Saved Font

Trước/123Sau

Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 121

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong phòng khách chỉ mở một cái đèn nhỏ có vẻ thập phần mờ nhạt, Hạ Kiều Mộc đã sớm ngồi dậy, tay nắm lấy di động, cúi đầu, có vẻ rất là suy sụp.

Sở Nguyệt Xuất ở một bên lẳng lặng nhìn, trong lòng lại thập phần do dự.

Nàng có thể phân biệt ra được trong giọng nói Ngôn Tĩnh đối với Hạ Kiều Mộc là có ẩn ý, cũng có thể phân biệt ra được Ngôn Tĩnh đối Hạ Kiều Mộc rõ ràng cố ý không thân, đại khái cũng có thể hiểu được tình thế hiện giờ.

Không nói tới trước đó Ngôn Tĩnh khoan dung Ngôn Du cùng mình, mời mình cùng Ngôn Du có thể một lần nữa chung một chỗ, coi như chính là bằng hữu bình thường, để mình xem nàng gả cho người không thích, cũng sẽ cảm thấy không đành lòng.

"Tĩnh, em không phải ở đây hồ nháo." Hạ Kiều Mộc từ khi nghe được âm thanh lạnh như băng cùng tiếng thở rõ ràng bên tai của Ngôn Tĩnh, lúc này cố gắng đè nén chính mình, không để cho mình khóc lên, "Em chỉ muốn.. Dùng hết phương pháp, muốn nhường hai người chúng ta có thể cùng một chỗ mà thôi."

Thở sâu, Ngôn Tĩnh mắt lại nhìn nam nhân trong phòng ăn đang cố gắng bảo trì bộ dáng tư văn hữu lễ, thanh âm vẫn như trước lạnh lùng, "Em vẫn là mau trở lại đi, hai người chúng ta là không thể nào."

"A... em còn là muốn thử xem." Hạ Kiều Mộc quật cường nói, "Chị nhất định lại đang cùng đối tượng xem mắt ăn cơm đi, như vậy... Khoái hoạt sao?"

Ngôn Tĩnh trầm mặc vài giây, lại ngoan tâm, "Chuyện của tôi không cần em quan tâm."

Vẫn duy trì tư thế nắm điện thoại, Hạ Kiều Mộc cũng trầm mặc, cúi đầu, không rên một tiếng. Thật lâu sau, đưa điện thoại di động cho Sở Nguyệt Xuất, không nói một lời nằm xuống, đem tấm thảm mỏng đắp tới trên mặt, "Cám ơn chị, chúc ngủ ngon."

Sở Nguyệt Xuất có chút nghi hoặc tiếp nhận di động, mắt nhìn thân mình người nọ tựa hồ đang run nhè nhẹ liếc mắt một cái, thở dài, đưa điện thoại phóng tới bên tai, "Uy..."

Chợt nghe đến thanh âm của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Tĩnh ngẩn người, vài giây sau hoàn hồn nói, "Sở lão... Ân, không thể như vậy gọi cô, Nguyệt Xuất, Tiểu Du gần đây khỏe không?"

"Ân, tốt lắm." Sở Nguyệt Xuất tầm mắt dừng ở trên người đang dùng tấm thảm mỏng bao vây lấy đầu chính mình vừa kéo lên, ôm cánh tay trở về phòng, đem cửa phòng đóng lại, "Em ấy hiện tại ngủ, chờ sáng sớm ngày mai em ấy tỉnh tôi kêu em ấy điện thoại cho cô."

"Ha ha, không cần." Nhắc tới muội muội, Ngôn Tĩnh liễm mi vô cùng chặt chẽ mới có chút nới nới lỏng, "Có cô đang ở đó, tôi thực yên tâm."

"A..." Sở Nguyệt Xuất cũng là cười, chần chờ nói, "Tôi cảm thấy được... cô có thể thì hãy suy nghĩ một chút... Người dù sao cũng là vì chính mình mà sống..."

Hạ xuống mi mắt, nhìn sàn nhà, Ngôn Tĩnh thanh âm nhẹ nhàng, "Ân, cô... Chiếu cố tốt chính mình, chiếu cố tốt Tiểu Du..."

"Yên tâm." Sở Nguyệt Xuất âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, "Tôi sẽ không tiếp tục nhường Tiểu Du thương tâm."

"Ân."

Hai người tùy tiện nói mấy câu, Ngôn Tĩnh liền cúp điện thoại, một lần nữa trở về trong phòng ăn, đối với nam nhân gật gật đầu, ngồi xuống.

"Ngôn tiểu thư là có cái gì việc gấp sao?" Nam nhân ngồi đối diện, nhìn nữ tử ở trước mặt mình cử chỉ tao nhã thái độ lại ung dung thì rất có hảo cảm, có chút ân cần nói, "Nếu tôi giúp được, Ngôn tiểu thư cứ việc nói."

Lộ ra nụ cười nhạt, Ngôn Tĩnh lắc đầu, "Là điện thoại của muội muội tôi, em ấy ở Mĩ Quốc, có đôi khi sẽ gọi điện thoại cho tôi."

"Nha..." Nam nhân tỉnh ngộ, thầm nói khó trách lâu như vậy, gật gật đầu, "Thật sự là tỷ muội tình thâm a..."

Đem nam nhân không cố ý khen tặng nhìn ở trong mắt, Ngôn Tĩnh không hiểu sao cảm thấy một trận chán ghét, trên mặt nhưng vẫn là gợn sóng không sợ hãi, chính là, vừa nghĩ đến mới thanh âm Hạ Kiều Mộc trong điện thoại cùng lời nói của nàng, tâm lại không hiểu đau một cái, đau đến nỗi nàng có xúc động muốn rơi lệ.

_________________

"Tiểu Y, muốn ngủ trưa sao?" Nếm qua cơm trưa, Sở Giản Hề thu thập xong liền nhanh nhẹn rửa sạch bát, từ trong phòng bếp đi ra liền thấy Sở Lục Y gục xuống bàn, sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng cười, đi qua, tay xoa nhẹ mái tóc của nàng, "Buổi sáng ngủ tới mấy giờ nha?"

"Chán ghét, Sở Giản Hề..." Sở Lục Y mặt càng đỏ hơn, bắt lấy tay Sở Giản Hề, "Chị không được làm động tác này, thoạt nhìn giống như em là con nít vậy."

"Phốc, em vốn liền nhỏ mà..." Sở Giản Hề ngồi xuống nhìn người đang ngồi ở trên ghế, "Mới mười tám tuổi chứ mấy, Tiểu Y..."

"Mới không nhỏ đâu!" Sở Lục Y hếch ngực, trắng mắt liếc Sở Giản Hề một cái, tầm mắt dừng ở trên ngực Sở Giản Hề, nới lỏng thân mình, "Chán ghét, quả thật của chị lớn hơn..."

Sở Giản Hề chậm chạp như thế liền không chú ý tới ánh mắt Sở Lục Y, như trước nhẹ nhàng cười, "Em vốn sẽ không lớn qua chị nha, đồ con nít..."

Liếc mắt, Sở Lục Y nhìn tên ngốc kia mang theo sủng nịch tươi cười xem mình, trong con ngươi xẹt qua một tia giảo hoạt, "Đúng vậy a, em vốn sẽ không lớn bằng chị, chị CUP C mà..."

Xoạt xoạt, Sở Giản Hề từ cổ đến mặt đỏ tươi một mảnh.

Chứng kiến Sở Giản Hề như thế, Sở Lục Y lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng.

Nói lầm bầm tự nhủ, làm sao có thể để cho tên ngu ngốc này cứ luôn chiếm tiện nghi chứ, như bây giờ mới đúng này.

Xoa bóp hai má Sở Giản Hề, Sở Lục Y rất là đắc ý nói, "Như vậy mới ngoan."

Bởi vì lời nói của Sở Lục Y mà người nọ hãy còn thẹn thùng có chút luống cuống, một lúc lâu mới nói, "Tiểu Y, muốn ngủ một lát hay không?"

