Saved Font

Trước/10Sau

Không Nhận Người Tình Cũ

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hạ Lâm Đế quá hấp dẫn, quá mê người, Đào Khuynh biết rõ không nên phóng túng, nhưng không đẩy được anh ra.

Một cái hôn không đủ, bọn họ muốn nhiều hơn!

Đào Khuynh bị anh hôn đầu óc choáng váng, không biết được mình như thế nào đi theo anh về chỗ ở của anh, vừa vào cửa liền bị anh mang đi phòng ngủ.

"Hạ Lâm Đế, chờ một chút . . . " Cô hai tay đẩy lồng ngực anh, ý đồ chống cự.

"Không chờ được." Hạ Lâm Đế đẩy cô ngã xuống giường, đôi mắt đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô. Một dòng khí nóng chui vào trong cơ thể, anh biết rõ đó là dục vọng anh muốn cô.

"Không thể như vậy, em không. . . . . . Ưmh. . . . . ." Cô lời còn chưa dứt, thân thể cường tráng của anh liền đè lên, tiếp lấy môi chặn lại miệng của cô.

Đáng ghét! Lần nào cũng là một chiêu này, làm cô không có biện pháp cự tuyệt. Đào Khuynh mắt hạnh trợn tròn, dùng tay đánh vào lồng ngực của anh.

"Là em cam tâm tình nguyện theo anh về nhà, anh không ép buộc em." Hạ Lâm Đế rời khỏi môi cô, bàn tay vuốt ve gò má mềm mại, khẽ cười.

Đào Khuynh ảo não, "Em sai lầm rồi, buông em ra." Độ ấm trên thân thể anh mê người như vậy, cô bất tri bất giác bị hấp dẫn, mới theo anh, bây giờ hối đã muộn rồi!

"Một câu sai lầm rồi liền muốn anh bỏ qua cho em? Anh nên nghe lời em thả em đi sao?" Anh nheo đôi mắt đen, bàn tay nắm lấy cằm của cô, ép buộc cô nhìn anh. "Anh thật lòng chỉ muốn một đáp án, tại sao em trốn tránh trả lời?"

Lúc ấy cứ như vậy thả cô đi, đổi lấy là cái gì? Một câu chia tay không có lý do minh bạch và cả một năm dài nhung nhớ!

Vì để cho cô tỉnh táo lại, anh cố nén đau lòng để cho cô rời đi, nhưng cô đến tột cùng muốn anh đợi bao lâu? Anh đã không cách nào nhẫn nại nữa!

Khi cô kiên quyết rời đi thì có nghĩ tới cảm nhận của anh sao? Cái cảm giác đó, bị người tùy ý rời bỏ, thật vô cùng khó chịu.

Anh đã nghĩ tiêu sái mà thả cô đi, vấn đề là anh không có biện pháp dứt bỏ tình cảm với cô!

Anh còn muốn hỏi! Cô tại sao có thể như vậy, thật vô tình, nói chia tay liền chia tay? Trong khi cô rõ ràng vẫn để ý anh.

Hôm nay anh xuất hiện trước mặt cô, ngoài muốn một cái đáp án, còn muốn xác nhận tình cảm của cô đối với anh.

Ánh mắt cô tha thiết rõ ràng không muốn xa rời anh, anh có muốn làm như không thấy cũng khó khăn, bảo anh làm sao có thể dễ dàng buông cô ra?

"Em trả lời nhiều lần rồi, là anh không tin." Đào Khuynh như cũ kiên trì lý do kia.

"Đối với anh không có cảm giác?" Hạ Lâm Đế nhìn chằm chằm vẻ mặt chột dạ của cô, rồi mới mở miệng. "Cần anh cầm gương tới cho em soi không? Em thật không nói dối?"

Đào Khuynh khó chịu quay mặt đi, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh." Dù sao em nói cái gì anh đều không tin, lý do gì có quan trọng sao?"

"Lý do kia quá hoang đường, anh làm thế nào tin tưởng được?"

"Vậy anh rốt cuộc muốn em làm thế nào?" Cô rũ mắt, giọng nói thể hiện sự bất đắc dĩ.

Ban đầu cô lựa chọn không chào mà đi, chính là sợ không hạ được quyết tâm cự tuyệt anh, vốn tưởng rằng một năm trôi qua, anh có thể quên đi, không ngờ anh vẫn không buông tha.

