Saved Font

Trước/300Sau

Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 42: Đàm Giảo (7.1)

Anh ấy đang trêu chọc tôi, tuyệt đối là trêu chọc.

Nếu không tại sao khi tôi hỏi anh không thèm à, sao anh không lên tiếng chứ? Tại sao lại đứng đằng sau tôi, giọng nói trầm thấp hỏi tôi có phải là lần đầu tiên chăm sóc người khác không?

Còn cả lúc ăn kem, ánh mắt anh nhìn tôi hơi tăm tối, xấu xa, như đang đè nén, sắp bộc phát thứ gì đó.

Xe uốn lượn trên con đường núi, hoàng hôn bao phủ khắp núi rừng. Lòng tôi xoắn xuýt như bánh quai chẻo nóng hầm hập vừa ra lò.

Người đàn ông bên cạnh chuyên tâm lái xe, có lẽ là đang suy nghĩ về vụ án, không nói lời nào. Tôi đương nhiên biết rõ lúc này không nên nghĩ đến những chuyện kia, có lẽ hiện tại anh giống như chiếc bóng đèn, tôi không có cách nào bỏ qua được sự tồn tại của anh.

Đương nhiên cũng có thể là do tôi nghĩ nhiều, cẩn thận suy nghĩ, những lời kia của anh cũng bình thường thôi. Thứ trêu chọc tôi là ánh mắt, thần thái, còn cả sự mập mờ không nói nên lời kia cơ. Có thể mập mờ như vậy, nhưng cũng khó nói chính xác được. Ngộ nhỡ là tôi tự mình đa tình thì sao?

Chập chờn một lúc lâu, cho đến khi Ô Ngộ đỗ xe lại, tôi mới như tỉnh khỏi mộng.

"Đang nghĩ linh tinh gì thế? Như du hồn ấy." Anh nói ra.

Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết được tôi đang nghĩ linh tinh?"

Anh liếc váy tôi, tôi cũng nhìn theo, váy đã bị tôi túm chặt như dưa chua: "Á!" Tôi bỏ tay ra, vuốt lại. Anh nói: "Được rồi, đẹp lắm."

Một câu "đẹp lắm" lại khiến lòng tôi ngòn ngọt, vẻ mặt anh bình tĩnh, tắt máy xe nhìn về phía trước.

Rất tốt, tôi không làm như trong tiểu thuyết ngôn tình. Trong thực tế người ta chả thèm nói gì, bổ não chỉ có thể làm mình ngọt lên tận trời thôi.

Xe nhà họ Chu dừng lại cuối đường. Bên cạnh là cửa vào núi, không có đường lớn, chỉ có đường đất. Nhà họ Chu xuống xe, lên núi.

"Chúng ta tìm đường khác đi lên." Ô Ngộ nói, "Nhưng phải leo nhanh hơn."

Tôi hỏi: "Tại sao?"

"Đỡ bị gã và đám chim phát hiện."

Vì thế tôi phát hiện anh rất có tâm cơ đấy, cùng một chuyện sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Chậc, quả nhiên là thô ráp, thận trọng, cầu toàn.

Rốt cuộc tôi đang nghĩ gì thế này?

Quả nhiên chúng tôi tìm được một con đường khác, chỉ là có nhiều cỏ dại bụi gai hơn. Đã thế Ô Ngộ nói "nhanh" thì cũng quá nhanh rồi. Anh gần như là đạp lên những bụi gai đi, như là da dày thịt béo không cảm nhận được gì. Còn tôi sau khi khẽ kêu "a" mấy tiếng, anh duỗi tay ra. Tôi cầm lấy tay anh, trong lòng như đu dây, nhẹ nhàng mà vút lên. Đến nơi khó leo, anh tự nhiên ôm lấy eo tôi, thậm chí gần như vác tôi lên. Những lúc này, anh đều im lặng, chỉ có ánh mắt tĩnh lặng sâu xa nhìn tôi. Tôi biết rõ trong đó có gì.

Cuối cùng chúng tôi đã phát hiện ra tung tích của bọn họ.

Phía trước là bụi cỏ dại, trên con đường nhỏ trong rừng chất đầy lá rụng, chúng tôi nấp sau bụi cỏ, Ô Ngộ đè tay lên vai tôi, như thể tôi khiến anh bận lòng, rất gần gũi, nhưng tôi không giãy dụa.

Người nhà họ Chu tới rồi.

Cha Chu Tử Hàn, con thứ Chu Trọng Lăng và con rể tương lai Ngôn Viễn đi đằng trước, sau đó là Chu Phụng Tiên, mẹ Chu Tử Hàn, con út Chu Quý Nhuỵ.

Thực ra tôi cảm thấy hơi kì quái, nếu bọn họ nhận được tin tức của "gã kia", tại sao không báo cảnh sát? Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, không chừng người nọ đã uy hiếp: một khi báo cảnh sát sẽ giết chết con tin. Hơn nữa cả gia đình bọn họ cùng đi có lẽ để giảm bớt nỗi sợ.

Chờ đã, tại sao "gã" lại gọi cả nhà họ Chu đến đây?

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu Ô Ngộ từng nói, hoặc là vì yêu, hoặc là vì hận.

Trước/300Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh