩm Khinh Vũ chưa từng thấy vẻ tối tăm đẫm máu ở nơi đây nên còn chưa phát hiện, mà Thẩm Tĩnh Lam đã thấy quá nhiều trong hậu cung đã ở nhiều năm. Ai cũng nói nàng tính tình yếu đuối không thích tranh đoạt, nhưng thật ra chỉ là nàng hiểu rất sâu sắc rằng, tranh hay không tranh, trong lòng Tô Hành đều sáng như ban mai. Chàng là một Hoàng đế anh minh cơ trí, ngay từ ban đầu đã đã thấy rõ mấy trò vòng vo tam quốc thế này.

Nghe thấy những lời này của Thẩm Khinh Vũ, Tô Hành càng nhíu chặt hai hàng lông mày hơn. Hắn quay đầu chỉ nhợt nhạt nhìn thoáng qua Thẩm Tĩnh Lam bên cạnh, khi nàng chỉ hơi mỉm cười đáp lại, trong mắt hai người đều cất giấu thâm ý như nhau. Làm phu thê nhiều năm, ăn ý không gì sánh bằng. Lúc đó Lý Toàn thấp giọng thì thầm vài câu bên tai Tô Hành, tuy giọng nói rất khẽ, Thẩm Khinh Vũ và Thẩm Tĩnh Lam vẫn nghe thấy rõ ràng rằng, của hồi môn của Lệ phi trong Quán Oa cung có thai!

Ngày hai mươi chín mới hết cấm túc, mới ngày tám đã nghĩ cách muốn được thả, vị Lệ phi này đúng là không phải đèn cạn dầu. Hai tỷ muội nhìn nhau, đều trở nên trầm mặc.

“Quán Oa cung lai giả bất thiện, tỷ tỷ cẩn thận ứng đối nhé!”

Vốn rất chú trọng việc có con nối dõi, Tô Hành nghe thấy trong Quán Oa cung có người mang thai liền dự định lên đường hồi cung, Thẩm Khinh Vũ tiếp khách, đỡ lấy tỷ tỷ thân mình không tiện đi một đường tới chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị chu đáo tại cổng.

Thẩm Khinh Vũ để Thẩm Tĩnh Lam đi phía trước, nàng dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe được nói với tỷ tỷ mình rằng, loại nữ nhân có thể đục khoét tâm trí mà giở trò trong bấc đèn dầu thế này, ai biết trong bụng của hồi môn kia rốt cuộc có mang thai thật không. Chuyện giả có thai rồi tranh sủng xưa nay không phải chưa từng có.

Sợ là nữ nhân kia mang thù, đang bày mưu kế gì đó, tính kế hết mọi chuyện lên đầu Thẩm Tĩnh Lam. Đứa con trong bụng Thẩm Tĩnh Lam, còn có hai vị công chúa An Khang và Hưng Dương, luôn có lúc sẽ ước gì có thể phân thân mà chiếu cố.

“Đừng lo lắng, tỷ tỷ đã ở trong cung nhiều năm, hiểu làm thế nào để bảo vệ chính mình.” Thẩm Tĩnh Lam vỗ nhẹ bàn tay Thẩm Khinh Vũ, khẽ mỉm cười với nàng, muốn giúp nàng tiêu sầu.

Thẩm Khinh Vũ đưa tiễn tại đây, Cố Tĩnh Phong không thể đi ra cùng bọn họ. Trước khi lên xe ngựa, Thẩm Tĩnh Lam vẫn kìm lòng nhìn thoáng qua phía sau, một cái liếc mắt đầy thâm ý.

Sau khi hai người Thẩm Tĩnh Lam và Tô Hành lên xe ngựa đi xa, Thẩm Khinh Vũ đỡ tay Liễu ma ma định trở lại Nam Nhứ Lâu, không hiểu sao đột nhiên trước mặt có một bóng hình rơi xuống ngay dưới chân mình, một tên khất cái cả người đều toát lên vẻ lam lũ, hôi thối không chịu nổi cứ như vậy mà không còn chút sức lực nào ngã xuống đất trước mặt Thẩm Khinh Vũ. Nàng vừa định lui bước thì đôi mắt cây dó vừa mở ra của gã ăn mày kia khiến nàng phải bật thốt lên: “Hải Đường!”

Nàng nhận ra đôi mắt cây dó này, đến chết cũng nhận ra, nhưng gương mặt này đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt thối rữa hết toàn bộ, một lớp da lành lặn cũng không tìm ra nổi. Khuôn mặt của một nữ tử vốn thiên tư quốc sắc, mỹ diễm động lòng người, giờ phút này lại biến thành một cái da mặt vụn nát, sưng đỏ đến thối rữa. Dáng dấp ấy làm người ta cảm thấy rất buồn nôn.

Liễu ma ma còn chưa hoàn hồn, nghe tiếng kinh hô của Thẩm Khinh Vũ thì muốn hộ nàng ra sau lưng mình theo phản xạ. Mà Hải Đường dưới đất ăn mặc như ăn mày, ngay khi thấy Thẩm Khinh Vũ nhận ra mình thì dùng toàn lực nhằm chủy thủ trong tay về phía giữa cổ Thẩm Khinh Vũ, muốn thẳng tay cắt yết hầu Thẩm Khinh Vũ ra!

Lúc Liễu ma ma duỗi tay cản trở, bàn tay đã bị chủy thủ của Hải Đường xẻo ra một đường, máu tươi chảy ròng ròng. Thẩm Khinh Vũ đưa tay tránh ra, nâng chân lên dùng hết sức đá ngang một cái, lại thấy Hải Đường cũng có chuẩn bị trước, biết bản thân dùng chủy thủ không thành thì đổi thành ngân châm trong ống tay áo đang tung bay. Thẩm Khinh Vũ đỡ lại không kịp, trong lúc chớp nhoáng, trước mắt xuất hiện một bóng lưng đĩnh đạt quân trang, hình bóng ấy quá quen thuộc đến nỗi không cần nhìn mặt, nàng cũng biết là ai!

Trước/108Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chín Cực Chiến Thần