Saved Font

Trước/549Sau

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 317: Tin dữ trong quân đội (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Phòng khách rất yên tĩnh, cho dù âm lượng của TV đã mở ở mức nhỏ nhất, nhưng Giang Hạo đứng ở bậu cửa vẫn nghe thấy tiếng rõ ràng. Anh không nói gì cả, chỉ bất chợt ôm chặt lấy cô. Kiều Tâm Duy cũng không động đậy mà để mặc anh ôm, thuận tiện vỗ về lưng anh. Cô không biết mình có thể làm được gì khác ngoài việc này. Trong nhà cái gì cũng có, cái gì cũng tốt, có máy sưởi, có vợ, có con. Càng là những ấm áp bình dị này lại càng dễ dàng đánh tan trái tim cứng như sắt thép của đàn ông. Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu của Giang Hạo tràn mi. Kiều Tâm Duy cảm thấy anh run lên, cô có thể cảm nhận được trái tim anh nảy lên mãnh2liệt, hơi thở của anh vừa dồn dập vừa hỗn loạn bất an. Có nhiều khi, dù không thể chấp nhận được một số việc của anh, nhưng cô lại rất hiểu anh. “Không một ai về được, chiến sĩ trung đội ba, không một ai về được hết.” Giang Hạo vùi đầu vào cổ cô nức nở, “Năm đó, là anh tuyển họ nhập ngũ, là anh đưa họ vào trung đội ba, bọn họ đều sợ anh, nhưng vẫn kính trọng và nghe lời anh. Anh đối xử với họ nghiêm khắc, anh phạt bọn họ, anh chưa bao giờ khen họ cả, thậm chí anh còn chưa từng cười với họ cái nào. Bây giờ anh hối hận biết bao, hối hận vì bỏ lại họ một mình rời đi, hối hận vì chưa từng quan tâm họ một chút. Cả ngày hôm6nay anh đều nghĩ, nếu là anh dẫn họ đi diễn tập, nếu như anh dẫn dắt bọn họ, thì kết quả liệu có khác không? Tâm Duy, xin lỗi vì anh nói những lời này với em. Giang Hạo anh chưa bao giờ hối hận điều gì, chuyện bản thân anh làm anh sẽ tự chịu trách nhiệm, nhưng mà... Nhưng mà bây giờ anh thật sự rất hối hận, anh cũng rất áy náy. Họ đều là những sinh mạng sống động, là những chiến sĩ giỏi nhất, nhưng chẳng ai trong họ trở về được cả...”

Kiều Tâm Duy chưa từng thấy Giang Hạo như vậy, vừa khóc lóc vừa nói liên miên. Khoảnh khắc đó, cô có thể chạm được đến sự đớn đau và đày đọa mà Giang Hạo phải thừa nhận. Khoảnh khắc đó, cô đau lòng cho anh. Đây là7chuyện long trời lở đất với nhà họ, chẳng những Giang Hạo và Kiều Tâm Duy cả đêm không ngủ, ngay cả Giang Chí Trung và Lâm Thái Ấm cũng thế.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn tờ mờ, hai vợ chồng già cũng mặc kệ trời giá rét, bảo tài xế chở qua đây. Kiều Tâm Duy mở cửa nhìn thấy họ, tuy giật mình nhưng cũng coi là lẽ dĩ nhiên, “Ba, mẹ, sao hai người đến sớm vậy? Đã ăn sáng chưa ạ? Con đi nấu chút cháo nhé?”

Cả người Giang Chí Trung đều mang áp suất thấp, ông không cất nửa lời, đi thẳng đến sofa và ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi, nhưng ông không phải nổi giận, mà là nặng nề, cực kì nặng nề.

Lâm Thái Âm nói: “Con không phải bận rộn, giờ này ba mẹ cũng ăn4không vào. A Hạo đâu? Đêm qua có ngủ được không?” Kiều Tâm Duy nói thật, “Anh ấy thức cả đêm, trời sáng mới chợp mắt. Để con đi gọi anh ấy.” Kiều Tâm Duy đi lên lầu, đang định mở cửa thì thấy Giang Hạo ra khỏi phòng, “Ba mẹ tới rồi, em đang định gọi anh dậy.” Giang Hạo gật đầu, nắm lấy tay cô đi xuống lầu. Bốn người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lâm Thái Âm mở miệng đầu tiên, “A Hạo, con đã chuyển ngành, con không được đi. Nhớ kĩ vào, giờ con không còn là người của quân đội nữa, con không cần nghe lệnh của cấp trên.”

Giang Hạo nở nụ cười bất đắc dĩ, “Mẹ, ba về hưu rồi nhưng bên trên nói một câu thì ba vẫn phải nghe theo chứ đừng nói con. Lữ6trưởng Thang cho con suy nghĩ là vì quan tâm con, nể mặt ba. Chứ nếu ông ấy thật sự ra lệnh thì con vẫn phải nghe theo thôi.”

Sắc mặt của Lâm Thái Âm trở nên khá sa sút, “Thế thì để ba con lên tiếng, mình không đi, ông à, ông đi nói đi.”

Giang Chí Trung im lặng không nói, quanh người ông đều bao trùm khí thế lạnh băng, nghiêm túc đến mức khiến người sợ hãi.

Lâm Thái Âm e sợ rút lại tầm mắt, ngược lại nhìn Kiều Tâm Duy, “Con đừng để Giang Hạo đi, Hi Bảo vẫn còn nhỏ, con cũng không muốn còn trẻ đã mất chồng phải không?” Nói quá nhanh, bà vội tự vả vào miệng mình, “Phì, phì, phì, coi như mẹ chưa nói câu lúc nãy.” Không khí yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng thở dài nặng nề của Lâm Thái Âm, lát sau bà bật khóc, “Mấy người không nói chuyện chứ gì? Chỉ mình tôi muốn A Hạo bình an, chỉ mình tôi muốn cuộc sống yên bình, chỉ mình tôi ích kỷ.” Giang Chí Trung hừ nhẹ, khuyên lơn, “Nhỏ giọng chút đi, đừng đánh thức Hi Bảo.” Kiều Tâm Duy rút giấy đưa qua, cũng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ đừng như vậy. Tự A Hạo biết suy xét mà.”

Lâm Thái Âm giật lấy giấy, “Vậy cô để mình nó quyết định mà không cản à?” Bà lau nước mắt, nói lời thấm thía, “Tôi không thích cô nhưng tôi cũng biết, trong lòng A Hạo chỉ có cô. Một câu của cô còn có trọng lượng hơn hai người già chúng tôi.” Kiều Tâm Duy cúi đầu, thật ra đêm qua hai người chưa nói một câu nào, chỉ nằm ôm nhau trên giường, nghe tiếng hít thở của đối phương, chẳng có chút trao đổi gì hết. Cô quay lại thoáng nhìn Giang Hạo, không dám nhìn vào mắt anh, tầm mắt chỉ lướt qua cằm anh rồi dời đi, cô nói, “Con nghĩ gì trong lòng anh ấy đều biết. Không phải con không muốn khuyên ngăn, nhưng nếu giờ con nói gì thì chỉ làm anh ấy khó xử hơn thôi.” Giang Hạo lẳng lặng nắm chặt tay cô, trong lòng ê ẩm. Lâm Thái Ấm lại khóc, cảm thấy số mình khổ quá. Không thể cho bà an hưởng tuổi già sao? Không thể để bà đừng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?

Cuối cùng Giang Chí Trung mở miệng hỏi, “Chuyện hậu sự thế nào rồi?” “Đêm qua đã chở hết ba mươi bốn chiến sĩ về. Hôm nay người nhà họ sẽ đến. Có thể mường tượng được không khí trong quân ngày hôm nay. Lễ truy điệu ngày mai, tất cả lãnh đạo bên trên đều sẽ tham dự, cấp trên rất coi trọng chuyện này.”

“Ừ, đây là nỗi nhục của đất nước, đương nhiên phải coi trọng.”

Lâm Thái Ấm tận dụng triệt để, “Ông già, A Hạo, nếu cấp trên đã coi trọng vậy thì để cấp trên ra mặt mà giải quyết, không cần A Hạo nữa chứ?”

Giang Hạo nói, “Ý của Lữ trưởng Thang là cấp trên có cách xử lý của cấp trên, cho dù là việc ngoại giao với nước X hay đàm phán với Liên Hợp Quốc, cấp trên sẽ có phương án, có người phụ trách. Nhưng trong quân đội cần phải có người đứng đầu, thương lượng và đàm phán đều làm công khai, còn có rất nhiều chuyện không thể công khai, quân đội có cách giải quyết của quân đội.” Giang Hạo nói rất mịt mờ, đề cập ý của Lữ trưởng Thang đã là giới hạn lớn nhất có thể nói rồi. Quân đội có cam kết bảo mật, đây cũng là lý do vì sao anh không trao đổi nhiều với Kiều Tâm Duy. Rất nhiều chuyện anh chỉ có thể một mình chịu đựng, không được nói, cũng không thể nói.

Lầu hai có tiếng động, Giang Hạo dời đề tài, “Chắc là Hi Bảo dậy rồi, Tâm Duy, dẫn Hi Bảo xuống đây đi.”

Kiều Tâm Duy kiêng dè, “Có được không?” “Có gì không được, ông bà nội tới thăm cháu mà.”

“Da.”

“Mẹ, mẹ cũng lên lầu thăm Hi Bảo đi.”

Lâm Thái Âm lau nước mắt, bà biết hai cha con muốn nói chuyện riêng, bà thức thời đứng lên. Kiều Tâm Duy đi vào phòng của con ở lầu hai, đẩy nhẹ cửa ra thì thấy Hi Bảo mở to đôi mắt tròn xoe nhìn trần nhà, hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, bé còn muốn nướng thêm giấc nữa. “Mẹ.” Giọng Hi Bảo trong trẻo mang theo ý cười, “Mẹ nhìn lén con ngủ làm gì?” Kiều Tâm Duy: “Ai nhìn lén con ngủ, không phải con dậy rồi ư? Quỷ nhỏ lười biếng, con xem, mặt trời chiếu đến tận mông rồi kìa.” Hết tuyết nắng to, hơn nữa trời cực đẹp, không khí cũng rất trong lành. Hi Bảo vừa nghe vậy thì xốc chăn lên, vểnh cái mông nhỏ của mình lên và nói, “Đâu có chiều tới mông đầu, con mặc quần lót đắp kín chăn, mặt trời chiếu không tới đâu.”

Đang nói chuyện thì Lâm Thái Ấm đi vào, Hi Bảo vui vẻ la lên, “Bà nội, woa, sao bà nội lại tới đây?”

“Cháu trai ngoan của bà, bà nội tới thăm cháu.”

Hi Bảo không ị ra giường nữa, cẩm quần áo tự mặc vào, vừa mặc vừa nói, “Bà nội, cháu được nghỉ đông rồi, sau này ngày nào cháu cũng chơi với bà.”

“Ha ha ha, được.”

Trẻ con luôn ưa mè nheo, có mẹ còn thêm bà nội, vừa làm vệ sinh vừa chơi, tổn hơn nửa tiếng mới làm xong.

Lâm Thái Ấm dắt Hi Bảo xuống lầu, Kiều Tâm Duy đi theo sau lưng, cô nghe thấy Giang Chí Trung nói với Giang Hạo, “Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì cứ làm thế đi.” Kiều Tâm Duy chỉ thấy bóng lưng của Giang Hạo, chỉ thấy anh gật đầu không đáp lại, không thấy được anh có biểu cảm gì. “Ba, ông nội.” Hi Bảo rút khỏi tay bà nội, vui vẻ chạy xuống lầu. Bé vừa xuất hiện, không khí trong nhà khác hẳn, khuôn mặt cứng ngắc của Giang Chí Trung tràn đầy tươi cười, còn khom người chơi đẩy máy xúc với Hi Bảo. Lâm Thái Âm cũng bỏ sự câu nệ ngày xưa, vừa trông Hi Bảo vừa để ý chồng, lo có ai bị té ngã hay va chạm vào đâu.

Kiều Tâm Duy, “Hi Bảo, cẩn thận một chút, đừng chơi quá mức, ba mẹ, hai người đừng chiều nó. Con vào bếp nấu ít cháo để mọi người cùng ăn sáng.”

Giang Hạo ngồi yên trên ghế sofa, mỉm cười nhìn họ, nhìn con trai mình chơi vui vẻ, nhìn ba mẹ mình rối rít hùa theo, cũng nhìn vợ ở trong phòng bếp. Thừa dịp họ đang chơi, anh quay người đi lén lau nước mắt.

Mặt trời mọc, ánh dương chiếu vào từ phía đông, vừa rực rỡ vừa ấm áp.

Trước/549Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!