Saved Font

Trước/549Sau

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 202

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phía dưới tòa văn phòng bộ đội, Giang Hạo đứng ở cửa xe, Kiều Tâm Duy ngồi đợi bên trong.

Dù trong xe có điều hòa nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh, cô cứ cảm thấy có gió bên bên ngoài luồn vào.

Nhiệt độ trong ngoài cách nhau rất lớn, trên kính còn xuất hiện một lớp hơi nước, cô lau đi một phần rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả dãy nhà lớn chỉ có mỗi văn phòng Thủ trưởng ở tầng cao nhất là sáng đèn, còn lại đều tối hết.

Giang Hạo đã đi cả tiếng đồng hồ rồi, chắc họ có chuyện quan trọng cần nói.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô cảm thấy ghế dựa được hạ xuống nên mở mắt ra: “A, anh về rồi, anh lên xe mà em không biết, dọa em thót tim.”

Trên người cổ là áo khoác của anh, rất ấm áp.

Giang Hạo hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Em vất vả rồi, bây giờ chúng ta về nhà.”

Trong xe không mở đèn, dựa theo ánh đèn đường chiếu vào, Kiều Tâm Duy thấy mắt Giang Hạo hơi đong nước, cô hỏi: “Sao thế? Anh khóc à?”

Giang Hạo cười cười: “Không có, chắc là do tuyết đọng.”

Anh dụi mắt, thắt dây an toàn cho cô như không có chuyện gì xảy ra, anh chớp mắt nhìn cô: “Anh khóc à? Nếu anh khóc thì là do thương em thôi.”

“Ha ha, em nhìn lầm rồi, hơn nữa em thì có gì mà đau lòng, người mạnh khỏe, còn đánh thắng kẻ thứ ba, là con gián đánh kiểu gì cũng không chết, nếu thương em thì ở với em nhiều một chút.”

Giang Hạo còn tưởng cô sẽ hỏi xảy ra chuyện gì, anh còn đang nghĩ phải giải thích và động viên cô ra sao, nhưng giờ nhìn lại là anh lo xa quá rồi.

Anh động lòng, hôn lên môi cô, vừa hôn vừa nói: “Vợ à, em tốt như thế phải làm sao bây giờ?”

Giọng nói trầm thấp nhưng lại rất dễ nghe, đôi môi ấm áp của anh dịu dàng hôn Kiều Tâm Duy đến mức làm cô ngất ngây, nửa muốn đẩy nửa lại không nỡ.

“Ông xã, anh có thể để ý tình huống chút có được không?”

Giang Hạo phục hồi tinh thần, cắn lên môi cô: “Được, về nhà làm tiếp.”

Về tới nhà, việc đầu tiên Giang Hạo làm là sấy tóc cho cô, cô gội đầu từ sớm, lúc ra ngoài cũng đã khô rồi nhưng tóc vẫn còn lạnh, không sấy thì không được.

Cô ngồi trên ghế ôm đầu gối, Giang Hạo vừa sấy vừa lấy tay chải tóc cô, mỗi lúc đụng vào tóc rối anh sẽ chải chậm lại, kiên nhẫn gỡ cho cô.

“Em xem này, tóc rụng nhiều quá.”

“Không gội thì bẩn chết đi được, nhất là còn vào mùa đông.”

“Ngay cả tóc còn không biết chăm, bị chẻ ngọn rồi này, không ai quản nên thức đêm phải không? Ăn cơm không đủ chất.”

“Là do trước kia em nhuộm tóc đó chứ, dài thì cắt là được, đợi em rảnh thì đi cắt đuôi là hết thôi.”

“Em nhìn mới mình đi này, rách da chảy máu rồi, còn bảo là đủ dinh dưỡng, em ăn đủ chất thì sao lại nứt da được chứ?”

“Anh phiền quá, em vừa tắm xong đã ra ngoài chịu gió với anh rồi, chưa kịp dùng son dưỡng.”

“Em nói gì? Chế anh phiền à? Em chê anh già, còn chê anh phiền, em muốn anh sống thế nào đây hả?”

“Mỗi lần về nhà anh lại càm ràm mãi, trước kia anh không như vậy.”

“Trước kia anh thế nào?”

Nói tới đây, Kiều Tâm Duy được dịp mà lên án, cô học dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhăn mặt, mày nhíu lại, lạnh giọng nói: “Em, không được hỏi gì cả, không được làm gì cả, anh đi làm thì đừng gọi điện, có gọi anh cũng không nhận, không cần tìm cách thám thính tin tức của anh, không có tin là tin tức tốt nhất.

Em, ở nhà cho tốt, ăn mặc ngủ nghỉ không cần nghĩ gì, nhiệm vụ lớn nhất của em là làm vợ của Giang Hạo.”

Giang Hạo cười ha hả: “Anh nghiêm túc hung dữ như vậy à?”

“Đâu phải mỗi thế, anh không biết lúc đó anh lạnh lùng cỡ nào đâu, em còn thầm mắng anh là động vật máu lạnh đó.”

Giang Hạo không cười nữa, kéo cô vào lòng, anh cảm thán: “Xin lỗi, đã bắt em chịu tủi thân rồi.”

Kiều Tâm Duy bị dọa sợ, dù Giang Hạo càng lúc càng dịu dàng nhưng anh chưa từng làm đến mức này.

Hôm nay anh có gì đó rất lạ, dịu dàng đến khó tin, cổ lo lắng hỏi: “Giang Hạo, anh sao thế? Có phải sắp đi làm nhiệm vụ nguy hiểm không?”

Giang Hạo ôm cô, không nói gì, chỉ chôn cắm mình vào hõm cổ của cô, anh muốn ôm cô thật chặt.

“Không sao đâu, anh yên tâm làm việc của anh, em biết nghe theo cấp trên là sứ mệnh của quân nhân, bảo vệ đất nước cũng là nhiệm vụ của quân nhân, anh cứ làm chuyện anh nghĩ là đúng đi.

Anh chỉ cần nhớ ở nhà còn có em đang đợi là được rồi, em biết anh lo cho em, nhưng vì lo lắng nên anh không được đẩy mình vào tình thể nguy hiểm, biết chưa?”

Chỉ mấy câu nói đơn giản đã làm mắt Giang Hạo ươn ướt, nhưng anh không khóc được, một thằng đàn ông mà khóc lóc gì chứ, trước nay anh chưa khóc bao giờ.

“Tâm Duy à, em phải nhớ, cho dù anh làm gì, cho dù có làm một số chuyện tổn thương em đi chăng nữa thì mục tiêu cuối cùng của anh vẫn là vì em, vì ngôi nhà này của chúng ta, em phải nhớ điều này được không?”

Kiều Tâm Duy không quen tình hình như thế này, cô pha trò: “Ôi, anh còn không nhận mình già, chỉ có người già mới lắm lời như vậy thôi, cả ngày nói chuyện không đâu.

Hứa gì, tổn thương gì chứ, chỉ có người già mới nói vậy, chỉ có người già thôi! Sao anh giống mẹ em thể nhỉ? A, không đúng, anh còn lắm chuyện hơn mẹ em nữa, thật đó, Giang Hạo, anh nên thức tỉnh đi!”

Giang Hạo giả vờ tức giận nhéo hông cô: “Em còn không ngừng à? Em đó, đừng ỷ vào việc trẻ hơn anh chín tuổi mà chế giễu anh.”

“Ha ha.”

Kiều Tâm Duy cười chảy nước mắt, Giang Hạo tức giận giống hệt một cô gái e thẹn: “Chín tuổi đó, có câu ba tuổi một kiếp người, anh và em có tận ba kiếp cơ, ôi, em có nên gọi anh là chủ không? Chú Giang, gần đây chú có khỏe không?”

Giang Hạo tức tới mức ném máy sấy sang một bên rồi đuổi theo cô: “Em đừng chạy, có gan làm thì có gan chịu đi.”

Kiều Tâm Duy ở nhà ăn mặc thoải mái, cơ thể nhỏ bé của cô rất linh hoạt, đầu tóc rối bù, vừa quay đầu thì tóc như lụa mỏng bay trong gió, nụ cười xinh đẹp xuất hiện trên gương mặt tròn của cô, hai gò má hồng hào.

Lúc cô yên tĩnh thì như một thiếu nữ, khi cử động lại giống thỏ con, cả phòng khách tràn ngập tiếng cười như chuông ngân của cô.

“Ngừng một chút, tối rồi sẽ làm ảnh hưởng đến hàng xóm đó, ai, anh đừng đuổi theo em nữa, em sai rồi, được chưa?”

Giang Hạo bắt cô lại, bể bổng lên: “Vợ à, anh yêu em.”

Kiều Tâm Duy thở hổn hển vì mệt, sau đó cười ngây ngô.

Trở về phòng, làm chuyện xấu.

Lần này về, Kiều Tâm Duy phát hiện Giang Hạo rất bám người, cũng săn sóc tỉ mỉ hơn, tất cả việc nhà đều do anh làm hết.

Không chỉ đưa đón đi làm, trưa còn mang đồ ăn tới, lúc rảnh còn mua đồ đến nhà họ Cảnh, bình thường anh không có việc gì thì sẽ làm hết tất cả, không ngừng được.

Ngay cả Tiểu Mật cũng nói: “Ngày nào Thủ trưởng Giang cũng tới công ty, bọn tôi cảm thấy rất yên tâm, việc trị an không có vấn đề gì rồi.”

Một ngày nọ, Cố Vinh Sâm nhận được điện thoại, Nhiếp Thiếu Hoa đã lâu không xuất hiện lại đi làm loạn, anh ta vội vàng ra ngoài.

“Ôi”

Kiều Tâm Duy đang đi từ phòng rửa tay ra, lúc đi tới chỗ ngoặt thì va phải anh ta, làm cô ngã xuống đất.

Cằm cô đụng vào cánh tay của người đó, cắn phải đầu lưỡi.

“Sorry, cô không sao chứ?”

Cố Vinh Sâm xin lỗi, anh ta vội vàng đỡ cô dậy.

Kiều Tâm Duy cau mày, xua tay nói: “Không sao không sao, anh có chuyện gì gấp à?”

“Là vì Nhiếp Thiểu Hoa đó.”

“Hắn lại tới gây sự nữa à? Tôi đi với anh.”

Cố Vinh Sâm do dự một lát: “Thế thì đi thôi, vừa đi vừa nói.”

“Ok.”

Cùng với sự phối hợp của thư ký Lý, những thôn dân không đàng hoàng kia cũng đã vào công ty Vạn Đạt làm việc, mặc dù công việc không phải to lớn gì nhưng cũng có một phần thu nhập, hơn nữa làm ở Tập đoàn Vạn Đạt tức là công nhân của Vạn Đạt, các đãi ngộ phúc lợi khác đều giống với công nhân bình thường.

Nhưng Nhiếp Thiếu Hoa này lại nói rằng lương thấp, thứ hai là không muốn làm việc khổ cực, không chấp nhận thỏa hiệp.

Hắn thấy không có tiền bồi thường, mà mấy người bạn luôn cùng hắn tiến lùi đều bị thuyết phục hết, làm hắn thấy mình bị cô lập.

Người cố chấp như vậy lại càng nguy hiểm, bây giờ hắn đến công trường gây sự, bảo muốn nhảy lầu tự sát, đã chạy tới tầng cao nhất của công trường rồi, ai khuyên cũng không nghe, không trả tiền thì không xuống.

“Nhiếp Thiếu Hoa đòi bao nhiêu?”

Cố Vinh Sâm xòe tay: “Năm triệu.”

“Hắn bị điên à?”

Hai người vừa ra khỏi thang máy lầu một thì thấy Giang Hạo đi tới, anh hay đến nên bảo vệ nhà xe cũng quen mặt, để anh đi vào.

“Đi đâu thế?”

Ánh mắt Giang Hạo sắc lẻm.

Không đợi Cố Vinh Sâm trả lời, Kiều Tâm Duy đã kéo tay Giang Hạo nói: “Đi chung đi, lên xe rồi kể anh nghe.”

Cô quay sang nói: “Có thể không? Chồng tôi có thể giúp một tay.”

Cố Vinh Sâm nghe vậy cũng không từ chối, gật đầu: “Đương nhiên là có thể”

Ba người ngồi trên xe, Cố Vinh Sâm ngồi ở chỗ lái xe, Kiều Tâm Duy ngồi vị trí bên cạnh bàn bạc tình huống cụ thể, Giang Hạo ngồi ở sau nghe, tiện thể kiểm tra chỗ lái của Cố Vinh Sâm, đây là cơ hội để tiếp cận anh ta.

Điện thoại bên kia vang lên, Cố Vinh Sâm nóng nảy dặn dò: “Cho dù thế nào cũng phải trấn an hắn, cứ đồng ý điều kiện của hắn trước.

Anh nói cho hắn biết là tôi tới ngay, phải đợi tôi tới rồi nói.

Báo cảnh sát rồi mời người đàm phán đến, phải giữ hắn lại, hắn nhảy lầu thì dự án này của chúng ta tiêu đấy.

Đúng, cứ đồng ý trước.”

Cố Vinh Sâm đạp chân ga, lập tức đi tới công trường.

Trước/549Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Ngươi Áo Choàng Lại Rớt