Saved Font

Trước/549Sau

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 223

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Trí nhớ của em không tệ, chỉ gặp một lần mà còn nhớ tới bây giờ, không sai, là Kỷ San San.” Giang Hạo cảm thấy so với việc để tới lúc đó cô không hiểu gì còn không bằng nói rõ từ đầu, để cô chuẩn bị sẵn.

A Kiều2Tâm Duy cười gằn, cô có ấn tượng sâu sắc với Kỷ San San lắm đấy, không chỉ ở quán cà phê mà còn cả lần ở trường quay kia nữa, cô đã bị Kỷ San San này chơi một vố. “Em cười cái gì?” Giang Hạo hỏi.

“Không có gì,5mẹ sợ em làm xấu mặt anh chứ gì?” Giang Hạo ôm hồng cô, dịu dàng nói: “Mất mặt gì chứ, em luôn là niềm kiêu ngạo của anh, em tốt hơn mấy cô tiểu thư chỉ nghĩ đến việc trang điểm thế nào chơi bời ra sao nhiều.” “Ôi,6anh đừng lừa em, em biết ý của mẹ, em không nói gì mà.”

“Không trách mẹ anh à?”

“Bà ấy không xông vào mắng em già rồi mà không đứng đắn là em đã thấy cảm động rơi nước mắt rồi.”

Giang Hạo cười ha hả: “Ai già không đứng đắn? Em5nói ai thế?” Kiều Tâm Duy trốn trong chăn, giơ tay đầu hàng: “Anh đừng thọc lét em nữa, ngứa quá.” Giang Hạo nóng trong người, ôm cô từ đằng sau, dán má vào cổ cô, nói: “Vợ à, em đang bắt anh làm bậy đó.” Logic gì vậy, cô3đẩy cơ thể nóng bỏng của anh ra, nói như đàm đạo: “Người trẻ tuổi ấy à, đừng tưởng cơ thể tốt thì làm bậy được, phải tính toán mới có thể ổn định và lâu dài, biết chưa?” Ánh nắng đầu tiên chiểu qua tầng mây mù chiếu vào phòng, mặt Giang Hạo xuất hiện nụ cười thong thả lẫn đắc ý, anh nói: “Ngày mai rồi tính toán, hôm nay làm bậy một lần đã.”

“Ôi, anh lưu manh quá!”

Đứa bé sắp đủ tháng, Chu Tiểu Y phải chịu đựng cơn đau hơn hai mươi tiếng, cuối cùng nó cũng ra khỏi bụng. Hôm ấy, trời âm u, tầng mây che lấy ánh mặt trời, không khí ngột ngạt khiến người ta khó chịu. Bên cạnh là sản phụ đang đau đớn để sinh con, bên ngoài là người nhà hỏi tin mỗi khi thấy y tá.

Cùng sinh con nhưng lại ở hai trạng thái khác nhau.

Con của cô ta là con trai, đã từng giống như những đứa trẻ khác vậy, nhưng nó không khóc, cả người đen tím, ngay cả bác sĩ cũng im lặng. Chu Tiểu Y mệt mỏi nằm trên giường, mang thai mười tháng rồi sinh, cái đau đớn này chỉ có ai trải qua rồi mới hiểu, trong phòng có một bà đẻ khác, con của họ khóc to và rất khỏe, nhưng con của cô ta là thai chết.

Vào lúc này, nụ cười hạnh phúc của người khác và tâm trạng xấu của cô ta tạo thành hai thái cực rõ ràng.

“Cô muốn xem con chứ?” Bác sĩ hỏi.

Chu Tiểu Y hít sâu một hơi, gật đầu. Bác sĩ ôm con đến, lúc nhìn đứa bé, cô ta khóc, cánh tay cánh chân của đứa bé mập mạp, lúc nó nhắm mắt rất giống Trần Kinh Nghiệp. “Bác sĩ, có thể để chồng tôi nhìn một lần không?” “Được.” Bác sĩ bảo y tá ở cạnh gọi người nhà. Y tá đi ra, sau đó trở lại nói: “Không thấy người nhà của sản phụ.” Mặt Chu Tiểu Y cau lại, đầu óc trống rỗng: “Sao có thể, có phải anh ấy đi ra ngoài không? Có thể tìm anh ấy không?” Y tá nhìn bác sĩ một lát, lắc đầu khẳng định, bác sĩ hiểu nên an ủi: “Có nhìn hay không cũng như nhau thôi, nhìn chỉ thêm đau lòng, cô còn trẻ, dưỡng tốt là có thể sinh lại.”

Chu Tiểu Y lắc đầu, muốn giơ tay giữ đứa bé nhưng không nổi: “Không không, bác sĩ, ông để tôi ôm nó một cái, tôi muốn ôm nó.”

