Saved Font

Trước/126Sau

Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn

Chương 107

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đặt nàng lên trên giường, Hoàng Thượng tự cởi quần áo trên người, cởi xong của mình lại cởi của nàng, không đợi nàng phục hồi, người đã đè lên.

Trong lỗ mũi hừ hai tiếng, giơ tay lên đẩy bờ vai hắn ra, đẩy hai cái không có đẩy được, phía dưới đã bị hắn tiến vào. Hai người nằm ở một chỗ, thân thể đụng tới thân thể, bên trên người nọ cọ xát, phía dưới Liễu Mạn Nguyệt đầu tiên là cau mày, nhưng ngay sau đó thoải mái không ngừng rên rỉ.

Người nọ dịu dàng đòi hỏi, một tấc một tấc dây dưa, ma sát, trên người bị hắn xoa sắp chảy ra nước, nâng cằm, miệng thở hắn ra, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, nhưng trong lòng không hề có chút ghen tuông nào, chỉ có thể cảm giác được hắn ôm lấy, ấm áp vòng quanh chính mình.

Tay giơ lên, ôm đầu hắn vào ngực mình, tay ngọc thon thon vỗ về trên lưng hắn, ôm chặt hắn liên tục rên rỉ.

Hồi lâu, phía dưới mới mềm nhũn, hắn lại không chịu đi xuống, nằm sấp ở trên người mình, đầu tiến đến bên tai nàng dịu dàng nói: “Nguyệt Nhi, chúng ta sinh đứa bé.”

Chậm rãi mở ra ánh mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, chờ nước mắt trên mắt rơi xuống, mới thản nhiên cười lên: “Ngày hôm nay cũng không nên.”

“Vì sao?” Nhíu mày, trong lòng lập tức trầm xuống, cho nàng muốn, nàng lại không sinh cho mình, nhưng không muốn, không hiểu sao lại xuất hiện đứa con…. Mà lại là hai đứa!

“Ngày hôm nay uống rượu…. Nếu có… sợ sức khỏe nó không tốt.”

Trên mặt mọc lên hai rặng mây đỏ, trong mắt có giọt nước mùa thu, nhìn thấy khiến lòng người run rẩy. Hoàng Thượng hít sâu một hơi, ôm chặt nàng vào trong lòng, thở dài ra một hơi, cười khẽ nói ở bên tai nàng: “Nàngnói, đứa trẻ trong bụng Hoàng Hậu sẽ là ai ?”

“Hoàng Hậu thật có bầu?” Liễu Mạn Nguyệt cũng sững sờ, mặc dù nghe tin, nhưng nàng luôn không tin, chỉ sợ là trong các dùng biện pháp gì, để cho thái y cảm thấy mạch giống như là có bầu, nhưng lúc này Hoàng Thượng lại chắc chắn như thế, vậy chuyện có bầu này, chẳng phải là mười phần rồi? !

“Trẫm vốn cũng tưởng các nàng không có, nhưng ngẫm lại, nếu không có, vậy tương lai bọn họ thể nào cũng làm cho Hoàng Hậu có đứa bé, đến lúc đó làm sao bây giờ?” Giọng nói của Hoàng Thượng càng ngày càng trầm, pha lẫn một tia khàn khàn, “Nếu là đến lúc đó đưa một đứa trẻ mới sinh vào cung, thứ nhất chưa chắc có thể tìm được thích hợp, dù là thích hợp, trong viện này cũng không phải là muốn vào thì vào. Nếu là mang theo một viên thuốc, một lá thư vẫn còn dễ làm, tùy ý nhét ở đâu cũng được. Nhưng đứa trẻ đâu dễ mang vào như vậy? Hộ vệ trong cung cũng không phải là chết.”

Liễu Mạn Nguyệt ngẩn người, có chút kinh ngạc mở ra miệng: “Vậy cũng chỉ có thể thực mang thai. . . . . .”

Hoàng Thượng chậm rãi gật đầu, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận: “Nón xanh này, rốt cuộc là ai đeo cho trẫm? !”

Liễu Mạn Nguyệt không nhịn được, “Xì” một tiếng bật cười, sợ hắn tức giận, vội vàng xoa nhẹ hai cái trên đầu hắn: “Còn cần hỏi sao? Đích thị là Vương ‘y nữ’ kia rồi.”

Hoàng Thượng nhíu mày lại, đứng người lên kinh ngạc nhìn ánh mắt của nàng. Hắn từng nghi ngờ, lại không cảm thấy thật là như thế.

Liễu Mạn Nguyệt nghiêng đầu cười cười: “Nếu các nàng muốn có bầu, chỉ có thể gọi người vào ngày đó hoặc ngày kế cùng phòng với nam tử, lại dùng thuốc trong các kia, đó chính là chuyện mười phần rồi, nếu trong Các bảo bọn thiếp vào ngày kế hầu hạ Hoàng Thượng tìm Vương y nữ kia tới đây, sợ là trừ ‘nàng’ ra, không còn ai có cơ hội có thể khiến người có bầu đây.”

“Nhưng Phương thái nữ kia không hề tuyên Vương y nữ.” Chính là điểm này khiến Hoàng Thượng nghi ngờ, nếu không chỉ một lát là có thể nghĩ tới.

“Có lẽ chỗ Phương thái nữ ở hơi vắng vẻ, trong viện của nàng lại không có người bên cạnh đây?” Trước kia lúc mình ở trong Thanh viên kia, các cao thủ trong Các chẳng phải qua lại tự nhiên sao? Không vào được chỗ Hoàng Hậu, còn không vào được chỗ thái nữ không khiến người chú ý?

Liễu Mạn Nguyệt vừa dứt lời, Hoàng Thượng nghẹn ngào cười ra tiếng, lắc đầu, giơ tay lên nắm cằm nàng, hôn xuống môi nàng, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Vậy nàng cảm thấy, vì sao sau khi Ngọc tần hầu hạ, bọn họ không vội vã đi qua?”

Liễu Mạn Nguyệt lại nghiêng đầu, đầu ngón tay chọc chọc trên cánh tay hắn: “Ngọc tần hầu hạ nhiều lần như vậy, từ trước khi Tống phi có thai đã không có động tĩnh, chỉ sợ trong Các cũng cho là nàng không dễ có bầu. Mà đứa trẻ nào có tập trung để sinh? Tháng này không được một hai đứa, qua một hai tháng lại tới? Không chừng qua ít ngày Hoàng Thượng liền có thể nghe tin vui đây. Vả lại, Hoàng Hậu có trước, chỗ ngồi mới ổn thỏa, không có lý gì tranh giành với Hoàng Hậu.”

“Hừ.” Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra tia tinh quang, hắn có không thèm để ý đến những nữ tử này đi nữa, trên danh nghĩa các nàng cũng là nữ nhân của mình. Hoàng đế cổ đại, dù là mình không thích, cũng không thể cho người bên cạnh chiếm được đi! Huống chi những nữ tử này còn danh chính ngôn thuận là của hắn? Đeo cái nón xanh này ngột ngạt vô cùng, hắn đâu có thể cho bọn họ dễ chịu? !

Bàn tay to theo lồng ngực của nàng một đường sờ soạng xuống eo, cúi đầu thổi khí ở bên tai nàng, chỗ đó phía dưới lại nóng lên: “Mấy ngày nữa trẫm sẽ gọi nsnhg đi qua hầu hạ. . . . . .” Nói xong, lại nhấc đôi chân thon dài của nàng lắc lư lên.

—————-

Sáng sớm ngày hôm sau, Phương thái nữ được phong làm Phương lương nhân, chuyển ra khỏi căn phòng nhỏ vốn có của nàng ta, bên cạnh lại thêm cung nữ cùng ma ma, thái giám sai sử.

Một khi có bầu, có thể nhảy cóc qua cấp bậc tài tử, đến vị trí lương nhân, thật thật khiến mọi người đỏ mắt. Khiến cho người ta giật mình chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thượng lại phong vị tài tử, vị tài tử này vốn không phải là thái nữ, cũng không phải là cung nữ trong cung, mà là cung nữ thiếp thân Tống phi đưa vào cung, vốn tên là Trân nhi, hiện đã là Lý tài tử.

Âm thầm hỏi thăm mới biết, mấy buổi tối đi qua hầu hạ không phải là Tống phi, mà là Trân nhi bên người nàng ta. Trân nhi này ngày thường mặc dù dung nhan chỉ thuộc hạng trung trong đám phi tần, có thể so với Tống phi thì thanh tú hơn nhiều, đều nói nàng là sợ mình nhất thời không dễ sinh, lại thấy Hoàng Hậu đã có, nóng nảy, lúc này mới nâng người bên cạnh lên. Cũng có cái cho là Trân nhi tranh thủ chủ tử mình vắng mặt, mượn cơ hội câu dẫn Hoàng Thượng.

Bất kể như thế nào, trong phi tần lại thêm như vậy một vị tranh thủ tình cảm, ngay cả Hoàng Hậu cùng Phương lương nhân kia đều không thể hầu hạ, thành ra trống mấy ngày có thể phân chia cho chúng phi tần, cũng không thể khiến cho trong lòng các nàng thoải mái.

Lại qua ba ngày, đả kích của việc hai phụ nữ có thaitrước đó còn chưa hết, lại truyền ra tin tức, Triệu thái nữ cũng tra ra có bầu gần một tháng.

Khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, Tống phi trên mặt mang ý cười xinh đẹp, giơ tay lên đích thân đưa một cây trâm tới trên đầu Trân nhi, thấp giọng nói: “Có bầu sao, đứa trẻ, cũng không phải là dễ sinh như vậy đây này.”

Giọng nói trầm thấp, còn pha lẫn lạnh lẽo, lập tức khiến Lý tài tử sợ run cả người, không dám nhìn vào trong mắt Tống phi.

Trong hậu cung loạn thành một đống, tiền triều cũng như thế, bị cái chết của Hứa Tư Thừa làm ầm ĩ, một đám quan viên đều bị liên lụy, Hoàng Thượng bỏ bỏ, giết giết, không chút nương tay, gắng tra rõ ràng chuyện này. Hắn càng làm ầm ĩ, người trong Các càng âm thầm mừng rỡ, lầm điều ngang ngược như thế, chính là ngày nào đó đột nhiên bất đắc kỳ tử (chết không rõ lý do) cũng không ai cảm thấy thế nào.

Sĩ tử Giang Nam lại càng kích động tinh thần quần chúng, dùng ngòi bút phê phán đương kim vô đạo, lạm dụng gian nịnh, độc hại giường cột nước nhà, chung quanh vô cùng gay gắt.

————-

“Có thể nhìn rõ ràng?” Hoàng Thượng ngồi sau bàn, trong tay cầm bút, nhàn nhạt hỏi.

“Dạ, đã nhìn rõ ràng.” Triệu thống lĩnh quỳ ở trên mặt đất, chắp tay bẩm, “Nhìn diện mạo. . . . . . lại giống như nữ tử, chỉ ánh mắt kia. . . . . .”

“Ánh mắt?” Hoàng Thượng hơi nhướng mày, nâng mắt nhìn hắn.

“Dạ, mặc dù thần chỉ xa xa nhìn thoáng qua, nhưng. . . . . . trong mắt hàm chứa vẻ âm tàn (*) vô cùng, dù muốn áp cũng áp không được. . . . . .” Hình như nhớ tới cái nhìn kia, khiến trong lòng Triệu thống lĩnh lại run rẩy mấy cái.

[(*) âm tàn: âm: nham hiểm, thâm độc, thuộc về cõi âm. Tàn: tàn nhẫn]

Cái bút Hoàng Thượng đang cầm trong tay, liền lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn lướt qua phía bình phong bên cạnh kia, chợt nở nụ cười: “Được đến toàn bộ không uổng công, nếu như thế. . . . . . thuận tiện cực kỳ đây.”

“Ý Hoàng Thượng là. . . . . . ?” Triệu thống lĩnh biết Hoàng Thượng muốn bắt người nọ, lúc tuần tra trong cung, thừa dịp buổi tối hoàng tượng chọn Ngọc tần, trên đường đi ngang qua vị Vương y nữ kia, thăm dò người nọ.

“Hừ, ngày mai lật tấm bảng Hà tài tử. Ngươi đi mời vị kia đến đi.” Để bút xuống, Hoàng Thượng thở ra thật sâu, nhìn núi phía xa.

“. . . . . . Vâng” đè nén sự khiếp sợ trong lòng, Triệu thống lĩnh thật sâu cúi đầu đáp, mời vị kia đi vào. . . . . . Nói như vậy, hẳn là Vương y nữ kia! Chả trách đây. . . . . . Một nữ tử, sao có thể có ánh mắt như vậy? Trước kia lại nghe nói người nọ còn đẹp tuyệt trần hơn mấy phần so với nữ nhi…

Từ sau tấm bình phong quay đầu lại, Liễu Mạn Nguyệt đầu tiên nhìn phía cầu treo, ngay sau đó lại nhìn về chỗ Hoàng Thượng, trên mặt mang theo một tia lo lắng. Từ khi nàng xuyên qua tới thế giới này, lớn lên ở trong Các, sau lại vào cung. Tuy nói trên đường bao nhiêu nhấp nhô, nếu là tốt đẹp một chút cũng có thể viết ra một quyển lịch sử trưởng thành của nữ tử xuyên qua, nhưng gần hai mươi năm nay, nàng chưa từng sợ cái gì.

Chết? Vốn là đã từng chết, lại còn sợ gì? Trừ chuyện sống chết này, chính là biết mình phải vào hậu cung, tranh giành sủng ái của Hoàng Thượng với những nữ tử đủ loại dáng vẻ. nàng cũng chưa từng sợ. Không phải là nam nhân sao? Kiếp trước cũng không phải là chưa từng thấy.

Về phần cái tình a yêu a, lúc này tuy có một chút với tiểu hoàng đế này, trong lòng cũng càng ngày càng ỷ lại hắn, nhưng chưa từng sợ. Ngươi yêu, ta đây liền ở bên cạnh ngươi, một ngày ngươi thật không yêu thích rồi, vậy thì như thế nào? Dưới gầm trời này không có người đó cũng sẽ không long trời lở đất ngay được, càng sẽ không làm cho loài người tuyệt chủng.

Nhưng trong lòng nàng chỉ e ngại một vị kia.

“Từ nay trở đi sáng sớm đến thỉnh an Hoàng Hậu xong, nàng liền tới trên núi này, chỗ nào cũng đừng đi.” Hoàng Thượng thấy nàng đi ra ngoài liền thất thần, đứng lên, đi tới bên người nàng, kéo tay nàng, thấp giọng dặn dò.

Khẽ gật đầu, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, ngước đôi mắt hoa đào, lúc này kia trong mắt, trên mặt, đâu còn có ý cười thong dong xưa nay?

Trước/126Sau

Theo Dõi Bình Luận