"Em không mệt, chị mệt à?" Theo buổi sáng sau khi tỉnh lại liền một mực chờ mong đến giữa trưa, làm việc nhà mua đồ ăn làm cơm, lòng tràn đầy vui mừng mà đợi Sở Giản Hề trở về, đợi tới lúc Sở Giản Hề trở về liền vừa nói vừa cười nếm qua cơm trưa, giờ phút này nàng chỉ nghĩ có thể cùng Sở Giản Hề nói chuyện đứng đắn liên quan đến tình hình thực tế mà thôi.

"Không mệt chút nào." Sở Giản Hề lắc đầu, đứng lên, "Chúng ta trở về phòng nói đi."

"Ân."

Hai người trở về trong phòng, Sở Giản Hề thay đổi áo ngủ cùng Sở Lục Y nằm chết dí trên giường, ôm Sở Lục Y, "Tiểu Y, thực xin lỗi."

"Ân?" Vừa mới nằm xuống liền nghe giải thích, Sở Lục Y theo bản năng lên tiếng, đã thấy Sở Giản Hề mang theo tia áy náy đối với mình nói, "Mấy ngày nay, để cho em thương tâm."

Cắn môi, Sở Lục Y leo đến trên người Sở Giản Hề, cúi đầu nhìn Sở Giản Hề, thẳng đến Sở Giản Hề mặt đỏ rực, đầu nghiêng sang một bên, lúc này mới mở miệng, "Dù sao đều là quá khứ, Sở Giản Hề, chúng ta bây giờ là tình lữ sao?"

Hai má càng ngày càng hồng, nhiệt khí tựa hồ là từ trong tới ngoài liều mạng bạo phát, Sở Giản Hề thanh âm nho nhỏ nói, "Ân."

"Sở Giản Hề..." Sở Lục Y chìa một ngón tay nhẹ nhàng vạch lộng lấy nàng, "Em yêu chị."

Vẫn luôn không dám nhìn tới Sở Lục Y đầu chợt chuyển về, Sở Giản Hề chăm chú nhìn Sở Lục Y hồi lâu, trên mặt vẫn như trước nóng bỏng, thanh âm lại lộ ra kiên định, "Ân, chị cũng vậy."

Vẫn là bộ dáng duy trì cúi đầu xem Sở Giản Hề, Sở Lục Y chăm chú nhìn nàng vài giây, tựa đầu lại gần rồi gần thêm một ít, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Sở Giản Hề chỉ cảm thấy ngực bên có trái tim đang liều mạng khiêu lên, tựa hồ muốn từ cổ họng nhảy ra, chậm rãi cũng để hai mắt dần nhắm lại, thẳng đến môi hai người đụng vào cùng một chỗ thì cái loại cảm xúc khẩn trương này lại bỗng nhiên không thấy, thật giống như, các nàng vốn nên như thế thân mật, hôn môi là tự nhiên cũng hiểu rõ đến lạ.

Nụ hôn này thập phần nóng bỏng, Sở Lục Y tuy rằng chính là lần thứ hai cùng Sở Giản Hề hôn môi, nhưng nhiều năm qua dựa vào tần số xem các loại tiểu thuyết nhường lý luận cùng tri thức của nàng thập phần phong phú, ngược lại công phu nín thở đem Sở Giản Hề thân là cảnh sát hôn đến cơ hồ muốn hết hơi.

Sở Giản Hề từ trong lòng nàng tránh đi ra, nghĩ đến chính mình cư nhiên bị muội muội mình hôn đến không thể thở, mặt lập tức trướng thành màu đỏ sậm, nhìn thấy bộ dáng Sở Lục Y làm một bộ như thoả được ước nguyện, có chút nói lắp, "A, Tiểu Y, mau ngủ đi, ngủ trưa đã đến giờ..."

"Lại hôn một lần nữa." Sở Lục Y nói trắng ra, sau đó lại một lần phong trụ môi Sở Giản Hề.

Một cái buổi chiều này, tỷ muội vừa mới xác định quan hệ tình lữ, tình cảm mãnh liệt như lửa, nhưng không có làm ra... chuyện mà thành nhân mới có.

Dù sao mới xác định quan hệ, nữ hài tử mất tự nhiên để cả hai đều không dám quá mức càn rỡ.

_______________

Ngôn Tĩnh cùng vậy nam nhân ăn cơm xong, xin miễn ý tốt nam nhân muốn đưa mình về nhà, một mình lái xe, đợi cho đến tiểu khu rồi ngừng xe. Về đến nhà, liền chứng kiến phụ mẫu của mình đang ngồi ở trong phòng khách chờ mình trở về, không khỏi một trận bất đắc dĩ.

"Tiểu Tĩnh, hôm nay nhìn người kia thế nào?" Ngôn mẹ vừa nhìn thấy Ngôn Tĩnh tiến vào lập tức liền lộ ra tươi cười hòa ái, "Cảm giác như thế nào?"

"Mẹ..." Ngôn Tĩnh thở dài, kêu một tiếng, ngồi vào trên ghế sa lon muốn nói cho cha mẹ mình biết bản thân tạm thời không muốn kết hôn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt chờ mong của mẫu thân thì lại vô pháp mở miệng, chung quy chỉ có thể có chút ảm đạm, "Hoàn hảo... Nhưng là không có cảm giác."

Lão nhân vẫn luôn ngồi ở một bên đeo kính xem báo Ngôn ba ba bèn tháo kính mắt xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Từ từ sẽ đến, nữ nhi của ta không lo không gả ra được."

"Vậy cũng được..." Ngôn mẹ cũng rất tự tin nói, tiếp theo chợt thở dài, "Chính là Tiểu Du nha đầu kia, ai~..."

"Bà lo lắng nha đầu kia?" Ngôn ba ba biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, "Bà đừng lo làm gì, đồ khốn đó, chúng ta cũng không cần biết."

"Ôi chao, sao ông nói con gái của ông như thế a, tôi cho ông biết nha, Tiểu Du tuy rằng không nghe lời ông nhưng vẫn là tâm can bảo bối của tôi..." Ngôn mẹ trừng mắt nhìn Ngôn ba ba liếc mắt một cái, "Ông tạm thời dám khi dễ Tiểu Du của tôi đi."

Nói xong, Ngôn mẹ đứng lên, đối với Ngôn Tĩnh nói, "Tiểu Tĩnh a, mệt mỏi liền trở về phòng nghỉ ngơi đi con, mẹ ngày hôm qua nửa đêm thức dậy còn thấy trong phòng con đèn sáng a, đừng ngủ trễ như vậy."

"Ân, tốt, mẹ." Ngôn Tĩnh nhu thuận đáp lại, nhìn thấy mẫu thân trở về trong phòng, lúc này mới lại xoay người nói với cha của mình, "Cha, con về phòng trước."

Đang tự hỏi, Ngôn ba ba gật đầu, rồi lại rất nhanh nói, "Đợi một chút, ta có lời muốn hỏi con."

Ngôn Tĩnh động tác bị kiềm hãm, dừng lại rồi ngồi trở lại, "Ân."

Mắt nhìn gian phòng của mình, xác định cửa đã muốn đóng chặt rồi, Ngôn ba ba mới nói, "Ba hỏi con, người kia... Muội muội của con trước kia đi dạy cùng cái người cái... Cái người chủ nhiệm, Sở Nguyệt Xuất phải không, nàng có phải đi Mĩ Quốc tìm muội muội của con rồi hay không?"

Sắc mặt lập tức thay đổi có chút tái nhợt, Ngôn Tĩnh miễn cưỡng xả ra một nụ cười, "Cha, làm sao có thể... Các nàng lại không có quan..."

"Con tạm thời thay muội muội của con giấu giếm." Ngôn ba ba cắt đứt lời của nàng, "Các nàng không có vấn đề gì? Các nàng có thể không có vấn đề gì sao?"   

Trước/123Sau

Theo Dõi Bình Luận