Saved Font

Trước/549Sau

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 466: Nhất định sẽ cưới em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Vừa tan làm là Hạ Chí về nhà ngay, thấy đồ ăn được rửa sạch bày đầy bàn thì kinh ngạc hỏi: “Anh đã bệnh thế này còn ăn lẩu?” “Muốn ăn thì ăn, sao lại để ý nhiều như vậy?” “Nhưng anh bị bệnh, không thể ăn đồ cay, phải ăn đồ thanh đạm một chút.”

“Đừng lo, ăn xong chảy mồ hôi, virus sẽ chảy ra theo.” Nguyễn Tấn nửa đùa nửa thật nói: “Mỗi lần bị cảm anh đều ăn lẩu, ăn một lần là khỏe ngay.”

“Thật ạ?”

Nguyễn Tấn không kìm được bật cười: “Giả đấy, ha ha, thật sự không sao đâu, anh mua gói gia vị kia cũng không cay lắm, hơi cay thôi.”

Trong phòng bật điều hòa nên rất ấm áp, Hạ Chí cởi áo khoác, rửa tay2rồi chuẩn bị bắt đầu ăn

Cho tới nay, Hạ Chí đều nấu ăn chiều theo anh, hiếm có một lần anh chuẩn bị bữa tối cho cô, anh không biết nấu món gì, lẩu là món đơn giản nhất

Anh cẩn thận rửa từng loại rau củ quả thật sạch sẽ, cắt gọn mỗi lát thịt, vì để chuẩn bị cho cô một bữa ăn tối thịnh soạn

“Ăn thịt đi, còn thịt bò cuộn ở trong tủ lạnh, ăn không đủ thì lấy thêm...” Nguyễn Tấn nhúng thịt bò chín rồi gắp cho cô: “Ngon không?” “Dạ, ngon cực kỳ, rất mềm.”.

Nguyễn Tấn nhìn cô ăn rất thỏa mãn, trong lòng cũng vui lây: “Em là đồ tham ăn.”

“Ha ha, không phải anh cũng là đồ tham ăn hả? Bị bệnh mà còn hứng9lên ăn lẩu, chúng ta là nổi tròn úp vung tròn, nổi méo úp vung méo, như nhau cả thôi.”

Nồi lẩu nóng hôi hổi, hai người cười cười nói nói, thong thả ăn hơn một tiếng.

Nguyễn Tấn nhanh chóng khỏi bệnh

Hôm ấy, anh mua hai vé xem phim hẹn Hạ Chí di xem

Ban đêm, thời tiết rất lạnh, nhưng dù trời lạnh cũng không ngăn cản được hai trái tim nóng bỏng

Trước cổng rạp chiếu phim, từng cặp tình nhân nắm tay đi vào, Nguyễn Tấn và Hạ Chí cũng vậy.

“Em đứng chờ ở đây đi, anh đi mua bắp rang.” “Được, em muốn Coca Cola nữa.” “Yên tâm, không thể thiếu.” Nói xong, Nguyễn Tấn quay người di

Lúc này, trên con đường phía trước, Vu Đan Đan trùng hợp lái xe ngang6qua, xa xa, cô ta thấy Hạ Chi, cũng thấy một người đàn ông đứng phía trước cô, hai người tay trong tay

Xe dừng đèn đỏ, cô ta nhìn thật kĩ người đàn ông đứng cạnh Hạ Chí, nhưng làn xe bên cạnh bỗng nhiên có một chiếc xe buýt chặn lại tầm mắt của cô ta

Đợi đến đèn xanh, cô ta không vội lái xe, chờ xe buýt đi khỏi, cô ta lại nhìn về phía rạp chiếu phim nhưng Hạ Chỉ đã biến mất

“Bíp bíp bíp” xe phía sau bắt đầu bấm còi thúc giục, bất đắc dĩ, cô ta đành lái xe đi

Hôm sau, ở công ty, Vu Đan Đan vừa đến đã đi thẳng đến bàn làm việc của Hạ Chí, hào hứng hỏi: “Chị Hạ Chí, hôm qua0em đi ngang qua rạp chiếu phim thấy chị và bạn trai

Đó là bạn trai chị, đúng không?” “Hả?” Hạ Chí không dám gật

“Chị đừng phủ nhận nữa, chuyện này có gì khó nói, em đã thấy hai người tay trong tay rồi.” “Ha ha ha, em thấy anh ấy rõ không?” Hạ Chí thăm dò

“Vâng, có thấy, nhưng mà không thấy rõ, trông rất giống Nguyễn tổng.” Vu Đan Đan cố tình nói: “Không phải thật sự là Nguyễn tổng đấy chứ?” Hạ Chỉ cười phủ nhận: “Nói bậy, không có chuyện đó.” Lý Hiểu Mai bên cạnh nghe thấy, cũng chen vào nói, cô ta bảo: “Hạ Chí, chị thấy gần đây mặt mày em hồng hào, nhất định là đang yêu đương

Còn có vòng tay kia của em, đích thật7là đồ đính ước, đừng có chối nữa em ơi.” Hạ Chỉ chỉ cười và không nói gì thêm

Vu Đan Đan: “Chị Hạ Chí, yêu đương là chuyện tốt mà, đừng chối.” Bất đắc dĩ, Hạ Chỉ đành phải gật đầu: “Vừa bắt đầu vừa bắt đầu, vẫn chưa ổn định.” Lý Hiểu Mai: “Hôm nào dẫn tới cho chị em bọn này gặp thử? “Ha ha ha, sẽ có cơ hội, sẽ có cơ hội.” Hạ Chí nghĩ thầm, dẫn đến gặp để dọa chết mấy người luôn à? Sau khi bị trêu chọc, mọi người ai đi đường nẩy giải quyết công việc riêng của mình

Hạ Chí dành thời gian bắt đầu chú ý thông tin tuyển dụng trên mạng

Sang năm sau, có lẽ cô không thể làm việc ở đây nữa, rất xấu hổ, cũng rất khó xử cho Nguyễn Tấn

Buổi tối, ăn cơm xong, Hạ Chí nhận được điện thoại của người nhà, cô ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại di động tâm sự việc nhà với mẹ cô.

“Tiểu Chí, khi nào về?”

“Ôi, mẹ ơi, cuối năm bận rộn, cuối tuần này con sẽ không về

Cuối năm nghỉ con sẽ về, trở về ăn Tết sẽ chơi với mẹ.” “Được, còn hơn một tháng nữa

Con chăm sóc tốt cho bản thân nhé, mặc dày vào.” “Được rồi, yên tâm, con sẽ không để mình bị lạnh cũng không để mình bị đói

Con đã lớn vậy rồi

Ở nhà sức khỏe của ông bà, ba và em, và cả mẹ nữa, vẫn tốt chứ ạ?”

“Mọi chuyện ở nhà đều ổn

Mẹ chỉ lo lắng cho con, mẹ nói với con, Tiểu Liên đã dẫn bạn trai về rồi

Con bé nhỏ hơn con 5 tuổi, sang năm ngày mùng một tháng năm sẽ kết hôn

Còn con, còn con?”

Hạ Chỉ bắt đầu giả ngốc: “Con sao ạ? Con đi làm mà.” “Đừng đổi chủ đề, con mau tìm người về cho mẹ!” Hạ Chí nhìn phòng tắm, Nguyễn Tấn vẫn chưa đi ra, thể là cô khẽ nói: “Mẹ, năm sau..

có thể con sẽ dẫn người về...” Khóe miệng cô không nên được nụ cười, cô đang cười trộm

“Cái gì? Cái gì? Con nói cái gì?” “Ha ha, mẹ, năm sau có thể con sẽ không về một mình, mẹ nghe rõ chưa?” Hà Hoàn vui sướng vô cùng, nhưng lại lo lắng, bà hỏi: “Hay là con thuê ai đó đối phó mẹ chứ gì?” “Này, mẹ nói gì thế? Con là loại người đó sao? Mẹ yên tâm, con muốn dẫn về, chắc chắn là con rể tương lai, hàng thật giá thật.” Hà Hoàn cười to: “Được, được, quá tốt rồi, vậy mẹ sẽ đợi.” “Mẹ, mẹ giữ bí mật trước, còn chưa chắc chắn đâu, đừng nói lung tung khắp nơi, miễn cho đến lúc đó anh ấy không đi làm người khác cười chê.” “Haiz, mẹ biết, mẹ có chừng mực, nhưng mà con nhất định phải dẫn nó về đấy.” “Con sẽ cố hết sức..

Đúng rồi mẹ, bạn trai Tiểu Liên là người nơi nào? Mẹ nói cho con cụ thể chút đi.”

Lúc này Nguyễn Tấn đang lau tóc ở trong phòng tắm, giọng nói vui vẻ của Hạ Chí vừa rồi, anh đều nghe thấy hết

Lòng cổ tràn ngập hi vọng nói với mẹ cô sẽ dẫn bạn trai về quê ăn Tết, ánh mắt đó, gương mặt đó, dù anh không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra được.

Nguyễn Tấn nhíu mày, Tiểu Chí, chỉ sợ anh lại làm em thất vọng rồi

Hạ Chỉ lại trò chuyện với mẹ cô trong chốc lát, Nguyễn Tấn lau khô tóc từ phòng tắm đi ra

Hạ Chí cầm điện thoại nói: “Ôi, con không tảm với mẹ nữa, con phải đi tắm đây

Chờ đến Tết về nhà sẽ nói chuyện tiếp với mẹ..

Vâng, bái bai, ngủ ngon.” Cúp điện thoại, Hạ Chỉ bò lên đùi Nguyễn Tấn, nằm xuống giống như thường ngày, đầu gối lên đùi anh

“Sao không trò chuyện với mẹ nhiều thêm một lát? Chắc là bác ấy rất nhớ em.” Hạ Chỉ cười nói: “Dạ, đúng vậy, nhưng mà mẹ càng nhờ việc em phải dẫn bạn trai về

Tân, Tết năm nay, em sẽ đi theo anh về Đô Thành trước, hay anh cùng em về nhà trước?” Nguyễn Tấn đùn đẩy: “Anh chưa nói với gia đình anh...” Hạ Chỉ biết chuyện này, bây giờ cô cũng không giận nữa, còn nói: “Vậy về nhà em trước, ba mẹ em sốt ruột

Gặp mặt ba mẹ em trước để họ yên tâm.” Nguyễn Tấn lại chần chừ: “Cái này..

không hay lắm đâu.” “Có cái gì không hay? Chỉ là để anh gặp ba mẹ em một lần thôi, nếu không ba mẹ sẽ lại sắp xếp cho em đi xem mắt.” Nguyễn Tấn trả lời bằng sự im lặng.

Hạ Chỉ thấy anh không nói lời nào, trong lòng không kìm được nỗi khó chịu, cô bĩu môi nói: “Trước đây anh đã hứa với em, Tết năm nay sẽ dẫn em đi gặp ba mẹ để bàn về tình hình bọn mình

Nếu anh vẫn chưa giải quyết chuyện trong nhà xong xuôi và không thể dẫn em về, vậy thì anh về nhà em trước, có cái không hay đầu? Cũng chỉ là để ba mẹ em yên tâm mà thôi, chẳng lẽ anh không chịu cưới em?” “Dĩ nhiên không phải, anh cực kì cực kì muốn cưới em.” Nguyễn Tấn nói: “Nhưng mà..

anh cảm thấy vẫn chưa đến lúc, có thể chậm thêm một chút không? Cho anh thêm chút thời gian được không?” “Cho anh thời gian cũng đủ nhiều rồi, tuổi của anh và em không nhỏ

Một tháng nữa là nghỉ rồi, nói không chừng anh đã giải quyết chuyện trong nhà ổn thỏa rồi thì sao?” Hạ Chí nũng nịu nói: “Thôi đi mà, anh đồng ý với em đi

Ba mẹ em vẫn luôn lo lắng là em sống ở Hàng Châu một mình có tốt hay không

Dẫn anh về gặp ba mẹ chỉ để ba mẹ yên tâm mà thôi

Em muốn để ba mẹ biết, em ở đây có người chăm sóc có người làm bạn, chỉ thế thôi.”

Nguyễn Tấn không biết trả lời cô như thế nào cho phải: “Đến lúc đó rồi nói sau.”

“Hừ, không quan tâm anh nữa.” Hạ Chỉ bĩu môi, đứng dậy: “Hừ, em đi tắm, không để ý đến anh.”

Nguyễn Tấn nhìn bóng lưng chạy biển đi của cô, cũng không biết là có thật sự tức giận, hay là cố tình, anh nói: “Anh nhất định sẽ cưới em, anh thể.”

Nhưng mà, cần thêm thời gian, Tiểu Chỉ, cho anh thêm một chút thời gian nữa.

**

Hà Tử Tuấn và San San muốn kết hôn, từ lúc bắt đầu quen nhau đến khi kết hôn, bọn họ chỉ trải qua nửa năm, có thể nói là đánh nhanh thắng nhanh.

Đám cưới của họ được tổ chức một lần ở vùng quê cửa biển của Hà Tử Tuấn, sau đó trở về Hàng Châu làm thêm một lần

Các đồng nghiệp trong cơ quan đều đến, một bàn dành cho cấp cao, một bàn cho nhân viên, Nguyễn Tấn và Hạ Chỉ tách ra ngồi hai bàn.

Hạ Chỉ nhìn bọn họ mà rất hâm mộ

Cô không kìm được gửi WeChat cho Nguyễn Tấn: [Rất cảm động, em khóc luôn rồi.]

Nguyễn Tấn: [Cô bé ngốc, không phải là em kết hôn đâu.] Hạ Chỉ: [Em cũng không biết khi nào kết hôn, không ai cần em, hừ

Nguyễn Tấn gửi một icon “móc mũi”, trông rất huênh hoang

Dương Thâm và Nguyễn Tấn ngồi cạnh nhau, anh thấp giọng nhắc nhở một câu: “Được rồi, đừng mắt đi mày lại nữa

Từ trước đến nay cậu làm việc rất dứt khoát, sao bây giờ lại lê thể như thế?” Niềm vui trong lòng Nguyễn Tấn biến mất sạch sành sanh, lập tức tâm trạng trở nên nặng nề: “Chuyện này tôi không dứt khoát được.” Dương Thâm thở dài: “Haiz, xem ra cậu vẫn chưa hết hi vọng, không đến đường cụt không quay đầu phải không?” Nguyễn Tấn cầm ly rượu lên uống một ngụm, im lặng không nói gì

Chỉ cần vừa nghĩ đến việc rời khỏi Hạ Chí, anh lại đau lòng, anh không đành lòng tưởng tượng dáng vẻ Hạ Chí đau khổ rơi nước mắt

Trong tiệc rượu, cô dâu chú rể đến mời từng bàn một, trên sân khấu, MC làm không khí sôi động lên, vừa chơi trò chơi vừa rút thăm trúng thưởng, rất thoải mái

Lý Hiểu Mai: “San San hạnh phúc thật, lấy chồng nhanh như vậy.” Vu Đan Đan: “Tiếp theo chắc là chị Hạ Chí, chị Hiểu Mai, chị phải cố gắng lên.” Hạ Chí chỉ gượng cười ở bên cạnh, không tham gia để tài của họ.

Trước/549Sau

Theo Dõi Bình Luận