Cô từng cho là mình đủ vững vàng để buông xuống đoạn cảm tình này, không ngờ anh vừa xuất hiện, lập tức đem mọi cố gắng của cô hóa thành hư không, không chút khách khí phá vỡ lớp ngụy trang của cô. Lòng cô như cũ mềm nhũn trước anh.

"Quay lại bên anh đi." Đây mới là mục đích của Hạ Lâm Đế.

Đào Khuynh nhìn anh, môi run rẩy mím lại. Nếu như có thể, cô cũng rất muốn làm như vậy. . . . . .

"Hiện tại không có lời nào để nói rồi hả ? Em thật quá ác độc." Anh cười khổ, khuôn mặt đột nhiên đanh lại: "Em đã không chịu nói thật, vậy thì cứ theo ý của anh đi."

Cô thấy anh tức giận, hốt hoảng kêu lên, "Hạ Lâm Đế, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Một năm không gặp, anh có rất nhiều thứ để làm với em." Anh lột áo sơ mi của cô ra, cô thét lên một tiếng, anh lẳng lặng đưa mắt nhìn da thịt trắng như tuyết trước ngực cô.

"Em...Em không cần. . . . . ." Khi Đào Khuynh bị ném lên giường thì sớm đã biết rõ anh cần gì, nhưng bây giờ cô hối hận rồi ! Cô lắc lắc đầu, đưa tay che kín ngực.

"Sợ?" Hạ Lâm Đế nhếch môi, kéo hai tay của cô ra, tiếp theo thô lỗ gạt đi nội y của cô.

"Không phải sợ, chỉ là không muốn cùng anh dây dưa không rõ." Đào Khuynh vội vã kéo cái mền che thân, xoay người đưa lưng về phía anh.

Anh một tay ngăn cái mền, một tay kia giữ chặt hông của cô, mạnh mẽ lật người cô lại.

"Sợ rằng không như em mong muốn." Hạ Lâm Đế nhìn chăm chú vào cô. Giờ phút này cô bị anh đè ở phía dưới, tóc dài đen nhánh xõa ra, để lộ vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, thật là mê người.

"Để. . . . . ." Hạ Lâm Đế hôn môi cô, bắt đầu vuốt ve thân thể trần trụi của cô, bàn tay vuốt ve hai luồng đẫy đà trước ngực cô, khiến cô phát ra tiếng rên rỉ.

Đào Khuynh vừa thẹn vừa cáu hô: "Hạ Lâm Đế, anh dừng lại!"

"Dừng không được." Anh rời khỏi môi cô, di chuyển tới hai bầu ngực đẫy đà mê người, ngậm lấy nụ hoa mềm mại, dùng đầu lưỡi chà sát, trêu chọc.

Hành động của anh mang đến khoái cảm như lũ cuốn làm thân thể cô khẽ run. "Không. . . . . ."

"Tiểu Khuynh, anh rất nhớ em." Hạ Lâm Đế thầm thì nói, một tay kia đưa về phía bắp đùi của cô. "Em thì sao?"

"Em. . . . . . Không. . . . . ." Đào Khuynh đứt quãng rên rỉ, muốn khép lại hai chân, đã không còn kịp nữa.

Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào của cô, bàn tay vuốt ve u huyệt giữa hai chân cô. "Thật quá bướng bỉnh." Khoái cảm từng trận đánh tới, cô không ngừng rên rỉ, không có sức chống cự anh.

Thân thể săn chắc của anh không ngừng ma sát thân thể mềm mại của cô, da thịt nóng bỏng đụng chạm làm cho hai người mê muội trong tình dục.

Hạ Lâm Đế dùng tay mở ra hai chân cô, vật nóng cháy dâng trào theo đầy đủ mật dịch mà cường thế đoạt lấy cô, luật động mãnh liệt làm cho cô nức nở không nghỉ.

Cãi cọ giằng co được thay thế bởi những nụ hôn nóng bỏng triền miên, từng tiếng rên rỉ mập mờ cùng với tiếng hô hấp gấp gáp vang vọng trong phòng ngủ. . . . . .

***

Buổi sáng tinh mơ, Đào Khuynh ở trên giường tỉnh lại, nhớ tới hoang đường đêm qua, không khỏi cảm thấy hối tiếc.

"Mình nhất định là điên rồi, tại sao có thể. . . . . ." Cô nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, than nhẹ ra tiếng.

Hạ Lâm Đế chỉ cần một cái hôn liền câu đi toàn bộ thần hồn của cô, cư nhiên ngay ngày đầu tiên gặp lại liền leo lên giường của anh lăn lộn!

Đào Khuynh suy sụp hạ bả vai, vẻ mặt tràn đầy thất bại.

Ban đầu cô phải hạ quyết tâm rất lớn mới rời khỏi anh được, theo thời gian trôi qua, thật vất vả mới đem tình cảm phong tỏa ở đáy lòng, không ngờ vừa đụng phải anh, tất cả phòng bị liền nhanh chóng tan rã.

Hồi tưởng lại tình cảnh triền miên đêm qua, cô thật là muốn đào một cái hang chôn mình.

Cô trầm mê trong dịu dàng của anh, bởi vì nụ hôn cùng vuốt ve của anh mà lạc lối, hiện tại mới hiểu được, cô căn bản chưa bao giờ quên anh!

"Đào Khuynh, mày phải tỉnh táo lại. . . . . . Vì tốt cho anh, rời đi mới đúng." Cô hít sâu một cái, trấn định tâm tình đang rối loạn.

Chỉ cần không tái phạm là được! Nghĩ đến đây, cô lập tức bước xuống sàn nhà cầm quần áo lên mặc vào.

Khi cô cầm túi xách đặt ở trên bàn bên giường lên, đang muốn rời đi, một giọng nói khàn khàn vang lên khiến cô dừng lại.

"Lén lén lút lút rời đi đã trở thành thói quen của em rồi à?" Đào Khuynh lưng cứng đờ, không xoay người, trả lời.

"Trời sắp sáng, em còn phải đi làm." Cái này lý do thật là vớ vẩn! Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Không chào một tiếng đã muốn đi rồi, em gấp gáp đến vậy sao?" Hạ Lâm Đế ngồi dậy, miễn cưỡng giương mắt, "Vẫn muốn phủ nhận quan hệ với anh sao?"

Nghe vậy, cô thân thể chấn động.

"Quan hệ cái gì? Chỉ là lên giường thôi." Cô quay đầu đối mặt anh.

Anh tùy ý lấy chăn che thân thể trần trụi, mơ hồ lộ ra lồng ngực bền chắc, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

"Vẫn còn chưa xác định rõ?" Hạ Lâm Đế ngoắc tay, ý bảo cô tới đây.

Đào Khuynh sợ hãi, hốt hoảng quay ngược lại mấy bước.

Anh nheo mắt lại, lạnh nhạt mở miệng: "Em không tới đây, anh sẽ qua đó."

Cô trừng lớn tròng mắt, "Có lời gì trực tiếp nói như vậy là tốt rồi."

"Xem ra là muốn anh tự mình đi qua." Hạ Lâm Đế nâng lên môi, vén chăn lên chuẩn bị giường.

Cô liếc thấy hạ thân hùng vĩ của anh, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Để em tới!" Người đàn ông này thật là đáng ghét! Đào khuynh tâm không cam tình không nguyện đi đến trước người anh.

Hạ Lâm Đế hếch mày lên, tùy ý lấy quần mặc vào, rồi trực tiếp cầm lấy hai tay cô.

"Nói, chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào?" Giọng anh khàn khàn giống như đang dụ hoặc cô, làm tim cô đập cuồng loạn.

"Em. . . . . . Không có ý định cùng anh hợp lại, xảy ra quan hệ chỉ là một lúc không kìm hãm được, là ngoài ý muốn." Cô cuối cùng không có váng đầu, vẫn kiên trì lập trường của mình.

"Thế nhưng đêm qua có người kêu yêu anh, còn muốn anh yêu, những thứ kia tất cả không tính toán gì hết rồi hả ?" Hạ Lâm Đế kéo cô ngã ngồi trên đùi mình, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.

Đào Khuynh nhớ lại mình đã cỡ nào phóng đãng hướng anh cầu hoan, xấu hổ không dám nhìn anh. "Chớ nói. . . . . ."

