Saved Font

Trước/23Sau

Không Trong Sáng Nhưng Tôi Là Hoàng Hậu

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Việc Liễu Thanh Tâm lên ngôi Hoàng quý phi - ngôi vị Hoàng quý phi duy nhất sau bao ngày để trống và việc nàng ta tiếp nhận việc quản lý hậu cung khiến cho cả cung điện dậy sóng.

Thái hậu vô cùng tức giận. Dù sao, Hoàng hậu cũng là hậu bối của bà, mất đi cánh tay đắc lực như vậy, Thái hậu ngồi yên được cũng là lạ. Bà ta dò hỏi từ phía Hoàng hậu, sau mới rút ra được kết luận là đứa cháu mình quá là vô dụng, lại vô ý tứ mà động phải sủng phi của Hoàng đế. Người làm mẫu nghi thiên hạ cái quan trọng nhất là lòng bao dung, bao dung không có thì cũng chỉ như cái tay gãy mà thôi.

Lẽ dĩ nhiên Nhật Vân Hà không hề cam lòng. Nhưng nàng ta cũng không thể phủ nhận việc hoàng đế đã có tình cảm và tầm nhìn khác, việc ghế hậu thay đổi chỉ là một sớm một chiều.

Những ngày sau đó, số người tranh thủ đến thăm Liễu Thanh Tâm nhiều hơn hẳn ngàu thường. Bọn họ tranh thủ lấy lòng người mà bọn họ cho là "tân hậu" tương lai.

Chỉ có hai người đến thăm tôi, đó là Hải quý nhân và An đáp ứng.

Không thể nào hiểu nổi hai người này nữa, não bọn họ bi nhúng tương hả...?

Mấy ngày sau, lại có thêm tin tức mới. Lộ Chính Phong được phong làm thái tử, mẫu thân Linh Ngư được tấn phong Hoàng quý phi.

Chẳng ai có thể ngờ được, thế cục lại xoay chuyển đến mức này.

Trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng đó, Vũ nó lại gây ra một sự việc vô cùng nghiêm trọng:

Ra tay đánh người của cung Thái Hoà - cung của Thái hậu.

Thái hậu vốn chẳng ưa gì đứa cháu này. Nay lại nghe nói nó lên ngôi Thái tử, trong lòng không khỏi có chút trào phúng mà thể hiện một chút. Mà, chủ nào thì tớ nấy, cứ nói xấu người khác, sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện.

Tôi cực lực nín cười mà hỏi Vũ, lúc đánh người nó có biết đó là người của cung nào không.

Vũ lắc đầu, không phải nó đánh mà nó bảo mấy người trong cung dùng trượng với bọn họ.

Tôi mỉm cười, nó làm như thế là đúng.

Cuối cùng, thằng bé bị triệu tập lên đối diện với hai người tối cao nhất trong hoàng cung: Hoàng thượng và Thái hậu.

Thái hậu không nói gì, vì trước đó bà đã gài cho Hoàng thượng, nói Hoàng thượng Vũ nó không có khí chất làm Thái tử.

Nhìn phụ thân và bà nội, Vũ nó không nói gì, chỉ khóc rất thê thảm. Nó bảo nó còn nhỏ nên không bảo vệ được mẫu thân, để mẫu thân bị ăn hiếp, bắt nạt, đến cả người hầu trước sau cũng không coi mẫu thân ra gì.

Lộ Chính Bắc nhìn nó, cảm thấy hai mẹ con trước giờ sống thật khổ sở.

Việc ngày hôm nay, nhân tiện cũng là để nói cho Thái hậu biết, nghe gì cũng nên nghe bằng cả hai tai.

Hoàng thượng hỏi nó, con có biết ông ngoại con là người thế nào không. Nó lắc đầu. Hắn kể, ông ngoại nó là người đỗ đầu kỳ thi vào Thái y viện, nhưng đã từ chối cơ hội vào cung thăng quan này để ra ngoài cứu được nhiều người hơn. Bệnh thủy đậu của nó năm đó cũng là do ông ngoại dạy mẫu thân cứu chữa cho nó.

Thêm nữa, mẹ nó rơi vào đường cùng mới phải vào Minh Nguyệt lầu. Như người khác, đã sớm tự vẫn hoặc ở nhờ nhà người khác, phiền toái đến họ. Mẹ con vì tài năng mà một mình bươn chải, không dựa dẫm vào ai, khi có con đã có trong tay một khoản kha khá, đến cả phụ hoàng cũng phải khâm phục ý chí của nàng.

Mẫu thân con là người đáng để cả hoàng cung này tự hào, chứ không phải chỉ mình con.

Vũ nó chăm chú lắng nghe. Nghe xong thì nước mắt cũng đã khô, cõi lòng tươi vui trở lại.

Trẻ con cũng nên có niềm tin với ba mẹ của mình. Như vậy, nó mới có thể phát huy, phát triển tốt mọi năng khiếu sau này.

Vũ cũng không ngoại lệ.

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Ngươi Áo Choàng Lại Rớt