Saved Font

Trước/60Sau

Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 58: C58: Fleamont Kì Lạ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Fleamont chẳng biết nó làm cách nào để trở về phòng ngủ của mình, nó vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, trong người vô cùng khó chịu, mày nó nhíu chặt, nét bực bội in hằn trên gương mặt.

Ron tiến đến câu vai Fleamont cười đùa, khác với thường ngày, Fleamont lạnh nhạt hất tay Ron ra, hậm hực đi khỏi phòng, gặp Hermione cũng chẳng hoà nhã hơn, cứ mang vẻ mặt âm trầm trải qua một ngày.

Ron nhỏ giọng hỏi: "Hermione cậu có thấy cậu ấy kì lạ không? Không biết bị sao nữa."

"Mình nghĩ chúng ta nên nói với Harry chuyện này, dạo này Fleamont hay chạy đến đó chắc Harry sẽ biết lý do." Hermione và Ron cùng xuất phát đến gặp Harry.

Harry đang ngồi đọc sách trong thư viện, nghe hai người nói thì lắc đầu, nói: "Hôm qua Fleamont vẫn còn bình thường mà. Với lại sáng giờ cũng không thấy cậu ấy đâu."

Hermione lo lắng nói với Harry: "Hôm qua cậu ấy đã nhận được một bức thư sau đó thì đi vội ra ngoài, lúc sau cậu ấy trở về, bọn mình có chào hỏi, Fleamont cũng không đáp lại như mọi khi. Đến sáng thì biểu hiện của Fleamont càng thêm kì lạ, cậu ấy có vẻ rất tức giận."

"Mình hiểu rồi. Để mình đi gặp Fleamont thử xem." Harry nghe xong cũng thấy kì lạ, Fleamont trong lòng cậu dù có chút nóng nảy nhưng mọi thời gian đều là trầm mặt ít nói, để khiến nó hậm hực với tất cả mọi người thì có phần không đúng.

Cả ba đi cùng nhau đến Gryffindor, Ron đi vào trong gọi Fleamont ra còn Hermione và Harry thì đứng bên ngoài chờ, đợi một lúc mà không thấy Ron hay Fleamont đâu. Cánh cửa nhà thình lình bật mở, có một đứa hốt hoảng chạy ra, Hermione liền cản lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Sắp có án mạng rồi. Fleamont nổi điên..." Đứa trẻ run lẩy bẩy nói, Hermione không có thời gian an ủi cùng Harry xông vào bên trong chạy đến kí túc xá nam.

Bên trong loạn cào cào, đồ đạc bay tán loạn khắp nơi, chỉ thấy Ron bị ngã lăn xuống đất, Fleamont thì đang đấm liên tục vào một đứa trẻ, mỗi cú đấm hạ xuống như muốn lấy mạng người khác.

Harry vội vã chạy đến cản lại nắm đấm chuẩn bị hạ xuống mặt đứa trẻ, cậu dịu giọng nói: "Fleamont Fleamont, bình tĩnh lại... Đừng đánh nữa..."

Fleamont nghe được giọng Harry thì dần thả lỏng nắm tay, đứa trẻ nhân cơ hội lùi về sau đầy khiếp sợ nhìn Fleamont như thể nhìn thấy ma quỷ.

Fleamont vẫn mang trong lòng một cỗ tức giận, Harry nắm tay nó thủ thỉ an ủi, nó mệt mỏi gục đầu xuống vai Harry, dư quang khẽ liếc về đứa trẻ nó bàng hoàng cắn chặt môi, "Mình... mình... xin lỗi..."

"Không sao rồi... mình ở đây, ở ngay bên cậu..." Harry ôm lấy đầu nó nhỏ nhẹ an ủi.

"Mình không muốn... nhưng mình không thể... không thể kiềm chế được..."

Hermione sau khi kiểm tra vết thương cho Ron xong thì quét mắt nhìn quanh phòng, thấy có mấy đứa trẻ theo Honor gây sự liền tức giận, kéo Seamus lại hỏi: "Chuyện này là sao?"

"Mình cũng không rõ mọi chuyện lắm. Lúc mình và Ron đến phòng đã nghe được tiếng cãi vả của nhóm Honor và Fleamont, mà lần này Fleamont dữ lắm, hai đứa mình cản không được. Mấy đứa khác của nhóm Honor thế mà chạy mất dạng, ngay cả cái thằng Sage Honor cũng bị Fleamont làm cho sợ mất mật." Trong lời của Seamus khó tránh khỏi có phần khinh thường.

Đứa trẻ bị đánh đến nội thương phải chuyển đến Bệnh viện Thánh Mungo, Ron nhẹ hơn chỉ cần bó bột, bàn tay Fleamont thì bê bết máu, Harry nhúng khăn ước lau tay cho nó, ân cần hỏi: "Có bị thương ở chỗ nào không?"

Fleamont khẽ lắc đầu, áy náy cúi mặt xuống đất không dám nhìn Harry, chỉ vì bản thân mà Harry lại phải lo lắng cho mình còn tốn không ít tiền sắp xếp chỗ tốt nhất cho đứa trẻ kia. Trận này ầm ĩ quá lớn, tin tức liền truyền đi khắp trường, Harry đứng về phía Fleamont nên không ai dám nói ra nói vào.

Tuy nhiên, Fleamont vẫn bị cấm túc, Honor sau vụ này thì không dám chạy đến làm phiền Fleamont nữa, bớt đi mấy đứa gây phiền phức, không khí xung quanh thanh tịnh hẳn đi, Ron quơ cánh tay bị bó bột của mình cười haha nói đùa với Hermione: "Mình cảm thấy đau một chút nhưng mấy thằng kia không đến trước mặt nhảy nhót nữa. Cũng đáng thật."

"Cậu còn nói giỡn được. Nếu không phải có Harry chắc chắn Fleamont của chúng ta xong đời rồi." Hermione bất đắc dĩ nhìn Ron vẫn còn cười hì hì.

"Xong gì chứ. Ức hiếp người khác quá thì cũng có ngày người ta cắn ngược lại mình, cậu không biết đâu, mình đã nghe thấy tụi Honor mắng cha mẹ cậu ấy. Nói cái gì mà không có cha mẹ dạy. Mình thề nếu không phải lo Fleamont đánh chết người ta mình cũng không thèm can đâu." Ron nghĩ đến lại tức giận, đi qua mấy đứa nhỏ hay đi chung với ba đứa Honor thì nhe răng trợn mắt, nanh ác nói: "Tụi bây liếc tao một cái nữa đi, có tin tao móc mắt ra không."

Lời nói như có ma lực, tụi nhỏ năm nhất liền run cầm cập, Ron đắc ý nghênh mặt rời đi, thời tới cản không kịp, tụi bây chết với anh.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến trước một căn phòng thì bước vào, trong phòng có ba người là giáo sư Lupin, Harry và Fleamont. Fleamont từ hôm đó tâm tình càng thêm không ổn định, cứ chốc lát lại nổi nóng nên cụ Dumbledore đành tách riêng Fleamont ra ở riêng.

Từ biểu hiện của Fleamont bọn họ đã nhận ra nó có vấn đề, lật sách cổ ra xem mới biết, nó bị người thi thuật, cấm chú này rất cổ xưa, người bị dính phải thường có tâm tình bất định, dễ nóng giận, cảm xúc tiêu cực, khó kiềm chế mình. Thuật này ở trên người chẳng khác nào quả bom hẹn giờ nếu người thi thuật xâm nhập được vào tâm trí thì Fleamont sẽ mất đi quyền khống chế cơ thể, nó sẽ thấy được những việc mình làm nhưng không thể ngăn cản được.

"Kì nghỉ này các cậu cứ về nhà đi, mình sẽ ở lại với Fleamont." Harry nhỏ giọng trò chuyện với Hermione và Ron, cô nàng khẽ gật đầu đáp: "Vậy cũng được, nhưng nếu có chuyện gì cứ liên lạc với tụi mình nha."

"Được. Hai cậu cũng phải cẩn thận." Dứt lời, Harry lấy từ trong túi áo ra hai sợi dây chuyền, đưa cho mỗi người một dây, "Các cậu cầm lấy đi, trên đây có thần chú bảo mạng, có tác dụng 1 lần. Nó không ngăn được Lời nguyền chết chóc nhưng những cái khác thì vẫn có công hiệu."

Ron nhận lấy, có chút cảm động nói: "Cảm ơn cậu nha Harry."

"Chúng ta là bạn mà, không cần khách khí." Harry tuỳ ý vỗ lên vai Ron, cảm xúc chợt ùa về.

Nhóm học sinh Hogwarts bắt đầu chuẩn bị lên đường về nhà, lo sợ cho bạn bè xảy ra chuyện, Harry đã liên lạc với nhóm người bảo vệ của Lucius, nhận lệnh họ âm thầm theo sau. Sắp xếp xong xuôi, Harry chưa kịp nhẹ nhõm thì Dooby đã hớt hải chạy tới báo tin tức cho cậu.

"Cậu chủ nhỏ ơi, có chuyện lớn rồi."

"Lại làm sao?" Một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng Harry, Dooby dẫn Harry sang một góc rồi nói: "Có một nhóm người đã tấn công vào dinh thự Lestrange và Black, bên Lestrange vẫn ổn nhưng Sirius Black đã bị thương rồi ạ."

"Chú Sirius bị thương có nặng không? Chú ấy sao rồi?" Harry lo lắng phập phồng hỏi.

"Đã qua nguy kịch rồi ạ. Nhưng thân thể của Sirius Black quá yếu hiện tại đang hôn mê sâu."

Dooby vừa báo tin không lâu thì Draco chạy đến, nó trầm giọng nói: "Anh cần về nhà có chút việc, hiện tại em ở lại trường đi, có Dumbledore và chủ nhiệm ở, gia đình sẽ an tâm hơn."

"Em hiểu rồi. Anh nhớ cẩn thận."

Khi Draco trở về nhà, Rắn Sừng được Severus thả về bên cạnh Harry, nó quấn lên người cậu, đến gần Fleamont nó bỗng nhiên rít lên một tiếng bén nhọn: {Chính là nó.}

{Genesis, làm sao vậy?}

Genesis uốn éo người, nó rít: {Trên người cậu ta toát ra ma lực đã tấn công chủ nhân.}

{Ý mi nói, cấm thuật trên người tôi giống với phép thuật đã tấn công Harry ư?} Fleamont nghe được thì bỗng bộc phát cơn tức giận, chỉ cần nghĩ đến việc Harry sẽ bị người khác điều khiển tâm trí tâm trạng đang ôn hoà bắt đầu chuyển sang giận dữ.

Harry nhanh chóng ngồi xuống, dịu dàng an ủi Fleamont: "Đừng tức giận, Fleamont. Mình không sao, cậu phải giữ bình tĩnh, không thể để cho người kia được như ý."

Fleamont thở ra một hơi nặng nhọc, tâm tình vẫn không tốt, nó bỗng nhiên muốn vẽ tranh, khi còn bé những lúc bị ức hiếp nó sẽ chạy đi vẽ vời, chỉ khi nó thả lòng mình vào những nét vẽ nó sẽ tạm quên đi mọi đau khổ, sẽ kiềm nén cơn giận dữ.

Đáp ứng mong muốn của Fleamont, Harry nhờ Dooby chạy đi về kí túc xá Gryffindor lấy hộp bút màu và giấy vẽ tranh cho nó. Dooby nhìn một hồi không biết cái nào là thứ cần lấy nên đem nguyên cái vali của Fleamont qua, Harry bất đắc dĩ nhìn con gia tinh đang rụt cổ gãi đầu, cậu bắt đầu lấy tập vẽ ra.

"Đây này. Bút chì của cậu đây." Harry đưa bút cho Fleamont, vô tình thấy được một khung hình lộ ra trong vali.

Fleamont tìm kiếm cục tẩy nhưng không thấy, "Harry ơi, lấy cho mình cục tẩy. Harry..." Không nhận được tiếng đáp của Harry, nó liền quay sang chỗ cậu.

Chỉ thấy trong tay Harry đang cầm một khung hình, môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, Fleamont ban đầu là sửng sốt sau đó vội vàng chạy lại đem khung hình giấu ra sau lưng. Nó ngại ngùng ho nhẹ: "Khụ. Mình vẽ xấu lắm. Cậu đừng xem."

"Cậu vẽ mình lúc bé sao? Mình thấy nó đẹp mà, mau cho mình xem." Harry nhào tới muốn giật bức hình, Fleamont hơi lùi về sau, mặt có chút đỏ ửng, đột nhiên khung hình bị cướp mất.

Genesis dùng thân hình nhỏ con của nó quấn lấy khung hình rồi bay lên không trung, đưa qua cho Harry, xong việc nó còn đắc ý nghiêng đầu qua lại.

{Genesis nhà ta giỏi quá, em đã bay được rồi a.} Harry khen ngợi một câu, đầu nhỏ đã muốn ngóc đến tận trời, viên ngọc giữa trán loé lên tia sáng. Genesis vui vẻ cực kì, hai cánh nhỏ đập đập rồi bay ra ngoài chơi, chủ yếu là chạy đi khoe khoang với ông chú Basilisk.

"Harry à, mình..."

"Quà Giáng sinh năm trước là cậu tặng mình đúng không?" Động tác vuốt ve khung hình của Harry rất nhẹ nhàng, Fleamont vô thức đáp: "Ừm."

"Ngay cả bức thư hôm Lễ Tình Nhân người mà cậu nói đến là mình ư?"

"Luôn là cậu."

"Trên thế gian này luôn có người thầm lặng yêu em..." Khoé mắt có chút nóng lên, Harry mím môi, nước mắt khẽ lăn dài, cậu thì thầm trách móc: "Chỉ biết làm người ta đau lòng là hay thôi..."

Fleamont vẫn còn đứng đó, Harry lau vội nước mắt, một cách bất ngờ cậu đã lao vào ôm nó, thân hình Fleamont khẽ chao đảo, rồi một tiếng gọi trìu mến vang lên như bao lần trong giấc mộng.

"Fleamont..."

Người khẽ gọi tên nó bằng tất cả sự trân quý, nó ôm lấy Harry, cánh tay siết chặt như muốn hai người hoà vào nhau, sự nóng nảy mấy ngày nay bất chợt tan biến trong khoảnh khắc này, trong lòng chỉ còn sót lại tình yêu vô tận dành cho Harry.

"Mình thương cậu."

"Tên ngốc này, tự nhiên la lớn như vậy làm gì." Harry chưa ngừng khóc, Fleamont cười hôn xuống gò má đỏ bừng.

"Mình không thể chọn lựa." Harry đẩy Fleamont ra, ấm ức khóc.

Nó lẳng lặng lau đi nước mắt tuôn rơi trên gương mặt người, "Dù thế nào mình cũng sẽ thương cậu."

"Cho dù trong lòng mình, cậu không phải duy nhất cũng được sao?"

"Mình sẽ thương cậu." Fleamont đáp lại, dù rằng bản thân sẽ buồn nhưng Harry mới là quan trọng nhất. Vì yêu nên chấp nhận, vì thương nên sẵn sàng buông bỏ đi ích kỉ, chỉ cần nụ cười của cậu vẫn vẹn nguyên như thuở đầu.

"Dù cho mình làm cậu buồn..."

"Mình thương cậu."

"Tên ngốc!"

Harry bật khóc còn thương tâm hơn, Fleamont dỗ thế nào cũng không chịu nín, sắp thở không nổi cậu mới nín khóc nhưng lại nhất quyết đòi Fleamont cho coi tranh. Nó chỉ đành lấy tập tranh đưa cho cậu, khóc cũng khóc xong, nháo cũng nháo đủ liền lăn ra ngủ mất.

Đắp chăn cho Harry xong, nụ cười trên môi Fleamont tắt hẳn, nó lên tiếng: "Cậu ấy ngủ rồi. Đi ra đi."

"Nhận ra sao?" Voldemort khẽ cười bước ra từ trong bóng tối.

"Khi ngươi đến gần, vết sẹo này sẽ nóng lên." Fleamont chỉ chỉ về phía vết sẹo trên trán mình.

"Một sự liên kết khó chịu, Potter."

"Ta cũng chưa từng muốn có nó, Voldemort."

Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo kết thúc, Voldemort nhìn Harry đang ngủ say, hắn bước đến xoa lên đôi mắt sưng đỏ, trong giấc ngủ Harry vẫn nhíu mày như có tâm sự.

Hắn buông tay ra, rơi vào suy ngẫm, "Đôi khi thật muốn giết chết hết các ngươi rồi mang em ấy đi khỏi đây. Nhưng em của ta sẽ buồn... Ta đã từng sợ cái chết cho đến khi gặp Harry. Ta chợt nhận ra rằng bản thân đã sợ hãi một điều kì lạ. Khoảnh khắc em âm thầm rơi nước mắt còn đáng sợ hơn cả giấc ngủ vĩnh hằng."

Một kết giới mỏng xuất hiện ngăn cách Harry với bên ngoài tránh tiếng ồn sắp tới ảnh hưởng đến cậu. Voldemort nhìn về phía Fleamont, tay búng ra, vết sẹo trên trán Fleamont đột nhiên đau nhói, mồ hôi lăn từ thái dương xuống nhưng vẫn cố cầm cự đứng thẳng tuyệt không ngã khuỵu xuống. Đợi cho cơn đau qua đi, phía sau áo đã thấm ướt một mảng mồ hôi, Fleamont nhìn thấy trong tay của Voldemort xuất hiện một vật thể bán trong suốt, vật thể đó từ từ nhập vào thân xác hắn rồi biến mất.

Đôi mắt mang màu của đá ruby loé lên sắc đỏ lạnh lẽo, hắn bật cười: "Có một lời khen cho ngươi, chịu đau tốt đấy. Nhưng lần sau cảnh giác một chút đi, để người khác hạ cấm chú lên người mình còn chẳng biết."

Fleamont cảm thấy bản thân đã mất đi cơn hoả khí và nóng nảy, nó gật đầu nói: "Cảm ơn ngươi."

"Vì Harry thôi. Độc tố do hắc ám thì phải để hắc ám chữa trị, Dumbledore quả thật rất yêu thương Cứu thế chủ, bản thân không chữa được nên phải nhờ cậy đến ta. Thật tâm thì không muốn lắm nhưng để tránh ngươi gây tổn thương đến Harry nên đành chấp nhận." Voldemort cảm nhận được sức mạnh trong người đang dần dần hợp lại, tất cả mảnh hồn đã tề tụ đủ, hắn cũng không ngờ bản thân để sót một mảnh hồn ở chỗ Cứu thế chủ, mảnh hồn này khá yếu ớt lại tiến vào trạng thái ngủ say nếu không phải do dính phải cấm chú khiến nó thức tỉnh thì hắn cũng không biết được.

Voldemort vẫn còn việc ở bên ngoài nên phất tay áo rời đi, chưa ra khỏi cửa đã nghe tiếng gọi của Fleamont, nó hít sâu một hơi rồi hỏi: "Năm xưa, Sirius Black đã báo chỗ ở của cha mẹ ta cho ngươi sao?"

"Ha! Ta thấy lời đồn ngày mai là tận thế còn đáng tin hơn chuyện ngươi vừa nói đó." Voldemort nghĩ bản thân đã nghe một câu chuyện cười, hắn không quên bổ sung: "Peter Pettigrew mới là người đưa tin cho ta. Gã đã bỏ trốn hoặc chết rồi. Nhưng ta vẫn phải đính chính lại là con chó ngốc kia không có dính dáng gì đến Tử thần thực tử của ta."

—————————

????Thông Tin Về Rắn Sừng:

Quần thể Rắn Sừng lớn nhất và đa dạng nhất còn sống tới nay được tìm thấy ở Bắc Mỹ, tại những môi trường có nước. Trong số đó, loài nổi tiếng nhất và quý giá nhất có 1 viên ngọc ở giữa trán. Theo nhiều câu chuyện được ghi nhận, viên ngọc này thậm chí có thể đem lại năng lực tàng hình và bay lượn cho chúng. Do đó, sức mạnh tiềm ẩn của Rắn Sừng là thứ không thể bàn cãi, khi chúng có thể dễ dàng ẩn mình rồi đột kích, giết chết nạn nhân chỉ với 1 lần tấn công.

Rắn Sừng cũng được ghi nhận là 1 loài rất thông minh. Trong nhiều câu chuyện, người ta cho rằng chúng có quyền năng điều khiển thời tiết, thôi miên, kiểm soát giấc mơ và thậm chí là thay hình đổi dạng.

Trong quá khứ, bà Isolt Sayre đã từng nạo 1 ít bột từ sừng của nó và trao cho chồng cô, ông James Steward. Mặc dù chỉ là 1 Muggle bình thường, James lại có tài năng thiên bẩm và đã ông đã thành công trong việc dùng phần bột đó để làm lõi cho 1 cây đũa phép làm từ gỗ Tro gai, có sức mạnh tương đối đặc biệt. Những chiếc đũa được làm từ nguyên liệu này rất mạnh mẽ và nhạy cảm với Xà ngữ, có thể cảnh báo nguy hiểm cho chủ nhân bằng cách phát ra 1 giai điệu nhẹ nhàng.

(Nguồn thông tin: gamek)

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận