Saved Font

Trước/106Sau

Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 5 - Chương 104: Phiên ngoại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngự Chi Tuyệt không lên tiếng đánh giá Lăng Hạ, mày cau chặt chậm rãi giãn ra, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Lăng Hạ thời thiếu niên thì ra là như vậy. . . .

Y giơ tay lên, vuốt tóc mái đối phương, xúc cảm mềm mại làm y yêu thích không buông tay. Bây giờ ánh mắt Lăng Hạ tròn tròn trong trẻo như nước, gò má phúng phính mang nét trẻ con, đáng yêu nói không nên lời.

Lăng Hạ có chút bối rối, hắn lúc thiếu niên đích xác là thấp hơn những người bạn cùng lứa một ít, lúc học trung học mới từ từ cao lên. Bị Ngự Chi Tuyệt dùng phương thức đối đãi với đứa nhỏ như vậy, trong lòng hắn rất không được tự nhiên.

Trước khi rời đi đã đáp ứng với Ngự Chi Tuyệt gặp nguy hiểm sẽ tránh xa, bây giờ lại gây phiền toái.

Lăng Hạ chột dạ, cúi đầu nói: “A Tuyệt, ta không cẩn thận bị dịch của gốc thụ tiêu bắn vào, nghe nói là một ngày trẻ lại ba tuổi. Nhưng mà đệ không cần lo lắng, ta đã truyền tin cho Mộ Dung cô nương, nơi đó của nàng chắc là có giải dược.”

Trong mắt Ngự Chi Tuyệt, thiếu niên ở trước mắt cúi đầu ngập ngừng, bất chợt vụng trộm liếc mình một cái, đỉnh đầu lông xù lúc lắc lúc lắc trước mắt y, giống như ấu thú tràn ngập cảnh giác.

Trái tim bị vài mũi tên bắn trúng, y nhịn không được ôm Lăng Hạ vào trong ngực. Thiếu niên rất nhỏ bé và yếu ớt, y dễ dàng hoàn toàn ôm lấy đối phương, trong lòng càng nhũn thành một vũng nước.

“À, sao Lăng lại không cẩn thận như vậy?” Ngự Chi Tuyệt nheo mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Lăng Hạ nói, “Đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng phái người đi tìm giải dược.”

Lăng Hạ thở ra một hơi, Ngự Chi Tuyệt không giận là tốt rồi. Nhưng mà hắn cũng xấu hổ, bây giờ ngữ khí của Ngự Chi Tuyệt thật mềm nhẹ giống như trưởng bối. . . . . . Sá! Hắn biết là sẽ mất mặt như vậy mà!

Thật sự rất nhỏ. . . . . .

Tay Ngự Chi Tuyệt lướt qua bả vai, cánh tay, eo Lăng Hạ. . . . . . Xúc cảm mềm dẻo làm y kinh ngạc không thôi. Nhưng kỳ dị là, trong lòng lại có một ngọn lửa không tên bốc lên càng cháy càng mãnh liệt.

Y cúi đầu xuống, dán vành tai bạch ngọc của thiếu niên thấp giọng nói: “Lăng nói Một Ngày không gặp như cách Ba Năm, ta cũng vậy, nhớ huynh muốn chết.”

Cặp mắt trong trẻo kia vì kinh mà ngạc trừng lớn hơn nữa, Ngự Chi Tuyệt không chút do dự cúi đầu, tay đỡ bả vai nhỏ bé yếu ớt kia kề sát lại mình, hương vị ngây ngô tươi ngọt riêng biệt của thiếu niên làm y bỗng chốc liền đắm chìm trong đó.

Miệng Lăng Hạ bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra vài tiếng nỉ non ngọt mềm. Tai của hắn đều nóng, bộ dáng non nớt như bây giờ mà Ngự Chi Tuyệt vẫn hạ miệng được a! Đạo đức có không a! Luyến đồng a!

Nhưng mà hắn cũng nhớ Ngự Chi Tuyệt, rất nhanh nhắm mắt bắt đầu đáp lại. Hôn một hồi, Lăng Hạ đã bị Ngự Chi Tuyệt ôm cách mặt đất, hai tay vô lực cầm lấy cánh tay Ngự Chi Tuyệt.

Nụ hôn dài rốt cục cũng ngừng lại, lúc này Lăng Hạ mới phát hiện hai tay Ngự Chi Tuyệt đang bế lấy mông hắn, giống như người lớn ôm con nít vậy. Hắn xấu hổ giận dữ một trận, tránh trong không trung hai lần, nói: “A Tuyệt, thả ta xuống!”

Cặp mắt kia lúc này mang theo hơi nước ướt át, giống như trái nho mang theo sương sớm. Thiếu niên quật cường tránh né không chút hữu dụng, Ngự Chi Tuyệt lại ôm càng chặt. Y tùy tay dùng truyền tin phù hạ lệnh cho người đi tìm kiếm giải dược, ôm lấy Lăng Hạ lập tức đi vào tẩm cung.

Khi Lăng Hạ thấy cái giường vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt, tóc gáy đều dựng thẳng lên. Này này, tuy rằng tiểu biệt thắng tân hôn nhưng bây giờ hắn chỉ là đứa nhỏ mà! Ngự Chi Tuyệt không có khả năng cầm thú như vậy chứ?

Hắn vội vàng giãy dụa: “A Tuyệt, ta, cái đó, chỉ còn lại khoảng bốn ngày thôi. . . . . .”

“Không sợ.” Ngự Chi Tuyệt nhẹ giọng nở nụ cười, “Ta sẽ tìm được giải dược trước lúc đó.”

Ngự Chi Tuyệt chậm rãi đặt Lăng Hạ lên giường, dán lấy hắn ngồi xuống. Ánh mắt thiếu niên co rụt bất an, hai tay khẩn trương đặt lên hai chân gầy gò, tấm lưng nhỏ bé và yếu ớt hơi cong, Ngự Chi Tuyệt nhìn mà tâm động một trận.

Y đột nhiên lên tiếng hỏi: “Lần đầu tiên của Lăng là lúc nào?”

Gì? Lăng Hạ không hiểu nhìn về phía Ngự Chi Tuyệt, đột nhiên hiểu được, mặt liền phủ một tầng hồng phấn. Hắn nhịn không được mắng: “Dù sao bây giờ còn không có! Bây giờ ta còn là Vị Thành Niên! Đệ đừng có tâm tư này!”

Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn thẹn thùng bối rối, tâm như bị mèo cào ngứa ngáy khó nhịn. Y nhịn không được để tay lên gáy non mịn của thiếu niên, mềm nhẹ vuốt ve: “Thật sao? Lăng không gạt ta?”

Da thịt mẫn cảm bị vuốt ve truyền đến một trận tê dại rất nhỏ, mặt Lăng Hạ sắp bốc cháy, nhân vật dê già thích đùa giỡn trẻ Vị Thành Niên này mà Ma Tôn đại nhân cũng có tâm tư đi sắm vai a sá!

Hắn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Ngự Chi Tuyệt nói: “Ta nói cho đệ biết, trước khi khôi phục. . . . . . Ưm. . . . . .”

Ma Tôn đại nhân phái hành động đã ngăn chận cái miệng của hắn, hai tay cũng rất mất mặt bắt đầu cởi y phục của hắn.

Bây giờ cánh tay cẳng chân Lăng Hạ đều gầy đến đáng thương —— trung học hắn liên ngồi ở ba bàn đầu a sá! Hắn dường như là liều mạng phản kháng, nhưng vẫn bị Ngự Chi Tuyệt cấp tốc bóc hết phân nửa y phục, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh như bươm buớm cùng hai cái đùi trắng gầy.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hắn mệt thở hổn hển, sức lực cũng cạn kiệt, ngực phập phồng quát: “Ngự Chi Tuyệt, ta cảnh cáo đệ, đệ lại ác liệt như vậy ta sẽ. . . . . .”

Nói tới đây đầu hắn đầy hắc tuyến dừng lại, hình như chẳng có chuyện gì để uy hiếp.

Ngự Chi Tuyệt cũng dừng tay, trầm tư dùng ngón trỏ tay phải điểm điểm lệ chí trên mặt. Sau đó, Lăng Hạ liền trợn mắt há hốc mồm nhìn Ma Tôn đại nhân từ từ thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng khoảng mười bốn tuổi. Y phục trên người y rõ ràng lớn hơn rất nhiều, nhìn có vẻ hơi buồn cười.

“Ừ, như vậy được rồi chứ?” Ngự Chi Tuyệt ngẩng đầu cười nói, “Ta và Lăng đều trẻ lại, như thế nào?”

Phi, không phải người ta đều biến lão cùng nhau mới tốt sao?

Lăng Hạ nhịn không được châm chọc, Ngự Chi Tuyệt phiên bản thiếu niên tới gần một lần nữa, hắn vẫn nhịn không được hốt hoảng: “A Tuyệt, đệ đừng làm chuyện gì kỳ quái!”

Đôi mắt trong suốt vô tội của Ngự Chi Tuyệt nhìn qua: “Bây giờ ta được rồi, Lăng biết rất rõ mà, ta tò mò Lăng. . . . . .”

Lăng Hạ cấp tốc đánh gãy lời của y, quát: “Ta không được!”

“. . . . . .” Im lặng một trận, Ngự Chi Tuyệt phụt cười, Lăng Hạ sắp bị y chọc cho tức chết. Ông đây không phát dục sớm như ngươi, đây không phải là chuyện gì mất mặt được không?

Ngự Chi Tuyệt rất nhanh bò tới bên người hắn, khẽ cười nói: “Có được không, chúng ta có thể thử xem.”

Bộ phận yếu ớt liền bị cầm lấy, Lăng Hạ sợ tới mức suýt nữa kêu lên. Ngự Chi Tuyệt híp đôi mắt phượng, hơi hơi nới rộng ra một chút, mang theo cảm khái nói: “Thật nhỏ.”

“. . . . . . Sau này sẽ lớn hơn!” Lăng Hạ tức giận nghiến răng nghiến lợi, sau này ông đây đủ chuẩn đó!

Ngự Chi Tuyệt nhịn không được mỉm cười : “Ừ, ta biết.” Tay y linh hoạt hoạt động, chút nhẹ chút nặng, bất chợt xoa nắn khiêu khích. Thân thể Lăng Hạ bây giờ mẫn cảm dị thường, ngay cả khi không phát dục hoàn toàn, thân thể vẫn thành thật phản ứng.

“Có đứng lên nha.” Ngự Chi Tuyệt dán lỗ tai của hắn dùng ngữ điệu hồn nhiên tò mò nói, “Sẽ bắn sao?”

Mặt già của Lăng Hạ đều mất hết rồi, hắn lắc mông vươn tay muốn ngăn lại, lại bị Ngự Chi Tuyệt bắt lấy hai tay giơ lên đỉnh đầu, hai chân cũng bị ép chặt.

Mặt hắn nóng rát, vừa bối rối vừa tức nói: “A Tuyệt, đừng đùa. . . . . .”

“Thẹn thùng thì ta sẽ cùng huynh.” thân thể Ngự Chi Tuyệt đã nóng triệt để, y tùy tay kéo y phục vướng trên người ra, cầm lấy bộ phận đứng thẳng của hai người lại, thở hổn hển nói, “Cùng ta cùng nhau. . . . . .”

Trước/106Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Tà Thần