Saved Font

Trước/200Sau

Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Chương 507: Chuốc Rượu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ban đầu Diệp Oản Oản còn có thể ứng phó, nhưng sau một hồi đã rơi xuống thế hạ phong.

Trần Sĩ Kiệt và đồng bọn hứng thú đứng cách đó không xa nhìn cô phản kháng.

Thời gian lâu rồi, Trần Sĩ Kiệt mất nhẫn nại, con ngươi nhuốm phải một tầng âm ngoan: "Ha hả, rất cứng đầu, không đi cùng bổn thiếu gia phải không? Được! Vậy thì bổn thiếu gia sẽ ở đây chơi cô!"

Trước giờ Trần Sĩ Kiệt không kiêng nể gì, không ít lần làm chuyện đó ở nơi công cộng, thậm chí còn mở tiệc chơi tập thể.

Thuộc hạ của hắn ta vỗ tay trầm trồ.

Phần lớn người trong bar cũng là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bấy giờ đang hứng thú chờ xem bữa tiệc này.

Ngẫu nhiên có người không vừa ý cũng không dám nhiều lời, đều cố lãng tránh đi.

Bên cạnh Trần Sĩ Kiệt đều là cao thủ, ai dám tự tìm phiền phức?

Trần Sĩ Kiệt ưu nhã nâng ly rượu, cười cười: "Bắt cô ta cho tôi!"

Các hộ vệ tràn tới như sóng vỗ.

Giang Yên Nhiên bị hai bên giằng qua lại, Diệp Oản Oản cũng bị những người khác ngăn đường lui.

Diệp Oản Oản không thể động đậy, nhìn chằm chằm đám người kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh xuống.

Ánh mắt của cô gái khiến Trần Sĩ Kiệt rùng mình, nhưng rất nhanh đã bị du͙ƈ vọиɠ chi phối, cười dâm tà tới gần cô gái, ra lệnh cho thuộc hạ của mình: "Chuốc rượu cho tôi! Tôi thấy loại đàn bà này nhiều rồi! Bề ngoài nhìn thanh thuần, sau khi uống rượu sẽ lộ bộ mặt thật! Dâʍ đãиɠ không kém phần ai!"

"Dạ!" Tóc vàng xung phong chạy tới, trực tiếp dùng chai Vodka ép Diệp Oản Oản uống.

"Khụ khụ..." Rượu mạnh xộc vào trong khoang mũi, Diệp Oản Oản cảm thấy yết hầu của mình như bị lửa lớn thiêu rụi.

"Ha ha ha ha... Đổ nhiều lên..."

Tóc vàng không ngừng ép Diệp Oản Oản uống rượu, chai Vodka rất nhanh đã thấy đáy.

Tâm trạng của Trần Sĩ Kiệt rất tốt, hắn ta ném ly rượu trong tay, chậm rãi bước tới phía cô gái, chuẩn bị thưởng thức bữa thịnh yến này.

Tống Tĩnh đứng cách đó không xa không nhịn được hỏi: "Đội trưởng, thật sự mặc kệ sao?"

Lưu Ảnh vẫn đứng tại chỗ, hoàn toàn không có ý định ra tay.

Đương nhiên cậu ta sẽ không mặc kệ, nhưng phải cho ả đàn bà này một bài học trước đã.

Thấy Diệp Oản Oản bị nhiều người bao vây như vậy, Lưu Ảnh không muốn ra tay, Tống Tĩnh càng thêm sốt ruột.

Mặc kệ thế nào Diệp Oản Oản cũng là người của ông chủ, bọn họ nhận lệnh bảo vệ, không thể bỏ bê nhiệm vụ dược.

Nếu Lưu Ảnh vẫn không chịu hành động, cậu ta phải tự mình làm thôi.

Sau khi uống hết một chai rượu mạnh, cả người Diệp Oản Oản như bị lửa lớn thiêu đốt, toàn thân bắt đầu nóng lên, cả linh hồn phảng phất như bị lửa thiêu đốt biến thành tro tàn.

Xung quanh là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng cười to và khuôn mặt dâʍ đãиɠ của Trần Sĩ Kiệt dần dần đan xen lẫn nhau.

Trời đất quay cuồng. Đầu óc Diệp Oản Oản quay cuồng, giống như có một chiếc búa lớn đập mạnh vào, cô đau đớn cuộn tròn trên mặt đất.

Trước/200Sau

Theo Dõi Bình Luận