Saved Font

Trước/549Sau

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 405: Cô có chỗ dựa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Hạ Chỉ vội rũ sạch quan hệ, “Không có.”

Phùng Tinh Tinh: “Bị sàm sỡ cũng bình thường. Cô đừng sợ.”

Hạ Chỉ sợ những lời đồn như này nên phải làm rõ, “Không có, nếu có thì tôi đã kí được hợp đồng rồi.” Lý Hiểu Mai: “Nếu chúng ta không khí được hợp đồng với Mã tổng thì hôm nay Mã tổng đến đây làm gì? Chẳng lẽ tới kiếm chuyện à?”

Đường Tư Điềm thẳng thắn nói: “Có vài người chỉ biết dựa vào sắc đẹp mà kiếm hợp đồng, chậc chậc chậc...” “Ê Đường Tư Điểm, cô nói ai đây?” Phùng Tinh Tinh nhảy dựng lên. Đường Tự Điểm cam lòng yêu thế, vẫn là câu nói đó, “Ai cãi thì là người đó.”

“Cô...”

Đang nói thì Nguyễn Tân đi xuống, anh bước2đi nặng nề, sắc mặt cũng hơi không vui. Vừa xuống lầu, anh liếc nhìn Hạ Chí rồi đi vào phòng làm việc của Điền Lệ. Mọi người suy đoán: “Nguyễn tổng cũng quản đến chuyện này à? Mã tổng quan Nguyễn tổng của chúng ta hả?” Lúc này Hạ Chí cũng bắt đầu lo lắng một cách lạ lùng, Nguyễn tổng và Mã tổng vốn là bạn bè. Nếu hôm đó không phải vì cô thì hai người sẽ không cắt đứt với nhau. Lát sau, Điền Lệ mở cửa đi ra và gọi sang bên này, “Hạ Chí, cô vào đây một lát.” Mọi người nhìn nhau, Hạ Chí lắc đầu theo bản năng và nói nhỏ, “Tôi cũng không biết sao lại thế này.”

Đi vào phòng làm việc thì thầy8Nguyễn Tấn và Mã Lực nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, giữa hai người còn để trồng một vị trí. Điền Lệ tươi cười nhưng nụ cười đó rất giả tạo. “Hạ Chí, nào, ngồi đi.” Điền Lệ kéo cô đến, ẩn cô ngồi vào giữa. “Quản lý Điền, tôi.” “Cô ngồi đi, ngồi đi.” Điển Lệ ra hiệu bằng mắt cho cô rồi nói với Mã Lực, “Mã tổng, anh xem, Hạ Chí tới rồi. Anh muốn nói gì thì nói với cô ấy đi.” Hạ Chỉ nhìn Nguyễn Tân, Nguyễn Tấn đáp lại cô với ánh mắt rất bình tĩnh, cứ như đang nói, yên tâm, anh ta không gây ra được sóng gió gì đâu. “Cố Hạ.” Khác với suy nghĩ của Hạ Chi, Mã Lực dùng giọng điệu áy9náy nói xin lỗi với cô, “Lần trước là lỗi của tôi, nếu Tấn không ra tay thì tôi đã phạm tội lớn rồi. Sau khi về tôi đã nghĩ rất nhiều. Mặc dù không gây tổn thương thực chất cho cô nhưng nhất định đã làm cô sợ hãi, đó không phải là may mắn của cô mà là may mắn của hai chúng ta.”

Trong lúc Hạ Chí khó tin, Mã Lực cũng xin lỗi Nguyễn Tân, Tân, cậu mắng đúng lắm, cũng nhờ cậu mắng tôi mới tỉnh ra. Sau này tôi sẽ không lêu lổng với những người đó nữa. Bây giờ tôi đã biết bạn gì nên chơi, bạn gì không nên chơi rồi. Xin lỗi, đồng thời cũng cảm ơn cậu đã mắng cho tôi tỉnh.”

“Cô Hạ, quản2lý Điển, để bày tỏ thành ý và áy náy của tôi, tôi quyết định hợp tác với quý công ty trong dự án lần trước. Hơn nữa, ở mặt tiền bạc, tôi bỏ thêm một ít, gấp hai lần trước. Không biết cô Hạ còn muốn ký hợp đồng này với tôi không?” Hạ Chí ngẩn người, cô không hiểu cái gì đang xảy ra luôn. Điền Lệ giỏi đưa đẩy mở miệng đúng lúc, “Mã tổng, anh khách sáo rồi. Hạ Chí vốn không để trong lòng, phải không Hạ Chí?” “Hả?... Dạ, ờ ờ.” Hạ Chí bị Điển Lệ huých cùi chỏ mới phản ứng kịp, “Vâng, có thể kí, được hợp tác với Mã tổng là vinh hạnh của công ty chúng tôi.” Tảng đá trong lòng Mã Lực2rơi xuống, nụ cười hiện lên trên mặt, “Thể thì tốt rồi. Tôi đã mang hợp đồng đến, các cô xem thử xem, không có vấn đề gì thì có thể kí luôn.” Hạ Chí phát hiện Mã Lực thỉnh thoảng nhìn Nguyễn Tấn với ánh mắt lấy lòng. Cô nghĩ thầm, có lẽ Mã tổng thật sự không muốn mất đi người bạn này. Cô nằm mơ cũng không ngờ hợp đồng cứ tưởng đã mất này lại trở lại. Tiền còn gấp đôi trước đây. Hợp đồng kí ngay tại chỗ, ba người tiễn Mã Lực ra ngoài. Mã Lực đột nhiên dừng chân lại và nói với Hạ Chí trước mặt mọi người, “Cô Hạ, sau này có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi. Ở Hàng Châu này không gì tôi không làm được. Hôm nay tôi có việc, hôm khác mời mọi người một bữa, cô phải đến đó.” Hạ Chí được thương mà sợ, “Ha ha, cảm ơn Mã tổng.” Mã Lực đi rồi, Nguyễn Tân cũng lên lầu, các đồng nghiệp về tới cô như ong vỡ tổ, dồn dập dò hỏi, “Hạ Chí, có gì xảy ra thế?” Không đợi Hạ Chí mở miệng đáp thì Điền Lệ nói bằng giọng nghiêm khắc, “Làm gì đấy? Không có việc làm hả? Bây giờ là giờ làm việc, không được tám nhảm, làm tốt việc của mình là được.” Phòng làm việc yên lặng như tờ. Chỗ dựa này của Hạ Chỉ xuất hiện rất kỳ lạ, ngay cả cô cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng sau chuyện của Mã Lực, thái độ của những đồng nghiệp khác cũng khác với trước kia. Đây là xã hội thực tế, nâng cao đạp thấp là chuyện rất bình thường. Trước kia cố không có chỗ dựa, mọi người đối xử với cô bình thường, thậm chí còn có lúc sai cô bưng trà rót nước. Phùng Tinh Tinh còn bắt cố gánh tội thay. Bây giờ có chỗ dựa là Mã Lực thì mọi người trở nên khách sáo với cô hơn, ngay cả Phùng Tinh Tinh cũng không càn rỡ như trước nữa.

Hạ Chỉ không biết đây là chuyện tốt hay xấu, có điều cô cũng bớt được không ít việc. Thời tiết ngày càng lạnh, vị trí lãnh đạo của Nguyễn Tấn ngày càng rõ ràng. Anh đã bán được hai dự án lớn cho công ty trong thời gian ngắn. Mà Phùng Tinh Tinh cũng bớt nhiệt tình hơn nhiều dưới sự ám chỉ trong sáng ngoài tối của Nguyễn Tấn. Nguyễn Tấn trở thành nam thần danh xứng với thực trong công ty, thậm chí có không ít người ở công ty khác hỏi thăm về anh. “Nghe nói Hoa Mậu mới có một vị Tổng giám đốc, người Đô Thành, đẹp trai, quan trọng nhất là trước mắt vẫn còn độc thân.” “Ôi ôi, hôm qua tôi đã gặp trong thang máy, anh ấy còn nhìn tôi cơ, tôi ngất luôn.” “Thế à? Cô may mắn thật, tôi chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói thôi. Đi, đi ngó một cái với tôi không?” Mấy hôm nay, cửa công ty có rất nhiều bóng người lén lút nhìn vào trong, hỏi họ có việc gì thì họ chỉ cười rồi đi, lát sau lại trở lại. Phùng Tinh Tinh nhìn thấy, không nhịn được đi ra ngoài phàn nàn, “Này, các cổ đừng làm ảnh hưởng công việc của người khác được không? Rảnh quá không có việc gì làm à?” Người thật thà thì tránh đi, người thích gây sự thì nói lại, “Liên quan gì đến cô? Chỗ công cộng, đi lại chút không được à?” Phùng Tinh Tinh chống nạnh quát, “Đừng tưởng tôi không biết mục đích của các cô, có mất mặt không hả? Đến công ty người khác nhìn sếp của người ta còn mạnh mồm như vậy? Hôm nào rảnh tôi phải nói cho Phương tổng của các cô mới được.”

“Con đàn bà đanh đá.” Người kia bực mình rời đi.

Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, lần nào Phùng Tinh Tinh cũng ra ngoài cãi nhau, có khi nói tới mức tức quá sẽ phun ra một câu, “Tôi là bạn gái của Nguyễn tổng, các cô đừng nhớ thương nữa.”

Một truyền mười, mười truyền trăm, lời đồn trong công ty thì ít mà bên ngoài thì bay đầy trời.

“Không thể nào, Nguyễn tổng sao có thể nhìn trúng con khổn thảo mai Phùng Tinh Tinh kia cơ chứ?”

“Tôi cũng không tin, nhưng mà cô ta nói thế.” “Cô ta nói là các cô tin à? Tôi không tin. Hôm qua tôi thấy Nguyễn tổng đi một mình dưới hầm để xe đó. Nếu họ thật sự yêu nhau thì sao không về chung?”

“Phùng Tinh Tỉnh đúng là không biết xấu hổ.”

Nếu đã lan truyền như thế, thể nào cũng lọt vài câu vào tại Phùng Tinh Tinh. Lúc tức giận, cô ta còn cải lại mấy câu, nhưng hiệu qua lại càng ngày càng tệ.

Cũng có mấy câu bay vào tai Nguyễn Tấn, anh chỉ cười cho qua chuyện, mặc kệ họ bàn tán.

Một tháng chớp mắt đã trôi qua, Nguyễn Tân vốn đã nói chỉ ở đây một tháng, hiện giờ cũng không có ý định muốn đi. Điều này càng là tin tốt với các đồng nghiệp nữ. Buổi trưa ở căn tin, Hạ Chí lén lút lấy hộp cơm ra nói với Đường Tư Điềm, “Tư Điềm, hôm qua mình làm thịt thăn chua ngọt ở nhà này, ăn thử không?” “Ừ, được.” Đường Tư Điểm gắp một miếng bỏ vào miệng, “Ừm, ngon lắm, Hạ Chí, cậu nấu thật hả?” “Đúng thế, mình ở một mình, bình thường ít khi làm đồ ăn. Nấu nhiểu ăn không hết, nấu ít thì không nấu được. Món thịt thăn chua ngọt này làm một lần là phải ăn ba ngày mới hết. Để hỏng thì tiếc nên mang lên ăn chung.”

Đường Tư Điềm gật đầu, “Ngon, ngon lắm, không ngờ cậu nấu ăn giải thể Lúc này, Nguyễn Tấn bưng đĩa đồ ăn lại đây ngồi, “Chỗ này có ai ngồi không?” “Không có, không có. Nguyễn tổng ngồi đi.” Đường Tư Điểm dịch vào trong, mời Nguyễn Tấn ngồi xuống. Nguyễn Tân nói, “Hai người ăn phong phú thật. Hôm nay có thịt thăn chua ngọt à? Sao tôi không thấy?” Đường Tư Điểm nói, “Nguyễn tổng, món này do Hạ Chí nấu đó. Anh nếm thử xem, ngon lắm, ngon hơn đồ ở căn tin nhiều.” Nguyễn Tân nhìn Hạ Chí, hơi thấy ngạc nhiên, “Cô nấu à?” Hạ Chí ngại ngùng gật đầu, “Đúng vậy.” Nguyễn Tấn gắp một miếng lên nhấm nháp kĩ, không nói ngon cũng không nói dở, nhưng anh ăn rất nhiều miếng. Tan làm, Hạ Chí đeo túi xách đi về phía tàu điện ngầm, đột nhiên một chiếc xe trên đường chạy đến bên cạnh cô, chầm chậm đi theo cô, “Này, lên xe đi.” Hạ Chí quay đầu nhìn, “Nguyễn tổng? Anh...” “Lên xe trước đã, chỗ này không thể dừng xe” Hạ Chí không nói gì mà lên xe, “Nguyễn tổng có việc gì ạ?” Nguyễn Tấn lái xe, ngậm cười nói, “Đột nhiên muốn ăn mì tương lượng nên tiện đường chở cô về.” “Dạ.” Hạ Chí thầm vui vẻ, cô vốn tưởng anh chỉ nói vậy thôi, không ngờ đúng là muốn đi ăn. Nguyễn Tấn bỗng nói, “Cô làm thịt thăn chua ngọt ngon đấy, lần tới lại mang theo nhé, gọi tôi ăn chung” “Dạ...” Cô suýt nữa là bật cười thành tiếng.

Trước/549Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch