Saved Font

Trước/50Sau

Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Hương Lan ra ngoài đi làm rồi.

- Đi làm rồi? Nắng Hạ há hốc.

- Sao ?

Nắng Hạ đến ngồi thở dài:

- Vậy thì tôi không đi được đâu.

- Tại sao chứ?

- Thì tóc tai tôi đang bù xù thế này, còn phải thay đồ nữa chứ. Tay tôi làm sao làm được những chuyện ấy nữa.

Huy Linh cười nhẹ

- Tưởng gì, đơn giản. Đồ thì mặc thế này cũng được, còn chuyện tóc để tôi giúp.

- Hứ, giúp làm sao được.

Nắng Hạ cúi cúi khẽ lật bàn tay đau của mình xem xét. Cũng chỉ vì chuyện mắc rèm mà cô bị té ngã, trật khớp tay. Nghĩ lúc đấy sao Huy Linh lại có thể quá đáng như thế đước chứ. Cô đang ôm tay đau muốn khóc lên được, anh sang còn lôi cô xền xệt sang phòng thuốc băng bó lại, vừa đi dọc hành lang vừa mắng cô một trận vì cái tội… bướng bỉnh không cho anh sang giúp cùng, báo hại cô bị các cô hầu gái cười… anh cứ làm như cô còn trẻ con lắm vậy.

Giọng Huy Linh vang lên ngay sau lưng cô, anh lăm lăm cầm cái lược mà anh đã đi lấy từ lúc nào cô không rõ và nói :

- Em ngồi im nhá.

Nhẹ nhàng đưa lược lên tóc cô, Nắng Hạ vội quay lại thì Huy Linh đã giữ cho cô ngồi im:

- Ngoan nào!

Huy Linh cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng để Nắng Hạ không bị đau, nhưng sự vụng về của anh không thể che giấu. Nắng Hạ phì cười:

- Chẳng thấy ở đâu, con trai đi chải đầu cho con gái bao giờ.

- Thì hôm nay em thấy rồi đấy. Mà em không thấy bố tôi chải đầu cho mẹ tôi suốt đó sao.

- Haha. Nắng Hạ phá lên cười ngây ngô mà không hiểu được ẩn ý sâu xa của Huy Linh: - Anh có làm sao không vậy? bố mẹ anh khác tôi và anh chứ.

Huy Linh cụt hứng, sao có lúc cô thông minh như vậy mà những chuyện kiểu tương tự thế này cô lại ngốc xít thế.

Lâu thật lâu, đôi bàn tay gượng gạo của Huy Linh mới hoàn thành xong tác phẩm đầu tay của mình. Đó là một con rắn vòng vèo, cong queo, với những cái mắt đủ hình dạng dài, ngắn , to, nhỏ…không đều. Nắng Hạ lắc đầu chê bai:

- Không thể chấp nhận được. Anh biến tóc tôi thành cái gì thế này.

Không để mất thêm thời gian, Huy Linh lôi tuột Nắng Hạ ra ngoài hành lang. Nắng Hạ luống cuống:

- Không đi đâu, mọi người nhìn bộ dạng tôi thế này, chắc cười tôi chết mất.

- Ai nhìn mà lo? Nói rồi Huy Linh mở cửa phòng mình đẩy Nắng Hạ vào trong. Cô ngạc nhiên:

- Anh bảo đi có việc gì quan trọng cơ mà?

- Thì đi rồi đấy thôi. Huy Linh làm động tác đưa tay vào túi quen thuộc, anh nói thản nhiên:

- Ở phòng riêng bao nhiêu ngày rồi mà không chịu sang phòng tôi chơi, việc này có gọi là quan trọng không?

Lườm Huy Linh một cái, Nắng Hạ bĩu môi:

- Phòng có mỗi cái vườn hoa với cái hồ nước, có gì mà chơi với chả bời?

- Ai bảo thế?

Huy Linh lôi tuột Nắng Hạ đi, vẫn là tiến ra vườn hoa. Nắng Hạ chê bai:

- Suốt ngày chỉ hoa với hoét.

Huy Linh dỗ dành:

- Thôi nào, không hoa nữa, được chưa? Hôm nay đến chỗ khác đẹp hơn nhiều.

Nắng Hạ không chịu thôi, cô vừa đi vừa lụng bụng.

Đi qua những luống hoa Huy Linh trồng tặng cô, qua cả những bụi cây to rậm rạp mà Huy Linh vẫn chưa chịu dừng lại. Bao lần Nắng Hạ kêu ca định bỏ về, Huy Linh đều phải dỗ dành mãi cô mới chịu nghe lời. Không ngờ vườn hoa của Huy Linh không đơn giản chỉ là một vườn hoa nhỏ, đơn thuần bình thường, đi mãi mà chẳng thấy có điểm dừng chân nào. Cũng đúng thôi, đây là thung lũng xanh mà.

Huy Linh dừng lại :

- Đến rồi đấy.

Nắng Hạ ngó quanh, một miền trải rộng đầy những cây xanh cao lớn. Cô ngồi xuống nền cỏ dưới gốc cây thắc mắc một số chuyện:

- Sao lại đưa tôi đến đây?

- Sao là sao? Thích thì đưa đến chơi thôi. Huy Linh leo phắt lên một cây cao bên cạnh nhanh như một chú sóc.

Không khí nơi đây vừa trong lành lại vừa yên tĩnh, Nắng Hạ thích được ngồi một mình dưới bóng mát và ngắm nhìn cảnh vật như thế này.

Póc! Một quả từ trên cao rơi xuống người Nắng Hạ, cô ngước lên nhìn, hóa ra là Huy Linh ném xuống. Anh hò vọng xuống:

-Này! Ăn đi.

Nắng Hạ nhặt nó lên:

- Ăn được hả?

- Ừ!

Thận trọng xem xét, Nắng Hạ rụt rè bóc lớp vỏ màu nâu sẫm bên ngoài ra và đưa lên mũi. Mùi thơm của sữa và Socola quen thuộc, cô nếm thử. Nó thật tuyệt!

- Đến đây nhặt quả đi.

Huy Linh nói với Nắng Hạ, cô đứng lên và đi đến cái cây mà anh đang trên đó. Cô hò to trêu anh:

- Này! Con trai trèo lên cao mà lại bắt con gái đứng dưới là sao?

Póc! Huy Linh ném một quả trúng phóc đầu Nắng Hạ, anh cười:

- Chỉ được cái nghĩ đểu như thế là giỏi thôi.

Mải nhặt quả trên nền cỏ xanh, cô bị vấp ngã nằm xoài ra đó. Mệt mỏi, cô chẳng muốn đứng lên mà ngước lên nhìn bầu trời trước mặt. Bầu trời đầy những tán là và thấp thoáng sau nó là khoảng trời xanh trong. Khoảng trời trước mặt thật dịu nhẹ.

Huy Linh đã xuống và đến ngồi cạnh Nắng Hạ:

- Thích nơi này chứ?

- Nắng Hạ gật gật:

- Ừ! Thích.

Cười nhẹ, Huy Linh cũng nằm xuống cạnh Nắng Hạ. Gối hai tay ra sau, ngước nhìn khoảng trời cao đầy những tán lá, Huy Linh thì thầm nhỏ:

- Trước đây tôi không nghĩ Nắng Hạ lại thích nơi này, nhưng từ sau khi đến nhà cô Lan chơi thì tôi để ý thấy Nắng Hạ có vẻ rất thích vườn cây của Quốc Nam thì phải.

- Nhưng nơi này xa quá.

- Thì cứ vài ngày chúng mình lại ra đây chơi một lần.

Quay mặt nhìn Huy Linh, Nắng Hạ bĩu môi:

- Khôn thế! Đây không rảnh mà đi chơi với một tên dở hơi đâu.

- Này! Ai đã cho phép em nói tôi là tên dở hơi hả?

- Thì ai cho phép anh nói tôi là ngốc hả? Nắng Hạ gân cổ lên cãi.

- Thì Nắng Hạ ngốc thật mà.

- Thì Nắng Hạ ngốc thật mà.

- Còn Huy Linh chẳng lẽ không dở hơi à?

Không thể chịu thua, Huy Linh tìm ra lý lẽ cho riêng mình:

- Chẳng thấy ai nói người yêu mình là một tên dở hơi cả. Yêu một tên dở hơi thì cũng dở hơi như vậy thôi.

Nắng Hạ cũng lý lẽ không kém:

- Cũng chẳng thấy ai nói người yêu mình là ngốc bao giờ cả, yêu người ngốc thì cũng ngốc như vậy thôi.

Bất chợt gặp ánh mắt lạ lùng của Huy Linh, Nắng Hạ biết mình vừa nhầm lẫn, cô khẽ hắng giọng và quay người đi vu vơ trông ra xa. Khẽ mỉm cười, yên lặng trong giây lát và Huy Linh cất lời:

- Nắng Hạ coi tôi là người yêu của mình từ hồi nào vậy?

Không quay lại, Nắng Hạ nói :

- Không coi như vậy cũng chẳng được. Trách nhiệm của tôi là…

Nắng Hạ chưa nói hết câu thì đã bị Huy Linh cắt ngang, giọng anh giận dữ:

- Đừng có suốt ngày nói trách nhiệm với tôi. Cái tôi cần không phải là thứ đó.

Nắng Hạ quay người lại, cô nói nhẹ nhàng:

- Ngoài điều đó ra thì tôi chẳng còn gì khác có thể làm cho Huy Linh cả.

- Có đấy. Tôi cần một trái tim, một tình yêu, một người vợ và một gia đình hạnh phúc. Những thứ đó rồi sẽ lại tạo ra những đứa trẻ đáng yêu vô cùng nữa. Nắng Hạ có tất cả những thứ đó, thế Nắng Hạ có đồng ý cho tôi không.

Nắng Hạ quá bất ngờ, đôi má cô đỏ hồng lên ngại ngùng và lúng túng. Trái tim cô đập rộn lên. Chẳng lẽ lại là như thế - Huy Linh đang tỏ tình với Nắng Hạ sao? Vội vàng trở về phòng, Nắng Hạ thề rằng sẽ không bao giờ trở lại nơi ấy cùng với Huy Linh nữa. Không bao giờ!

Chuyến công tác của bố mẹ Huy Linh kéo dài hơn so với dự kiến, Huy Linh đã rất vất vả trong những ngày đó. Khi bên cạnh Nắng Hạ, Huy Linh như trẻ con là thế, vậy mà trong công việc anh trở thành con người hoàn toàn khác. Đã có lần Nắng Hạ đứng ngoài trộm nhìn anh đang bàn bạc công việc trong buổi họp. Anh thực sự thông minh và chững chạc.

Cả ngày hôm nay, Huy Linh đều ở phòng họp cùng nội. Anh thì bận bịu, vất vả như thế, vậy mà Nắng Hạ lại nghĩ oan cho anh. Cô nghĩ anh vẫn còn giận cô về việc tối qua 2 người đã chành chọe cãi vã nhau. Nhá nhem tối, sau khi dùng bữa với nội và mọi người sau buổi họp, Huy Linh trở về phòng. Mệt mỏi nhưng cả ngày chưa gặp Nắng Hạ, không được nghe tiếng chanh chua, ngang bướng của cô bên tai, anh nhớ cô đến điên cuồng. Không chần chừ, anh gõ cửa phòng Nắng Hạ.

Nắng Hạ và Hương Lan đang ăn cơm, trong lòng Nắng Hạ thì đang bực bội vì không ngờ Huy Linh lại nhỏ mọn đến thế, giận cô chỉ vì điều nhỏ nhặt thế sao. Giận cô sao cả ngày cũng không thèm mò mặt sang chứ. Nghe tiếng gõ cửa, Nắng Hạ cười nhẹ và thầm nghĩ:

- Cuối cùng thì cũng phải sang rồi.

Ngồi im mặc cho Hương Lan ra mở cửa, Nắng Hạ cố gắng tiếp tục cúi xuống ăn cơm, coi như không quan tâm ai đang gõ cửa.

- Chị Nắng Hạ! Cậu sang chơi ạ. Nói rồi Hương Lan lui vào trong.

Huy Linh đến gần hỏi Nắng Hạ giọng thân mật:

- Đang ăn à?

- Nhìn thấy rồi còn hỏi. Nắng Hạ thờ ơ trả lời.

Vẫn rất dịu dàng, Huy Linh ôn tồn:

- Cả ngày hôm nay không gặp, em có thấy nhớ tôi không?

Ném cái nhìn hình viên đạn về phía Huy Linh, Nắng Hạ bướng bỉnh:

- Hỏi vớ vẩn. Một ngày chứ một tuần, một tháng không gặp anh tôi càng thấy rảnh nợ, không bị quấy rối.

Cười nhẹ, Huy Linh lắc lắc đầu:

- Chịu thua em thôi. Yêu mà kiểu thế này mãi chắc chết mất.Thôi, về đây. Cả ngày đi họp mệt mỏi rã rời chân tay thế mà chẳng được người ta hỏi han lấy một câu.

- Này! Nắng Hạ gọi giật anh lại:

- Cả ngày Huy Linh đi đâu?

- Đi họp. Thế Nắng Hạ không biết à?

- Đi họp. Thế Nắng Hạ không biết à?

Nắng Hạ lắc đầu:

- Có ai nói cho đâu mà biết.

- Ừ nhỉ. Tôi cũng định sang nói cho em biết nhưng sợ em lại mắng cho một trận vì tội nói linh tinh những chuyện không liên quan đến em nên lại thôi. Về nhé!

Huy Linh đưa tay vẫy vẫy Nắng Hạ rồi quay trở ra.

- Huy Linh!

- Hả?

Nắng Hạ ngập ngừng:

- Lần sau có đi họp hay đi đâu như thế này thì phải nói cho tôi biết đấy. Nắng Hạ bỗng nói nhỏ hơn:

- Làm người ta trách lầm cả ngày.

- Hả? Huy Linh nghe chưa hiểu gì cả.

Nắng Hạ lý nhí:

- Tôi cứ nghĩ Huy Linh giận tôi chuyện tối qua nên không sang đây chơi.

Huy Linh mỉm cười, lại gần Nắng Hạ và đưa tay xoa xoa đầu cô như thể cô là một đứa trẻ vậy. Anh nói đầy yêu thương:

- Lần sau em còn quát mắng tôi như thế nữa là tôi giận em thật đấy.

Trề cái môi dài ra, Nắng Hạ ủi nhẹ Huy Linh về phía cửa:

- Thôi, họp cả ngày chắc là mệt rồi, về nghỉ đi.

- Ừ!

Tới cửa, Huy Linh còn quay lại cười với Nắng Hạ một lần nữa rồi mới trở về phòng mình.

Dạo gần đây, Nắng Hạ quan tâm tới anh nhiều hơn trước. Anh thấy vui vui. Nắng Hạ đã để ý tới anh từ lúc nào nhỉ?

************

Sáng nay Huy Linh và Nắng Hạ được cùng nhau đi ra ngoài sắm đồ. Bố mẹ Huy Linh đã trở về và kết thúc những ngày bận rộn cho anh. Đi tới đi lui, Nắng Hạ dừng lại bên một góc nhỏ của gian hàng, đôi mắt cô nhìn không dời đôi chuông gió treo trong tủ kính. Đôi chuông gió đẹp và có vẻ gì đó rất kì lạ. Toàn bộ một màu trắng của thủy tinh, cả hình của một đôi nam nữ ôm nhau trong hạnh phúc ở chính giữa, tất cả làm Nắng Hạ tò mò.

- Thích không? Giọng Huy Linh bên cạnh làm cô khẽ giật mình.

Ngồi sau xe Huy Linh, hai tay cầm hai chiếc chuông gió dang rộng ra hai bên để gió lùa qua nó tạo nên thứ âm thanh vui tai khiến Nắng Hạ thích thú. Cô hỏi Huy Linh:

- Sao lại có hình đôi nam nữ ở giữa chuông gió vậy?

- Em không biết thật hả?

- Biết gì?

- Về huyền thoại chuông gió ấy.

- Không. Nhưng sao.

Huy Linh nhẹ nhàng đi trên con đường đầy màu xanh của thung lũng thân thương. Anh kể cho Nắng Hạ nghe về tình yêu giữa chuông và gió.

- Xưa rất xưa rồi, khi mà mặt đất và trời cao còn có sự phân biệt giữa người phàm và các vị thần, khi mà trên cao – nơi trời xanh uy nghiêm vẫn còn coi thường những kẻ phàm trần thấp kém, thì có một đôi nam nữ yêu nhau tha thiết. Trớ trêu thay, cô gái lại là một tiên nữ trên trời, còn chàng trai kia lại là một người nông dân chất phác chốn dương gian. Chuyện của hai người bị hai bên cha mẹ phản đối kịch liệt. Trời xanh thì cấm nàng không được gặp chàng nữa, còn mặt đất dương trần cũng không bao giờ chấp nhận một nghịch lý như thế. Trời xanh coi mặt đất là một nơi nhơ bẩn, tạp nham và thấp kém, không hề xứng với họ. Còn mặt đất thì coi thường trời xanh vì quá cao ngạo và kiêu căng. Cả hai bên đều vì ích kỉ cá nhân mà quên đi tình yêu mãnh liệt của hai người con yêu dấu.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mỹ Nữ Tổng Giám Đốc Cao Thủ Mạnh Nhất