Saved Font

Trước/111Sau

Không Tin Tà

Quyển 1 - Chương 42: Đấu Thêm Giờ (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Các thí sinh sau khi được Ngô Bất Lạc nhắc nhở rất nhanh bày ra thực lực cấp bậc tinh anh của mình.

Khoai tây, khoai lang, đậu xanh, thẫm chí còn có một miếng thịt khô nhỏ được đưa đến trước mặt Ngô Bất Lạc. Đồng thời, ống trúc chứa nước cũng tìm được mấy cái, trước mắt xem ra có thể miễn cưỡng giải quyết vấn đề ăn uống.

Sự thật là, khi những thí sinh này đặt tất cả đồ vật trước mặt Ngô Bất Lạc, trong phút chốc Ngô Bất Lạc suýt chút nữa nghĩ rằng mình là sơn đại vương. Suy cho cùng đây đều là nông sản vụn vặt lẻ tẻ, mang đi bán chưa chắc có thể bán được tiền.

"Ừm, thái hết thành miếng rồi mang đi luộc ăn đi." Ngô Bất Lạc áp chế ý nghĩ quỷ dị xuất hiện trong lòng, mất tự nhiên nói.

"Để tôi nhóm lửa."

"Tôi đi tìm nước."

...

Mọi người tự phân chia nhau hoàn thành công việc, không đi làm phiền Ngô Bất Lạc thêm nữa.

Có lẽ là vì sắc mặt Ngô Bất Lạc hiện giờ không quá tốt, toàn thân trên dưới đều viết mấy chữ "Không có việc gì đừng đến làm phiền tôi".

Đại lão đúng là đại lão, quả nhiên không giống bọn họ.

Các thí sinh ai cũng nghĩ như vậy.

Ăn uống no đủ xong, các thí sinh cảm thấy bản thân như được sống lại. Mắt thấy trời cũng sắp tối, mệt mỏi cả ngày, thực sự không muốn đi bộ nữa, vì vậy họ quyết định cùng ngủ trong một căn nhà, cầm chăn nệm trải ra đất ngủ là được, nếu tách ra, không chắc sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Vì để an toàn, mọi người còn dán đầy bùa chú cả trong và ngoài gian nhà, bố trí một ít lục lạc gì đó, nhìn có vẻ đặc biệt thần thông.

Ngô Bất Lạc từ đầu đến cuối duy trì phong phạm cao thủ, không hề có chút sợ hãi.

Hừ, những thứ này hắn đều từng thấy rồi, cũng biết cách làm, chỉ là làm không tốt lắm thôi.

Nửa đêm.

Một nhóm người từ từ tiến vào thôn.

"Lại qua thêm một ngày." Một người đàn ông trung niên than thở nói, "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không thể góp đủ phí bảo hộ, phải làm sao đây?"

"Bây giờ ban ngày càng ngày càng dài, chúng ta e rằng cũng..."

"Thôi, mọi người đi về nghỉ ngơi cho tốt đi, chỉnh lý đồ vật một chút, nhớ còn phải đến sau núi xới đất." Người đàn ông trung niên chắc là ý thức được nói như vậy không đem lại kết quả gì ra hồn, đành thở dài phất phất tay.

Người đàn ông trung niên đứng im tại chỗ một lúc, lát sau mới chậm rãi di chuyển bước chân.

"A___kẻ trộm!"

"Nước của tôi, thức ăn của tôi, cả chăn mền của tôi nữa!"

"Chỗ tôi cũng thế...Mấy người ai lục lọi đồ của tôi?"

"Các người đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, nhà tôi cũng bị quét sạch."

...

Trong làng lập tức loạn cả lên, nhưng mắng tới mắng lui cũng rất khó tìm được kẻ trộm.

Tất cả mọi người cùng nhau hành động, cùng rời đi, đồ trong nhà cũng giấu vô cùng kín đáo, sao lại có kẻ tinh đến nỗi lấy đi hết sạch lương thực tích trữ của tất cả mọi người được?

"Đừng hoảng hốt." Người đàn ông trung niên nghĩ đến một khả năng, "Tất cả chúng ta đều đang ở đây, không có ai sẽ đợi ở đây vào ban ngày. Nhưng mà bây giờ đồ vật bị mất trộm, điều đó có nghĩa có người khác xông vào nơi này."

Nghe thôn trưởng nói thế, trên mặt các thôn dân đồng thời hiện lên vẻ vui sướng.

Có người lạ đến thôn của bọn họ a? Thật là quá tốt!

Người đàn ông trung niên nhìn dấu chân trước cửa nhà mình, còn cả lá bùa vốn chưa từng xuất hiện trước đây, trong lòng đã có suy đoán.

Đúng là thiếu cái gì thì đến cái đó.

Thật sự hi vọng số kẻ trộm bên trong nhiều một chút thì càng tốt a.

Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía nhà mình, dùng tay ra hiệu cho mọi người im lặng, những chàng trai trẻ thì tự động ngăn chặn tất cả lối thoát, ý định bắt hết người trong phòng lại.

Đúng lúc đám người Ngô Bất Lạc cũng tỉnh lại.

Bọn họ không phải người chết, âm thanh lớn như thế sao có thể không nghe thấy. Chỉ là bọn họ bảo trì im lặng, muốn nghe xem người bên ngoài đang nói gì mà thôi. Thôn dân phía ngoài chỉ tầm ba mươi bốn mươi người, nhìn qua chính là người bình thường, còn hai mươi người họ thì khỏi nói, chống lại mấy người bình thường này thắng không hề có chút áp lực.

"Có thể chế phục bọn họ thì chế phục." Ngô Bất Lạc nói khẽ, "Nếu bọn họ phản kháng quá quyết liệt thì thấy máu là tất yếu."

"Hiểu rõ."

"Vâng."

"Mọi người không nên quá nhân từ." Ngô Bất Lạc không yên tam nói, "Nơi này là thế giới bên trong Uổng Tử Thành, nếu như ai cũng là người tốt thì mọi người nghĩ giám khảo ném chúng ta vào đây làm gì đúng không?"

"Ngài Ngô yên tâm, chúng ta đến đây không phải lần đầu tiên." Một thí sinh cười nói, "Lần trước ở thế giới Quỷ nương tử, chính vì tôi không đề phòng nên mới bị loại nhanh như vậy, lần này tôi sẽ không giẫm lên vết xe đổ."

"Tôi vốn không phải người, sẽ không lo nghĩ gì cho những người này."

Mọi người nhao nhao biểu thị bản thân kiên định không thay đổi.

Thời cơ ngay tại khoảnh khắc những thôn dân kia tấn công vào đây!

Đến rồi.

Ngô Bất Lạc lưu loát xoay người, trói hai tay người vừa xông tới sau lưng, giẫm một chân lên lưng tên đó.

"Đừng nhúc nhích, cử động nữa tôi liền đâm một nhát vào tim cậu." Ngô Bất Lạc cầm chủy thủ, chống ở trước ngực một người khác, người kia quả nhiên không dám giãy tiếp.

Khoảng mười phút sau.

Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng vài người kêu rên, các thí sinh cuối cùng cũng chế phục toàn bộ thôn dân.

Gian nhà này hơi nhỏ, cộng thêm không có ánh đèn, mọi người đành phải kéo hết những người này ra bên ngoài.

"Tôi nhớ được thanh âm của ông, ông chính là thôn trưởng của bọn họ." Ngô Bất Lạc đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, nở nụ cười khiến người sợ hãi, "Hiện tại, mời ông trả lời thật tốt vấn đề của tôi."

Người đàn ông trung niên trông thấy nụ cười của Ngô Bất Lạc thì sợ hết hồn.

Ông ta tự hỏi có thể sống đến bây giờ, sớm đã vứt bỏ giới hạn cuối cùng của lương tri, nhưng khi đối mặt với Ngô Bất Lạc vẫn cảm thấy mình giống như con chuột nhỏ đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, run lẩy bẩy, không dám phản kháng.

Vài thí sinh chú ý tới vẻ mặt Ngô Bất Lạc cũng không khỏi nắm chặt nắm đấm, cố gắng không để bản thân lộ ra vẻ rất sợ hãi.

Thật ra bọn họ đã sớm nhận ra, Ngô Bất Lạc không phải người tốt lành gì.

Không nói đến Ngô Bất Lạc có một gương mặt đẹp trai tà khí, ngay cả khí chất bản thân hắn cũng giống như thế. Nói thế nào nhỉ, chính là không cần hóa trang trực tiếp đưa vào đoàn làm phim, hắn vừa lên sàn mọi người đã cảm thấy đây đúng là khí chất đại boss kia.

Trong tác phẩm điện ảnh hay truyền hình, loại trùm phản diện biến thái này vô cùng hút fan, nhưng khi cuộc sống hiện thực thực sự xuất hiện loại người này, sao có thể không sợ?

Cũng đúng, nếu Ngô Bất Lạc thật sự là tiểu bạch hoa, thì sao có thể sống đến cuối cùng trong thế giới Quỷ nương tử được?

Ngô Bất Lạc ngoài miệng luôn nói không muốn làm lão đại, nhưng các thí sinh cũng không dám tranh với hắn thật.

Đừng tưởng rằng bọn họ không thấy vũ khí trên người Ngô Bất Lạc!

Các thí sinh ngoan như thế, ở một mức độ rất lớn họ đã nhận định tâm thái "Mình đấu trí khẳng định không lại Ngô Bất Lạc" "Đại boss như này không phải là loại chúng ta có thể đánh" "Hắn vừa nhìn là biết không dễ chọc tí nào vẫn nên thức thời tốt hơn".

"Bây giờ, tôi hỏi một, ông đáp một, hiểu chưa?" Ngô Bất Lạc rút chủy thủ ra, chà xát lên mặt người đàn ông trung niên. Rất nhanh, trên khuôn mặt đó đã bị cắt ra một vết máu.

"Có lỗi quá, vừa rồi không nắm chắc lực đạo." Ngô Bất Lạc chán ghét nhìn máu dính trên chủy thủ, đem máu này chùi lên quần áo người đàn ông trung niên, "Được rồi, nói đi, tại sao các người lại tấn công chúng tôi?"

"Đừng run." Thí sinh cầm giữ người đàn ông trung niên đá ông ta một phát. Ông còn run như thế nữa tôi cũng muốn run theo!

Thí sinh cùng người đàn ông trung niên đối mặt với Ngô Bất Lạc khóc không ra nước mắt.

Hắn chỉ đến thi Âm quan mà thôi, vì sao lại cảm thấy vài phút nữa hắn sẽ bị Ngô Bất Lạc giết chết?

"Các...Các ngườii trộm lương thực trong thôn chúng tôi, chúng tôi bắt kẻ trộm thì có gì không đúng?" Bờ môi người đàn ông trung niên mấp máy, chật vật nói cho hết lời.

"Bắt trộm?" Ngô Bất Lạc nghiền ngẫm cười một tiếng, chủy thủ đâm thẳng vào đùi người đàn ông.

Xoát.

Lúc chủy thủ rút ra, người đàn ông trung niên đã gào lên đau đớn.

"Đè ông ta xuống, đừng để ông ta động đậy." Ngô Bất Lạc quát.

"Vâng." Thêm hai thí sinh ba chân bốn cẳng chạy tới đè ngã người đàn ông xuống mặt đất.

Ngô Bất Lạc từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên này, rơi vào trong mắt người đàn ông trung niên quả thực còn đáng sợ hơn cả ác ma Địa Ngục, "Lần này là chân ông, tiếp theo không biết là cái gì đâu? Tôi hỏi ông một lần nữa, các người đến cùng là muốn làm gì?"

"Thật...Thật sự là bắt trộm." Người đàn ông trung niên rít gào.

Lần này, chủy thủ đâm thẳng vào móng tay của ông ta, gọt đi toàn bộ móng ở một bàn tay.

Thịt đỏ tươi dưới móng tay lộ ra không khí, cho dù chỉ thổi nhẹ một hơi cũng có thể khiến người đau đến không chịu đựng nổi.

Tay đứt ruột xót.

Người đàn ông trung niên đau đến mức hai mắt trắng dã, nhưng ông ta vẫn luôn bị giữ không cho nhúc nhích, làm sao cũng không hôn mê được.

Các thí sinh ở bên cạnh nhìn cũng nhịn không được thổi thổi ngón tay mình.

Mẹ ơi, như vậy đau đến cỡ nào!

"Bắt trộm? Lừa gạt ai đấy!" Ngô Bất Lạc cười lạnh liếc nhìn các thôn dân, "Trong phòng các người không có gương, không có bất kì đồ gì của phụ nữ. Chỗ này của các người không có phụ nữ, không có trẻ con, cũng không có người già, toàn bộ đều là đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng. Thôn làng cổ quái như vậy, tôi lần đầu tiên nhìn thấy."

Ngô Bất Lạc không tiếp tục tra tấn người đàn ông trung niên kia, mà đến trước mặt một người đàn ông gầy yếu, khua khua dao trước mặt hắn mấy lần, "Anh cũng thấy rõ rồi phải không? Thôn trưởng của các anh đúng là xương cứng, đến thế rồi cũng không nói, nhưng mà tôi nghĩ, khả năng cả một thôn làng đều là xương cứng không quá cao."

Người đàn ông gầy yếu kia run lên, một dòng nữa từ giữa hai chân chảy xuống.

Thí sinh đứng sát bên hắn cảm thấy buồn nôn, lùi về sau hai bước.

Mỗi thế mà đã tè ra quần, tố chất tâm lý này còn cần phải đề cao a!

"Tôi nói, tôi nói!" Người đàn ông gầy yếu hiển nhiên không dám cược thanh niên đáng sợ này sẽ bỏ qua cho hắn, "Chúng tôi, chúng tôi cần phí bảo hộ, cho nên, cho nên mới đánh chủ ý lên đầu các người."

"Phí bảo hộ, phí bảo hộ gì? Anh nói không đủ rõ ràng." Ngô Bất Lạc huýt sáo, "Tôi thấy, hay là tặng anh chút lễ vật trước, rồi..."

"Là Xứng bà bà muốn phí bảo hộ." Người đàn ông gầy yếu hoàn toàn sụp đổ, "Ban ngày, ban ngày rất đáng sợ, có sương mù thôn phệ người, đôi khi trong sương mù còn xuất hiện rất nhiều quỷ. Chúng tôi căn bản không dám...không dám hoạt động vào ban ngày. Chỉ có đến chỗ Xứng bà bà giao phí bảo hộ mới có thể ở lại chỗ của bà ta, nếu không, nếu không chúng tôi sẽ chết hết."

"Xứng bà bà là ai?"

"Tôi, tôi cũng không biết, tôi thật sự không biết, cậu bỏ qua cho tôi đi..." Người đàn ông gầy yếu khóc lớn, nhìn như một cây cung bất cứ lúc nào cũng có thể căng đứt.

Ngô Bất Lạc nhìn về phía thôn dân khác.

Các thôn dân thấy Ngô Bất Lạc làm tàn phế một người, sau đó làm điên thêm người nữa, làm gì còn dám đối diện với hắn, hầu như đều run rẩy quỳ xuống.

"Ngài Ngô, ngài xem làm thế nào bây giờ? Bọn họ hình như thật sự không biết." Một thí sinh thận trọng góp ý, nghĩ đến chính là loại như tiểu lưu manh hằng ngày nịnh nọt châm thuốc cho đại lão trong phim ảnh.

Ta đáng sợ thế sao?

Ngô Bất Lạc cố gắng hết sức mỉm cười, đây đều là tiểu đệ, không thể quá sợ ta được.

Thí sinh đáng thương kia tức thì đỏ cả vành mắt.

...Tố chất thí sinh lần này không được a, chẳng trách trong phó bản Quỷ nương tử nhanh bị loại.

Ngô Bất Lạc thở dài trong lòng.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu tất cả đều giống Mộc Sơ Nhất Tạ Bán Loan thì hắn đừng nghĩ đi thi Âm quan.

Đây mới là người bình thường nha.

Ngô Bất Lạc vẫn cảm thấy hơi khó chịu, hắn rời xa thế giới người bình thường quá lâu, giờ gần như không biết phải làm sao ở chung với người bình thường nữa.

Trước/111Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc