Saved Font

Trước/114Sau

Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Hồng

Beta: Mai Nhi

Bốn người cùng một con chó đi vào nhà, Diệp Gia mang theo Hạch Đào đi khắp nơi trong nhà cười nói: “So với trong tưởng tượng của em thì tốt hơn nhiều.”

Tuy rằng căn nhà hơi trống trải nhưng lại không hề vắng vẻ, khắp nơi đều có dấu vết của sự sống. Thoạt nhìn chỉ có cảm giác ấm áp dễ chịu. Nhìn sơ qua liền biết chủ nhân ngôi nhà là người sống có tâm.

Chỉ cần nhìn vào cách bài trí của căn phòng này, liền biết rằng ít nhất Diệp Hàn Thanh hiện tại đang sống rất tốt.

“Tất cả đều do Ôn Nhuận bài trí.” Diệp Hàn Thanh liếc mắt nhìn Ôn Nhuận mỉm cười.

Ôn Nhuận cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười rồi đưa Diệp Gia đi xem phòng của cô.

Trước khi trở về, cậu đã nhắn trước với bảo mẫu đi dọn dẹp phòng cho khách ở tầng một, đồng thời hỏi cụ thể sở thích của Diệp Gia, để dựa vào đó mà lần nữa thay đổi đồ đạc, trang trí trong phòng theo phong cách mà cô yêu thích.

Diệp Gia đem túi và hành lý cất vào phòng, nhìn căn phòng mọi thứ đều phù hợp với sở thích của mình, chân thành nói với Ôn Nhuận lời cảm ơn. Không chỉ là cảm ơn cậu vì đã luôn chiếu cố đến cô mà còn để cảm ơn cậu đã luôn đồng hành bên cạnh cùng Diệp Hàn Thanh.

“Đều là người một nhà nói cảm ơn cái gì.” Ôn Nhuận xoa xoa tóc cô, lông mày cong lên. Trên thực tế, tính theo tuổi tác, Diệp Gia lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng có lẽ là bởi vì Diệp Gia đã ngủ quá lâu, nên nhìn cô không khác gì học sinh, mà Ôn Nhuận vẫn luôn có thói quen với việc chăm sóc người khác, cho nên cũng coi cô như em gái mà chăm sóc.

Chờ Diệp Gia xem xong phòng, rồi đem cất hành lý, Ôn Nhuận liền kêu bảo mẫu chuẩn bị bữa ăn.

Trịnh Tuyên đang xách vali lên, bất mãn hỏi: “Phòng của tôi ở đâu?”

Diệp Hàn Thanh liếc mắt nhìn hắn ta, “Cậu ở đâu ra phòng? Đi xuất ngoại lâu như vậy còn không trở về nhà nhìn qua?”

“Không trở về.” Trịnh Tuyên đúng lý hợp tình nói: “Ba tôi nói, nếu không kết hôn thì đừng có trở về.”

Sau khi Diệp Gia trong một vụ tai nạn xe hơi trở thành người thực vật, Trịnh Tuyên từ đấy hắn không bao giờ yêu nữa. Ba mẹ nhà họ Trịnh chỉ nghĩ rằng trong thời gian này hắn không muốn gặp ai, lúc ấy họ cũng không để ý đến chuyện này. Kết quả là thấy Trịnh Tuyên càng ngày càng lớn, càng không muốn tính chuyện yêu đương, đã vậy cứ vài ngày hắn lại đến bệnh viện chăm sóc cho Diệp Gia. Ba mẹ Trịnh lúc này đã rất vội vàng. Người thực vật hầu như không có hy vọng tỉnh lại mà Trịnh Tuyên tựa hồ vẫn cứ muốn tiếp tục canh giữ. Nhà họ Trịnh chỉ có độc một cây, ba Trịnh vì quá lo lắng nên đã muốn thu xếp cho hắn nhiều buổi gặp mặt. Kết quả là Trịnh Tuyên đã nhiều lần phá hư hoặc bỏ trốn. Nhưng ba Trịnh trước sau vẫn không chịu từ bỏ, đến sau này thật sự không còn cách nào đối với hắn nữa, chỉ có thể nói thẳng với ba mẹ rằng cả đời này hắn chỉ cưới mỗi Diệp Gia. Khi Diệp Gia tỉnh lại, hắn sẽ kết hôn với cô, còn như nếu Diệp Gia không tỉnh lại, hắn cũng sẽ dùng cả đời để chờ đợi.

Ba Trịnh đã rất tức giận nên đã quát mắng con trai và đuổi hắn ra ngoài vào thời điểm đó.

Chỉ đến khi mẹ Trịnh mềm lòng, ở bên trong hoà giải, hắn mới có thể thỉnh thoảng được về nhà cùng ba mẹ yên lặng ăn một bữa cơm. Kết quả sau đó, Diệp Gia phải sang Mỹ điều trị, Trịnh Tuyên không thể yên tâm nên đi cùng, ba Trịnh biết được liền nổi trận lôi đình, trực tiếp một lần nữa đuổi người ra khỏi nhà. Rồi tuyên bố nếu không kết hôn thì đừng có quay trở về.

Diệp Hàn Thanh cũng biết chuyện này, nên sau khi nghe những gì hắn nói thì im lặng trầm mặc, một lúc sau, hắn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ kêu thím Trương dọn dẹp lại phòng cho khách.”

Trịnh Tuyên nhướng mày, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Tôi muốn sống ở đây lâu dài.”

Diệp Hàn Thanh không kiên nhẫn, “Nếu có gì yêu cầu, thì tự mình đi tìm thím Trương nói chuyện!”

Nhìn bóng lưng không hài lòng của hắn, Trịnh Tuyên nháy mắt về phía Diệp Gia mỉm cười.

Hắn không tin, hai người lớn như vậy sống ở đây, thời gian dài Diệp Hàn Thanh cũng không thể không chịu thả người. Hắn đây là muốn xem ai không thể chịu thua ai trước.

Sau khi trở về nhà, Ôn Nhuận nhanh chóng trở nên bận rộn.

Khuất Tố gửi tới chỉ toàn hành trình đơn lẻ, quảng cáo đại ngôn trên nhiều phim truyền hình, phim điện ảnh và hàng loạt các hoạt động khác nhau. Cậu xem đến đầu váng mắt hoa, dứt khoát liền không nhìn nữa, chỉ việc nghe theo những gì Khuất Tố đã an bài. Trợ lý trước chỉ cần thông báo cho cậu biết thời gian cùng nội dung là được.

Tuy nói vậy, nhưng cậu đã nghiêm túc đọc qua một lần tất cả các kịch bản do Khuất Tối đã gửi tới.

Cậu thích diễn xuất vì thế kế hoạch cho tương lai của cậu chủ yếu là diễn xuất, nhưng cậu cũng không có ý định làm việc liên tục để biến mình thành người có nhà mà cũng không thể về được. Những thăng trầm trong vòng hai năm qua khiến cậu ngày càng lắng đọng hơn, nhưng cậu vẫn luôn quan tâm để ý đến fan và người hâm mộ, nhưng lại không quá quan tâm đến danh tiếng và sự nổi tiếng của chính mình. Suy cho cùng, nói đến cùng diễn viên là nghề mà cậu yêu thích, cậu đam mê và sẵn sàng cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất. Lại không có ý định tự trói mình vào sự bận rộn.

Trong kế hoạch của mình, điều mà cậu muốn làm là trở thành một diễn viên xuất sắc và được khẳng định, chứ không phải là một người nổi tiếng dựa vào sự nổi tiếng và lượng truy cập. Sự nghiệp diễn xuất rất quan trọng đối với cậu, nhưng Diệp Hàn Thanh rõ ràng lại càng quan trọng hơn. Nên cậu muốn có thêm nhiều thời gian để vun đắp tình cảm và chăm sóc gia đình nhỏ của hai người.

Cũng may, bây giờ cậu có đủ tư cách để tự mình lựa chọn kịch bản, chỉ cần cậu chọn kịch bản tốt, một năm quay hai bộ phim truyền hình siêu phẩm cũng không phải là không thể.

Với suy nghĩ này, Ôn Nhuận lựa chọn kịch bản đặc biệt cẩn thận và nghiêm túc. Khuất Tố đã gửi tổng cộng năm kịch bản, ba phim truyền hình và hai phim điện ảnh, các kịch bản truyền hình đều là chuyển thể của IP, một bộ cổ trang và hai bộ đô thị. Kịch bản phim đều là kịch bản gốc, một bên là phim hài nhẹ nhàng, một bên là phim khoa học viễn tưởng hiếm có.

Ôn Nhuận xem rất lâu, cuối cùng vẫn là thích kịch bản khoa học viễn tưởng hơn.

Khuất Tố biết cậu lựa chọn bộ phim này, nhất thời sửng sốt, “Cậu thật sự là muốn diễn cái này?”

Kỳ thật khi nhận được kịch bản này, cô muốn trực tiếp cự tuyệt. Mặc dù các hiệu ứng đặc biệt của các bộ phim trong nước đã được biết đến nhiều. Nhưng bình thường phim điện ảnh chưa chắc đã làm tốt chứ chưa nói đến phim khoa học viễn tưởng. Nếu không phải vì đạo diễn, cô sẽ không bao giờ gửi kịch bản này đến tay của Ôn Nhuận.

Đạo diễn của kịch bản này là đạo diễn đang lên An Lục Sinh, người đã từng đoạt giải phim văn học và trở nên nổi tiếng. Sau này, hầu hết các bộ phim do anh làm đạo diễn đều đi theo con đường văn học, danh tiếng doanh thu phòng vé đều rất tốt, đoạt giải này đến giải khác nhưng ấn tượng của nhiều người về anh cũng trở nên bế tắc. Anh đã cố gắng để thay đổi, nhưng anh không ngờ rằng mình vừa muốn thay đổi lại thay đổi đến như vậy, trực tiếp làm đạo diễn cho các bộ phim khoa học viễn tưởng.

Cô vốn tưởng rằng Ôn Nhuận hẳn sẽ không chọn đến, kết quả ai ngờ lại có thể chuẩn xác đến như vậy, cho nên cô mới chọn bộ phim này.

“Trước cậu, đạo diễn An cũng đã từng tìm người khác, nghe nói đều bị từ chối mà không cần đọc kịch bản.” Khuất Tô nói: “Cậu cũng không phải không biết tình hình phim khoa học viễn tưởng ở trong nước. Cốt truyện cổ hủ và hiệu ứng đặc biệt nhỏ. Cũng chẳng dám trông cậy vào doanh thu phòng vé không bị mắng cũng tính là rất tốt rồi.”

Đương nhiên những gì cô nói Ôn Nhuận đều đã suy xét qua, bất quá cậu thật sự rất thích kịch bản này, liền kiên trì nhấn mạnh: “Kịch bản này thật sự rất hay, em muốn thử xem. Liền tính nếu thực sự nó không thể nâng cao doanh thu tốt ở phòng vé. Đây cũng coi như là một thử thách mới để em nỗ lực hết sức.”

Cậu cười nói: “Không ai sẽ không bao giờ đi sai đường, chỉ cần bình tĩnh mọi chuyện đều sẽ tốt.”

Khuất Tố bật cười trước những gì cậu nói, và sau khi nghĩ về nó, cảm thấy cậu nói cũng không sai. Hơn nữa với sự nổi tiếng của Ôn Nhuận hiện tại, chờ phim thực sự ăn khách thì cũng chỉ mất có một thời gian, nền tảng là đã có, chỉ cần có một tác phẩm hay để nắm bắt, liền không sợ không nổi tiếng được. Nên bây giờ chỉ có thể đồng ý.

Ba ngày sau, Khuất Tố sắp xếp để Ôn Nhuận cùng An Lục Sinh gặp mặt. An Lục Sinh không ngờ lần này mọi chuyện lại có thể suôn sẻ như vậy, khi nhìn thấy Ôn Nhuận, An Lục Sinh bật cười, chính mình nắm tay Ôn Nhuận lắc mạnh, chỉ hận không thể đem người này trở thành tri kỉ.

Hai người gặp mặt và nói chuyện hết sức vui vẻ, liền ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Phim vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị quay, đầu tháng 4 mới bấm máy. Trong thời gian rảnh, Ôn Nhuận một bên vừa cân nhắc kịch bản, vừa dành thời gian tham gia hai hoạt động, lại phải quay một trang bìa tạp chí và làm đại ngôn cho một hãng quảng cáo. Thời gian rảnh còn lại cậu đều dành cho việc ở nhà.

Ban ngày không có việc gì thì cùng Diệp Gia dắt chó đi dạo trong hoa viên của tiểu khu, trong khi dắt chó đi dạo thì thuận tiện mua đồ ăn trở về, lại cùng Diệp Gia cùng nhau nghiên cứu thực đơn mới. Chờ đến tối khi Diệp Hàn Thanh và Trịnh Tuyên đi làm về, là vừa lúc có thể ăn cơm.

Sau khi Trịnh Tuyên trở về, hắn ta không tiếp quản công việc của người đại diện cho Ôn Nhuận nữa mà đến trực tiếp quản lý Tinh Vực và bắt đầu tham gia vào quản lý Tinh Vực. Vì vậy, hắn và Diệp Hàn Thanh đi làm và tan ca cùng nhau.

Chỉ là gần đây nhìn thấy Diệp Hàn Thanh càng ngày nhìn hắn càng không vừa mắt, hai người rõ ràng là sống cùng nhau, đi làm về cũng phải phân ra hai xe để thể hiện rõ sự tức giận của hắn.

Sau khi đậu xe và chờ đến chỗ thang máy, Trịnh Tuyên liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hàn Thanh, nói: “Cậu thật sự không tính để Gia Gia dọn đến sống cùng tôi sao? Nhà tôi đã sửa sang lại toàn bộ. Tôi đã thuê bảo mẫu rồi. Với lại môi trường ở đó cũng rất tốt càng thích hợp để Gia Gia nghỉ ngơi hơn.”

Trước đây, Diệp Hàn Thanh sẽ từ chối mà không có chỗ để thương lượng, nhưng lần này hắn lại trầm mặc.

Nếu theo ý hắn, hắn đương nhiên sẽ muốn Diệp gia sống cùng mình. Diệp Gia vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lại còn chưa cùng Trịnh Tuyên lấy được chứng nhận, vậy thì sống chung với nhau như thế này có ý nghĩa gì? Tất nhiên là hắn càng không vui.

Nhưng sau khi mấy người sống chung dưới một mái nhà hơn một tháng, cuối cùng Diệp Hàn Thanh cũng thấy rằng hắn đã sắp xếp cho Trịnh Tuyên một cách rõ ràng, nhưng bản thân hắn vẫn thấy chưa giải quyết xong.

Ngôi nhà ở Tùng Hải Hào Đình đối với hai người thì có thể là lớn, nhưng chắc chắn đối với bốn người tuyệt đối không tính là lớn. Hơn nữa, để chăm sóc tốt cho Diệp Gia, nên người bảo mẫu vẫn tiếp tục sống ở đây, thêm một chú chó rất hoạt bát và bắt đầu quậy phá.

Đây chỉ là một ngôi nhà lớn, ban ngày thì ổn, nhưng khi bạn muốn thư giãn vào ban đêm, thì gặp mọi phiền toái.

Ôn Nhuận da mặt mỏng, vì sợ rằng tai vách mạch rừng. Một tháng này, hắn cũng hai ba lần tự giải quyết, cũng đã đem chính mình dưỡng ra một thân hỏa khí. Vì vậy, khi nhìn vào Trịnh Tuyên, hắn đặc biệt khó chịu.

Trịnh Tuyên không quan tâm đến việc hắn có thấy mình vừa mắt hay không, hắn ta từ lâu đã muốn đưa Gia Gia về sống với mình, nhưng tiêu chuẩn kép của Diệp Hàn Thanh rất cao, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn, hắn lúc này mới nghĩ đến thua lỗ. Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã có kết quả.

Thấy thái độ của hắn lung lay, Trịnh Tuyên tiếp tục thuyết phục: “Nhà của ba mẹ tôi cũng gần nhà tôi. Ba mẹ tôi từ lâu đã muốn gặp Gia Gia. Còn Ôn Nhuận lúc trước cũng muốn đổi nhà? Hay là cậu trực tiếp mua đi, ở bên cạnh chúng tôi.”

Tiểu khu nhà của Trịnh Tuyên là một khu biệt thự cao cấp. Biệt thự đơn lập có sân vườn nhỏ, trong tiểu khu có rất nhiều cây xanh cao và môi trường xung quanh đặc biệt tốt.

Diệp Hàn Thanh trầm mặc một lúc lâu với khuôn mặt lạnh lùng, cuối cùng nói: “Tôi trở về sẽ cùng thảo luận với Ôn Nhuận một chút.”

Trịnh Tuyên khóe miệng cong lên, liếc mắt thành công.

Trước/114Sau

Theo Dõi Bình Luận