"Cùng anh lên giường, thật chỉ là ngoài ý muốn?" Anh không quên phản ứng nhiệt tình của cô, nếu không phải yêu, cô sẽ không thể nào để cho anh làm bậy như thế.

Cô cúi đầu, quật cường nói: "Đó là tình dục quấy phá, khi đó, cái gì cũng có thể nói."

"Đó cũng là phản ứng chân thật nhất." Là không lừa được người.

"Không phải, em đã sớm nói không có yêu anh!" Lần nữa bị anh dò xét, cô thật sự chống đỡ không được, thẹn quá hóa giận hô lên.

"Tiểu Khuynh, em không có yêu cũng sẽ cùng người khác phát sinh quan hệ nam nữ?" Hạ Lâm Đế mặt không chút thay đổi, nhẹ giọng hỏi như thế.

"Bởi vì bị hấp dẫn, đó là phản ứng sinh lý." Thừa dịp anh buông tay ra Đào Khuynh thật nhanh từ trên người anh rời đi. "Nếu như không phải anh, cũng . . . là người khác. . . . . . Đúng, tình một đêm cũng không có gì lạ lắm."

"Không có gì lạ?" Hạ Lâm Đế nheo lại đôi mắt đen, giọng nói trở nên lạnh lùng.

"Dưới loại tình huống này, cho dù là người khác, em cũng sẽ như vậy . . ."

"Câm miệng." Cô cư nhiên ở trước mặt anh nhắc tới người khác! Anh liền giận dữ kêu lên.

Đào Khuynh sợ hết hồn, nhìn vào cặp mắt đen đang tức giận kia, ngực căng thẳng.

"Hạ Lâm Đế. . . . . ." Cực ít thấy bộ dạng tức giận như vậy của anh, đột nhiên, cô cảm thấy lỗ mũi đau xót.

"Em không phải người như vậy, đừng có lừa anh, Đào Khuynh." Hạ Lâm Đế hoàn toàn bị cô ngoan cố chọc giận, tâm tình vô cùng phức tạp.

Cô không phải là người tùy tiện, hôm nay vì muốn thoát khỏi anh, lại thà tự chê bai mình. . . Cô làm như vậy, là muốn cho lòng anh khó chịu sao?

Rõ ràng là người dịu dàng luôn biết suy nghĩ cho người khác, vì sao lại phải nói chuyện hại người hại mình như vậy? Đây không phải là Đào Khuynh mà anh biết!

Đào Khuynh biết mình nói ra lời hoang đường cỡ nào, đáy mắt hiện lên một tia áy náy, nhưng không có dũng khí mở miệng. Giờ khắc này, cô chỉ muốn chạy trốn thật xa!

Khi cô mở cửa phòng thì Hạ Lâm Đế mở miệng lần nữa.

"Vì tốt cho anh mới rời khỏi là có ý gì?"

Nghe vậy, Đào Khuynh nổi lên một cơn giận, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.

***

Công ty áo cưới Tô Nhã nằm ở một khu phố náo nhiệt trong nội thành, bên trong những cánh cửa tủ trong suốt lộ ra từng bộ từng bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, làm người đi đường không nhịn được phải nhìn lại mấy lần.

Đào Khuynh đi vào công ty áo cưới, đầu tiên là liếc mắt nhìn ma nơ canh mặc áo cưới mẫu mới nhất, rồi mới đi vào bên trong. Đây là nơi cô làm việc, cô là một nhà thiết kế áo cưới, trong tủ kính phía cửa đang trưng bày ba bộ áo cưới đều là cô thiết kế.

Tiến vào phòng làm việc, cô lập tức ngồi vào chỗ, uống cà phê vừa mới mua.

"Ai, bao giờ mới kết thúc chuyện này đây?" Đào Khuynh nỉ non, nghĩ đến buổi sáng cùng Hạ Lâm Đế tranh cãi ầm ĩ một trận, tâm tình cảm thấy buồn bực.

Cô không ngờ khi đó lầu bầu lại bị anh nghe được, khi anh chất vấn ý tứ của câu nói kia, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng lại qua loa lấy lý do gia thế hai người khác biệt để lấp liếm rồi rời đi.

Bởi vì trong quá khứ thật sự bọn họ đã từng vì chuyện này mà tranh chấp, vì vậy Hạ Lâm Đế không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc ấy cô thở phào nhẹ nhõm, nếu anh nắm lấy điểm này để truy vấn, có lẽ cô sẽ không chống đỡ được đem bí mật nói cho anh biết.

"Thật may là không có mất trí." Đào Khuynh thở dài, may mắn mình không có nhất thời tâm tình kích động mà nói ra.

Tình huống tranh chấp sáng sớm hôm nay cùng tình huống ban đầu trong quá khứ rất giống nhau. Khi đó, cô vì muốn rời khỏi anh, mỗi ngày dùng chuyện vụn vặt cãi cọ với anh, có một lần tranh cãi ầm ĩ cô thừa dịp đòi chia tay, không chờ anh đáp lại liền tự tiện trốn ra nước ngoài.

Bị cô cư xử như vậy, cô chắc chắn anh sẽ không từ bỏ, nhưng đã qua một năm Hạ Lâm Đế hành động gì cũng không có, cô còn tưởng rằng anh đã bỏ đi đoạn cảm tình này rồi.

Tất cả đều là cô quá ngây thơ, một năm này cũng chỉ là anh tốt bụng cho cô thời gian, chuyện cần đối mặt đúng là vẫn còn phải đối mặt.

Nhưng là, làm như thế nào đối mặt đây?

Hạ Lâm Đế quá rõ ràng cá tính của cô, cô trên miệng nói đối với anh không có cảm giác, lại bị anh liếc một cái đã nhìn thấu cô nói láo, hai người nếu tiếp tục chạm mặt, anh sớm muộn cũng sẽ biết nguyên nhân cô muốn chia tay.

Anh dịu dàng như thế, nếu biết lý do chân chính khiến cô rời đi, anh tuyệt đối sẽ không buông tay, nhưng cô không muốn trói chặt anh nha!

Cô tại sao lại vô dụng như vậy đây? Anh vừa bộc lộ một chút nhu tình cô liền đầu hàng, còn hãm sâu trong sự hấp dẫn của anh, không cách nào tự kềm chế.

Cho tới nay, cô luôn ngưỡng mộ, lại lệ thuộc vào anh, đi theo bước chân anh, chưa bao giờ là người phụ nữ độc lập, cá tính, vậy nên hôm nay cô mới có thể bị anh nắm mũi dẫn đi.

Cô có nên chạy trốn tiếp hay không đây? Vấn đề là anh sẽ thả cô đi sao? Đào Khuynh nhớ tới ánh mắt kiên định của Hạ Lâm Đế khi đó, bất đắc dĩ thở dài.

"Sớm biết thế này nên nói rõ mọi chuyện cho Ngữ Yến, như vậy anh cũng sẽ không tìm được cô." Nếu ban đầu cô đem nỗi khổ tâm nói cho Ngữ Yến, Ngữ Yến quyết định không giúp anh, duyên phận bọn họ có phải hay không một năm trước đã chấm dứt?

Không, Hạ Lâm Đế không phải là người dễ dàng buông tha.

Vô luận cô trốn đi đâu, anh đều có biện pháp tìm được cô. . . . . . Cô nên đối mặt với anh , nhưng cô sợ hãi phải nói ra lý do chân chính, không thể làm gì khác hơn là nói ra những lời hại người hại mình.

"Mình nên như thế nào đây?" Đào Khuynh nắm chặt ly cà phê trong tay, vẻ mặt mờ mịt.

Lúc này, một cô gái mặc đồ công sở đi tới.

"Đào Khuynh, có một vị khách muốn tìm chị thảo luận về mẫu áo cưới." Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhân viên lễ tân Vương tiểu thư.

"Là khách hàng hẹn trước à?" Cô vội vã lên tinh thần, cầm lên tư liệu trên bàn hỏi.

"Không phải vậy. Tình huống của anh ta có chút đặc biệt. . . . . ." Vương tiểu thư nói xong, liền nhìn về phía cửa.

Đào Khuynh theo tầm mắt của cô nhìn lại, khi nhìn thấy người đang đi tới, nhất thời sửng sốt.

"Anh . . . . ." Trời ạ!

"Xin chào, tôi là Hạ Lâm Đế." Anh tới trước mặt hai cô gái, lộ ra nụ cười ưu nhã.

Vương tiểu thư lấy khuỷu tay đẩy Đào Khuynh một cái, nhỏ giọng nói: "Hạ tiên sinh thật đặc biệt có sức quyến rũ!" Khi Anh đi tới thì trong công ty tất cả các nữ nhân viên đều bị hấp dẫn!

Anh mặc một bộ tây trang rất vừa người màu tối, khuôn mặt đẹp mang theo nét cười nhẹ, giống như phát ra tia sáng chói mắt. Anh vừa mở miệng, giọng nói càng thêm trầm ấm hấp dẫn, trong lòng của các nữ nhân viên chính xác là một hoàng tử hoàn mỹ. . . . . . Đáng tiếc là hoàng tử đã có chủ!

Đào Khuynh không phát hiện Vương tiểu thư đang nắm cổ tay mình, ánh mắt cô khiếp sợ nhìn Hạ Lâm Đế.

"Đây là chuyện gì?" Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại xuất hiện .

"Hạ tiên sinh nói muốn thay vị hôn thê chọn lựa áo cưới, có một số yêu cầu đặc biệt, hi vọng chúng ta có thể phối hợp, ngài ấy muốn cho vị hôn thê một kinh hỉ!" Thật là khiến người ta thâm mộ a! Vương tiểu thư thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Đào Khuynh.

"Hạ tiên sinh chỉ định chị thực hiện, cho nên việc này liền giao cho chị a!" Nghe Vương tiểu thư nói xong, Đào Khuynh càng không hiểu.

Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ thì cô lập tức mở miệng hỏi: "Hạ Lâm Đế, anh lại muốn làm cái gì?"

"Mới vừa rồi Vương tiểu thư không phải đã nói rất rõ ràng mục đích của anh sao? Anh tới thay vị hôn thê chọn lựa áo cưới." Anh kéo cái ghế ngồi xuống, thong thả ung dung trả lời.

"Vị hôn thê?" Giống như bị sét đánh trúng, Đào Khuynh nhất thời không phản ứng kịp.

"Đúng vậy, vị hôn thê." Hạ Lâm Đế nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt nói. 【 】

"Vị hôn thê?" Giống như bị sét đánh trúng, Đào Khuynh nhất thời không phản ứng kịp.

"Đúng vậy, vị hôn thê." Hạ Lâm Đế nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt nói.

Anh có vị hôn thê? Đào Khuynh cảm giác trong lòng đau đớn, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.

"Anh đã có vị hôn thê, đêm qua tại sao lại làm vậy?" Một loại đau đớn không cách nào nói rõ lan tràn toàn thân cô, cô phải nắm chặt nắm tay mới có thể tiếp tục nói chuyện.

Hạ Lâm Đế nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, hạ lông mày xuống, lạnh lùng nói: "Không phải em nói tình một đêm không có gì quan trọng sao?"

Nếu cô có thể đem quan hệ giữa họ làm thành không có chuyện gì, anh có hay không vị hôn thê đối với cô mà nói thế nào lại là vấn đề đây?

Đào Khuynh cắn chặt môi, "Làm sao anh có thể. . . . . ."

Hạ Lâm Đế không cho cô cơ hội chất vấn, thật nhanh ngắt lời cô, "Muốn giả bộ tự nhiên thì hãy giả bộ tới cùng. Anh là khách hàng, chúng ta nên nói chuyện chính sự rồi."

Cô hạ thấp giọng điệu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, nụ cười trầm xuống. Anh đã có vị hôn thê, còn luôn miệng nói muốn cô quay lại?

"Tôi không rõ anh có ý gì?" Đêm qua anh chất vấn, tức giận là có nghĩa gì? Là muốn lưu cô ở bên người làm tiểu Tam, muốn dùng loại phương thức này trả thù cô?

"Công việc của em không phải là thiết kế áo cưới sao? Thực hiện yêu cầu của khách hàng, sao lại còn không hiểu rõ?" Anh lộ ra một bộ khó hiểu.

"Anh biết rõ tôi không nói công việc." Đào Khuynh cảm thấy căm tức, có rất nhiều nghi vấn muốn biết.

"Anh rõ ràng đã nói chỉ muốn nói chuyện công việc với em." Hạ Lâm Đế thu hồi nụ cười, vẻ mặt trở nên xa cách.

Cô biết Hạ Lâm Đế là một người dịu dàng lại khôi hài, sự hiện hữu của anh tựa như ánh mặt trời, những người xung quanh luôn không nhịn được bị anh hấp dẫn. Anh cười rất hấp dẫn, khóe môi nâng lên, nụ cười giống như cơn gió mát, vô cùng mê người.

Nhưng giờ phút này anh chẳng những thu hồi nụ cười, còn đối với cô lạnh lùng như vậy, làm cho cô tâm hoảng ý loạn.

"Xem ra là tôi tự mình đa tình." Ngày hôm qua anh biểu hiện quan tâm cô như vậy, làm lòng cô giãy giụa có hay không kháng cự lại anh, lúc này lại nghe anh nói có vị hôn thê bảo cô làm sao mà chịu nổi?

Anh nói cô là tự tiện chia tay rất tàn nhẫn, vậy anh thì sao? Chính miệng nói cho cô biết đã có vị hôn thê, còn không tàn nhẫn!

"Em có sao?" Cô không phải rất kiên định muốn rời khỏi anh sao? Đáy mắt Hạ Lâm Đế xẹt qua một tia hứng thú.

Đào Khuynh ngẩn ngơ. Đúng, cô nhất định là điên rồi mới có thể suy nghĩ lung tung! Là cô muốn chia tay, là cô lựa chọn sau khi xảy ra quan hệ liền trở mặt, hôm nay anh nguyện ý buông tay, cô còn suy nghĩ lung tung cái gì?

"Hạ tiên sinh muốn chọn áo cưới loại nào?" Cô hít sâu một cái, không để cho mình vì lời nói của anh mà dao động.

Trong đầu Hạ Lâm Đế hiện lên dáng ngồi của cô mỗi khi thức đêm thiết kế, khẽ giọng nói: " Còn nhớ em đã nói, trở thành nhà thiết kế áo cưới là mơ ước của em. Hiện giờ đã trở thành nhà thiết kế rồi, thực lực cũng không có gì đáng hoài nghi, trước tiên hãy nói một chút về các thiết kế hiện tại của em đi."

"Tôi nói cũng được, nhưng phải cho tôi phương hướng, tránh để lãng phí thời gian." Đào Khuynh tiện tay mở ra các mẫu chụp áo cưới trên bàn, không mang theo bất kỳ tâm tình gì mà nói.

"Cùng anh bàn công việc là lãng phí thời gian sao?" Hạ Lâm Đế nhíu mày, ung dung hỏi ngược lại.

"Tôi không có ý này." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt anh cười như không cười, cắn môi một cái: "Hạ tiên sinh phải nói cho tôi biết vị hôn thê của ngài thích kiểu áo cưới như thế nào, tôi mới có thể từ đó tìm ra kiểu dáng thích hợp cho ngài lựa chọn, dù sao các mẫu áo cưới vô cùng nhiều, nếu không sàng lọc trước, ngài sẽ tốn rất nhiều thời gian cho bước đầu chọn lựa. Tôi biết rõ ngài là người bận rộn, chỉ muốn giúp ngài tiết kiệm thời gian."

Tin tức anh có vị hôn thê thực giống như một quả bom nổ trong đầu cô, bị đả kích nặng nề như vậy, cô đều có thể chịu đựng, còn có chuyện gì mà cô không qua được đây?

Cho dù là anh cố ý chọc giận cô, cô cũng sẽ không thể hiện ra. Cô đã chịu đủ rồi, không muốn bị anh ảnh hưởng nữa!

"Ừ, em thật là quan tâm săn sóc anh." Hạ Lâm Đế tay vuốt cằm, cười cười nói: "Đúng là Đào Khuynh mà anh biết."

Thấy anh khôi phục vẻ mặt tươi cười, Đào Khuynh càng thêm bối rối.

"Anh cũng đã có vị hôn thê, vậy đừng làm nhiễu loạn tâm người khác." Tầm mắt của cô không cách nào từ trên người anh dời đi, không thể làm gì khác đành phiền não nói.

"Tâm của em bị anh nhiễu loạn?"

"Không có." Đào khuynh khó chịu, lập tức sưng mặt lên.

"Cũng đúng, nếu là có, sáng nay sẽ không nói ra những lời vô tình như vậy." Hạ Lâm Đế gật đầu một cái, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

"Anh không phải muốn tôi đừng nhắc tới sao? Vì sao không tuân thủ?" Anh lần nữa nói tới chuyện đã phát sinh, làm cô muốn tỉnh táo cũng làm không được.

"Đúng, đúng lỗi của anh." Anh thu hồi không chút để ý, chuyển sang thần tình nghiêm túc. "Nói chuyện chính sự thôi."

"Cô ấy có đặc biệt thích kiểu dáng nào không?" Đào Khuynh lần nữa lật xem các bản thiết kế.

"Váy đuôi cá."

Nghe vậy, cô không tự chủ nắm chặt bản thiết kế.

"Váy đuôi cá. . . . . . Hừ, đúng là kiểu dáng đang thịnh hành, còn về màu sắc thì sao?" Cư nhiên còn có cùng kiểu áo cưới ưa thích với cô.

Hạ Lâm Đế nghiêng đầu, suy nghĩ một chút mới mở miệng: "Cô ấy là không có nói về màu sắc, chỉ là, cô ấy muốn cử hành hôn lễ tại bờ biển, thích cảm giác làn váy trắng lãng mạn, tung bay theo gió. . . . . ."

Không sai, áo cưới đuôi cá rất có sức quyến rũ. Đào Khuynh không tự chủ được nói tiếp, "Không phải là váy đuôi cá truyền thống, đuôi váy dài hơn, trông như phiêu dật trong gió." Khi gió vừa thổi, làn váy phấp phới mềm mại như vậy càng xinh đẹp.

Hạ Lâm Đế nhìn chằm chằm cô đang chìm đắm trong tưởng tượng, nâng lên khóe môi.

"Cô ấy còn nói, áo cưới phải có sắc thái rực rỡ. Cô ấy có vẽ bản thiết kế cho anh xem qua, anh thật sự không thể giải thích áo cưới có nhiều màu sắc rực rỡ đẹp chỗ nào, nhưng cô ấy chính là thích." Bản thiết kế đó khiến anh có ấn tượng sâu sắc.

"Chưa từng có cô dâu nào ăn mặc như vậy, các trưởng bối khẳng định sẽ không tán thành, nhưng mà nếu cô ấy thích, anh sẽ không phản đối. Cho đến bây giờ em vẫn giữ ý tưởng như vậy sao? Tiểu Khuynh." Khi Hạ Lâm Đế nói đến những lời quen thuộc này, sắc mặt Đào Khuynh dần đỏ lên.

Những lời này đều là cô do cô nói ra, hơn nữa, cô vĩnh viễn không quên khi anh nhìn thấy bản thiết kế áo cưới màu sắc rực rỡ đó có bao nhiêu kinh ngạc. . . Anh rõ ràng là đang nói về vị hôn thê của anh, tại sao nhắc tới thiết kế áo cưới của cô? Mới vừa rồi cô không phản ứng kịp, còn ngu xuẩn tiếp lời, quá buồn cười!

"Anh rốt cuộc đang nói cái gì?"

"Thảo luận về áo cưới mong muốn của vị hôn thê." Anh không phải vẫn cường điệu như vậy sao?

"Anh . . . . . Vị hôn thê của anh. . . . . ." Cô bị anh làm cho mơ hồ, mặt mờ mịt.

"Cô ấy là Đào Khuynh." Nói xong, Hạ Lâm Đế nắm chặt tay cô.

Sau khi nghe anh có vị hôn thê, ánh mắt của cô kinh ngạc như vậy, từng câu từng chữ để lộ ra ghen tỵ, lần này còn muốn phủ nhận cảm tình đối với anh sao?

Mặc dù phương pháp thử của anh rất ác liệt, nhưng kết quả làm cho anh rất hài lòng. Anh muốn cô hiểu rằng, người mà anh muốn kết hôn chỉ có cô mà thôi!

Đào Khuynh chưa tỉnh táo lại sau cơn chấn kinh, mà các đồng nghiệp đi vào phòng làm việc của cô đã vui mừng thét chói tai ra tiếng.

"Cô quả nhiên là bà xã trốn nhà của Tổng giám đốc Hạ!"

Trước/10Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phệ Thiên Long Đế