Trong căn phòng bếp rộng rãi, Chi Anh đứng choáng ngợp trước những dụng cụ bếp hay những trang thiết bị nấu ăn hiện đại.Rồi ánh mắt lại chuyển qua người phụ nữ xinh đẹp đang bận bịu với đám thức ăn kia. Dì ấy định biến cái phòng bếp này thành khu bếp của nhà hàng sao?Dì ấy, hình như rất thích nấu ăn?" Chi Anh, con có thích ăn cay không?"Dì Hân đột nhiên hỏi, tay vẫn liên tục thái ớt." Con ăn cay rất tốt đó gì. Để con phụ dì nhé "Chi Anh thật thà nói, tay cũng đem đám rau cải non rửa vào trong nước. Thực ra cô bị bệnh dạ dày nhẹ, nếu ăn cay quá nhiều thì sẽ bị đau bụng. Thế nhưng, cuộc sống với mỳ gói và đồ ăn liền lại không cho phép cho bỏ trốn vị cay. Cũng là chỉ đau một chút, khó ngủ một chút thôi mà." Ăn cay nhiều cũng không tốt, dì thấy mấy đứa con gái tuổi như con rất kiêng kị món cay, chắc là sợ bị nổi mụn "" Hì. Con ăn cay riết mà có bị nổi cái mụn nào đâu dì "Chi Anh le lưỡi, cô cũng rất may mắn đi, ăn nhiều đồ nóng mà tuyệt nhiên lại không bị nổi mụn a." Dì này, dì thích nấu ăn lắm ạ?"" Đúng vậy. Khi còn trẻ như con vậy, dì cũng có hoài bão, có ước mơ của mình. Nấu ăn là thứ làm cho dì mê mẩn vô cùng. Cũng nhờ nó mà dì mới tìm được hạnh phúc của đời mình. Dì nói con nghe này, đàn ông yếu nhất là cái bao tử đó. Con là con gái cũng nên học chút việc bếp núc"Nói xong dì còn không quên nháy nháy mắt với Chi Anh làm cho cô chỉ biết cười trừ.Chắc Dì Hân nghĩ cô không biết làm việc bếp. Nhớ năm Chi Anh mười tám tuổi, ở cái lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời này, những cô gái khác đều ấp ủ những mộng mơ cho tuổi thanh xuân của mình. Nhưng Chi Anh thì lại khác!Việt Nam có một tục lệ để báo hiếu cha mẹ đó là vào ngày lễ vu lan, con cái trong gia đình sẽ đi lễ chùa cầu phúc cho cha mẹ, ngoài ra con cái thường sẽ nấu một bữa cơm gia đình thật ngon để cho không khí gia đình thêm hạnh phúc. Chi Anh thời gian rảnh rỗi thường tìm đến những khóa dạy nấu ăn để học, cô cũng mong chính tay mình có thể báo hiếu cha mẹ bằng một việc nho nhỏ như vậy.Vào ngày lễ vu lan, Chi Anh một mình mua đồ chuẩn bị ột bữa cơm tối, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh gia đình cô sum họp ngồi bên nhau ăn tối vui vẻ. Nghĩ vậy ,khiến cô càng có thêm động lực để nấu ăn.Vậy mà, trước bàn ăn rộng rãi bày thức ăn vô cùng thịnh soạn, duy nhất chỉ có mình Chi Anh. Vậy mà, trước bàn ăn rộng rãi bày thức ăn vô cùng thịnh soạn, duy nhất chỉ có mình Chi Anh. Đó là lần đầu tiên cô khóc ở cái tuổi mười tám. Cũng kể từ đó,Chi Anh rất ít khi lại gần nhà bếp..................." Mẹ ơi. Thiếu gia đói rồi "Tiếng Hàn Hàn ở ngoài phòng khách réo lên khiến Chi Anh và dì Hân đang nói cười vui vẻ cũng phải chú ý, nhóc con này tự xưng là thiếu gia cơ đấy." Đến đây đến đây . Chi Anh giúp dì sắp thức ăn ra bàn ăn nhé, dì đi thay đồ một chút, nãy giờ người toàn dầu mỡ"" Vâng "Chờ dì Hân lên cầu thang, Chi Anh cũng bắt đầu bày biện các món ra đĩa rồi mang dần ra bàn ăn.Trước bàn ăn, Hàn Hàn ngồi giữ một chiếc bát nhỏ, tay còn cầm thêm một đôi đũa, thấy Chi Anh cẩn thận bưng tô súp đi ra, miệng nhỏ lại bắt đầu réo." Nấm tiểu nhị. Mau mang thức ăn lên. Thiếu gia đói lắm rồi "Chi Anh đặt tô súp xuống bàn xong liền véo nhẹ hai má nõn của nhóc kia." Em nói ai là tiểu nhị hả? "" Haha. Tiểu nhị không được đối xử với thiếu gia như thế. Coi chừng bị mama ta cho nhịn đói đó "" ây da. Thiếu gia tha mạng a "...Tinh...tinh...tinh...Ngoài cửa, tiếng chuông chợt reo. Hàn Hàn đang ngồi trên ghế liền tót xuống đi mở cửa, Chi Anh lúc này còn đang lấy bát đũa ở trong bếp cũng không để ý.Đợi đến khi cô mang bát ra bàn ăn, chân còn lảo đảo suýt ngã.Còn " vị khách " ngồi trên bàn cùng Hàn Hàn kia đang nhìn cô với ánh mắt rất kì lạ. Dì Hân không biết đã xuống từ lúc nào, dì vừa kéo ghế vừa nói:Dì Hân không biết đã xuống từ lúc nào, dì vừa kéo ghế vừa nói:" Chi Anh, con cũng biết A Mặc đúng không? Là dì kêu Hàn gọi A Mặc sang ăn tối cùng chúng ta đấy. Mấy đứa các con cứ ăn tối một mình như vậy sẽ rất buồn "Lúc này, Chi Anh mới ổn định lại, bưng chồng bát tới bàn ăn. Trùng hợp thay chiếc ghế cuối cùng lại là ngồi đối diện với Tiêu Thiên Mặc." A Mặc, Chi Anh. Hai đứa ăn mạnh vào nhé! Đây là mấy món tủ của dì đó "" Dì Hân món nào cũng là món tủ mà. "" Gớm. Cậu không phải nịnh dì. Cứ ăn hết chỗ này là dì vui rồi "Cả bữa ăn mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ, duy chỉ có một người là ít nói. Ánh mắt cô cũng không dám nhìn người đối diện mà chỉ cúi đầu...ănChuyện tối qua lại ùa về khiến Chi Anh từ đầu tới cuối bừng mặt, cô không biết anh liệu có nhớ không nữa. Dù sao cũng không nhớ thì tốt hơn. " Mẹ ơi. Lát mẹ cho Chị Nấm uống thuốc nhé. Hôm nay mặt chị ấy cứ đỏ suốt thôi. Chắc là bị ốm rồi "Hàn Hàn ngồi cạnh Tiêu Thiên Mặc bỗng chỉ chỉ tay vào chị gái nấm nhà mình mà nói, nhóc lo cho chị!" Chi Anh. Con thấy trong người khó chịu sao?"Nghe dì hỏi, Chi Anh chợt giật mình, cười trừ nói:" À..không không. Con khỏe mà "Trong lúc vô tình ánh mắt cô lại quét phải gương mặt người đối diện, anh cũng đang nhìn cô.Ánh mắt ấy mang theo một chút ẩn ý gì đó nhưng Chi Anh lại không dám nhìn tiếp nữa.Không phải anh nhớ chuyện đó chứ?Xấu hổ chết cô rồi!Nhưng Chi Anh lại không hề biết, đôi mắt ấy luôn chú ý từng cử chỉ của cô, trong mắt tràn ngập ý cười.Đồ ngốc!