Bác sĩ thầy cô ta rất đáng thương, chỉ đưa đứa bé đến cho cô ta nhìn một cái: “Đứa bé không thở nữa rồi, mau xử lý thôi, cô nghỉ ngơi một chút, quan sát hai tiếng không có gì thì có thể ra ngoài.”

Chu Tiểu Y không có sức, cô ta trơ mắt nhìn y tá ôm thân thể nhỏ lạnh lẽo kia rời xa mình.

Hai tiếng trôi qua, cô ta bị đẩy ra khỏi phòng sinh, những gương mặt xung quanh đều xa lạ, đầu tiên là tới nhìn một cái, thấy không phải người nhà của mình thì lạnh lùng quay đi, cô ta không thấy Trần Kinh Nghiệp đâu.

Lòng cô ta trống rỗng, cực kì sợ hãi. Dì điều dưỡng đẩy cô ta ra ngoài, tò mò hỏi: “Cô gái, người nhà cô không ở đây à?” Chu Tiểu Y trợn mắt, ánh mắt trống rỗng. Dì thấy cô ta không nói gì thì không hỏi nữa, nghe bảo đứa trẻ này không sống được, nghe bảo tình cảm của hai vợ chồng này không tốt, còn cãi nhau trong bệnh viện, nghe bảo đứa trẻ bị hành chết.

Bệnh viện không lớn, khoa sản rất nhỏ, chuyện của Chu Tiểu Y truyền khắp nơi.

Đến phòng bệnh, là phòng sáu người bình thường, nhà nào cũng có nhiều người, còn có tiếng trẻ em khóc, cũng có tiếng cười của người lớn. Chu Tiểu Y hỏi: “Có nhầm phòng không? Tôi ở phòng đơn mà.”

Hộ lý nhìn một lát, cười nói: “Không sai, là ở đây đó.” Chu Tiểu Y hỏi: “Chồng tôi đâu? Tìm được chưa?”

Hộ lý lắc đầu: “Tôi không rõ, tôi chỉ phụ trách đẩy cô ra, không phụ trách tìm chồng cho cô.”

“???” Chu Tiểu Y không có sức cãi nhau với hộ lý.

Đồ của cô ta đã đặt ở tủ đầu giường, ngoài một cái vali nhỏ khoảng mười tám tấc thì không còn gì hết, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô ta xuống giường, mở vali ra, sau đó khóc như đứa ngốc: Trần Kinh Nghiệp, thế mà anh cũng làm được, anh sẽ chết không tử tế.”

Trong vali chỉ có một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, lúc trước cô ta mang nó vào nhà Trần Kinh Nghiệp, bây giờ anh ta trả lại cho cô ta. Cầm điện thoại bấm số của Trần Kính Nghiệp, bên kia không tắt máy mà nhận ngay, Chu Tiểu Y tức giận: “Trần Kính Nghiệp, anh có ý gì? Tôi vừa sinh con xong mà anh đối xử với tôi như vậy sao?”

Trấn Kinh Nghiệp chỉ lạnh lùng nói mấy chữ: “Lúc trước tới thể nào thì giờ cút như vậy!”

Không đợi cô ta đáp lại, điện thoại tắt, cô ta gọi lại thì không được. Chu Tiểu Y ngồi dưới đất, gào khóc: “Trần Kính Nghiệp, sao anh có thể đối xử với tôi thể chứ, tôi không bảo vệ được đứa bé cũng đau lòng mà, sao anh có thể bỏ tôi lúc này, Trần Kinh Nghiệp, anh là đồ khốn, anh là đồ cặn bã, anh sẽ chết không tử tế, oa--- Trần Kinh Nghiệp!”

Người bên ngoài không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn cô ta với ánh mắt đồng tình. Một bà lão tốt bụng khuyên bảo: “Cô gái, mau đứng dậy, đang ở cữ thì không được khóc, cũng không thể để bị ốm, cô mau lên giường nằm nghỉ đi.”

Chu Tiểu Y lắc đầu, khóc.

Người ngoài khuyên cỡ nào thì cô ta vẫn khóc.

***

Trần Kinh Nghiệp trả nhà thuê, hợp đồng thuê nhà là một năm, một năm là cực hạn của anh ta, bây giờ có thể trả phòng sớm thì trả thôi. Anh ta không để ý chút tiền đó, anh ta không muốn Chu Tiểu Y sống tốt, không muốn chút nào hết.

Những dụng cụ mới trong nhà cũng không cần, quần áo hằng ngày của Chu Tiểu Y và những thứ liên quan của đứa trẻ cũng không đem theo, đều vứt hết trong phòng, nếu chủ nhà muốn dùng thì dùng, không muốn thì ném.

Anh ta rời khỏi nhà trọ, hơn nửa năm nay, anh ta sống trong sự ngột ngạt này, hôm nay có thể ưỡn ngực ngẩng đầu hít một ngụm không khí trong lành.

Hẹn gặp chỗ cũ, lúc anh ta đến thì Giang Hạo đã ở đấy rồi.

Không khí lạnh lẽo, nhiệt độ rất thấp, ánh mặt trời xán lạn, con đường dài trong công viên khá yên tĩnh. Dưới ánh mặt trời, lá cây rơi xuống cùng ánh nắng chiếu xuyên qua, trông rất đẹp. Giang Hạo ngồi trên ghế dài bên đường, trước mặt là hồ Bắc, lúc lạnh nhất thì sẽ đông thành bằng, người lớn trẻ nhỏ sẽ ở đây chơi đùa. Bây giờ vắng lặng, trên hồ vừa có nước vừa có băng, ở giữa lấp loáng sóng nước. Gió lạnh thổi tới, Giang Hạo kéo cổ áo khoác một chút, hai tay bỏ vào túi, anh ngồi dựa lưng, hai chân duỗi thẳng. Hình ảnh kia khiến người xung quanh chú ý vô cùng, thỉnh thoảng có mấy cô bé trẻ tuổi đi ngang qua, nhìn anh chằm chằm. Trần Kính Nghiệp đi tới vỗ vai Giang Hạo, cười nói: “Này, cậu ngồi thôi cũng cướp tim con gái nhà người ta, chắc Kiều Tâm Duy phải lo lắng lắm, cậu lại hay đi công tác nữa, trái tim cô ấy phải lớn cỡ nào mới yên tâm thả cậu đi thế?” Giang Hạo nhìn bộ dạng ung dung của anh ta, thả lỏng không ít: “Đừng đùa nữa, họ chỉ là người khác phái thôi, không là gì hết.” Anh quan sát Trần Kinh Nghiệp một lát: “Tâm trạng của cậu không tệ” Trần Kính Nghiệp thở phào nhẹ nhõm, phủi quần áo ngồi cạnh Giang Hạo: “Ôi, nếu tôi có chút định lực này của cậu thì đã không trải qua những việc này, Nguyễn Tấn nữa, bị Chu Tiểu Y chơi đùa, đấy là chuyện thảm nhất trong đời bọn tôi, tôi còn bị cô ta nhớ thương, ôi.” “Chu Tiểu Y đâu?” “Cô ta vẫn ở trong bệnh viện, tôi trả nhà thuê rồi, những gì dùng tiền tôi mua thì đừng hòng mang đi, tôi không nộp tiền viện phí, để lại cho cô ta một cái mạng là nể mặt cậu lắm rồi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô ta đâu.” “Cậu tàn nhẫn quá!”

Trần Kính Nghiệp cười gằn: “Tàn nhẫn? Haha, tôi không tàn nhẫn bằng một nửa cô ta đâu, lần sau gặp lại, tôi hi vọng cô ta đã bị bắt chịu tội rồi.” Giang Hạo thổn thức không thôi, anh không biết an ủi như thế nào.

“Chu Tiểu Y không còn chỗ đi, cô ta sẽ tới nhà chỗ dựa giúp đỡ, cậu phải cho người theo cô ta để tìm kiếm manh mối.”

“Không cần cậu nói tôi cũng sắp xếp xong rồi. Tôi chỉ lo cô ta sẽ gây chuyện với ba mẹ cậu, bây giờ không nhưng sau này thì chưa chắc.”.

“Tôi đã nói với họ rồi, họ sẽ đến Thâm Quyến ở một thời gian, bên kia có người thân phối hợp, những chuyện khác thì tính sau. Tôi sắp đi rồi, ra ngoài giải sầu, đi tới những nơi Vân Thanh muốn đi để nhìn một lần.”

“Khi nào đi?”.

“Tám giờ tối nay bay.” “Vội thế à, khi nào về?” Trần Kinh Nghiệp lắc đầu: “Tôi không biết, A Hạo, chuyện còn lại giao cho cậu, tôi chỉ có thể giúp đến vậy thôi.” “Được rồi, cảm ơn.” “Hai chúng ta còn cần phải nói cảm ơn à? Muốn nói cũng phải tôi nói, nếu không có cậu thì tôi đã cùng chết với Chu Tiểu Y rồi.”

Giang Hạo lặp lại câu nói của anh ta: “Hai chúng ta mà cần cảm ơn à?”

Hai người nhìn nhau cười.

Trước/549Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn