Saved Font

Trước/271Sau

Khống Trùng Khống Thiên Hạ

Chương 213: Vị Cứu Tinh Thức Tỉnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thanh Long Cung nằm trên tay Trần Duyên tưởng chừng chỉ là vật chết bỗng nhiên lại toát ra hơi thở đặc thù chỉ có thể xuất hiện trên sinh linh. Long nhãn chớp động, càng kì dị hơn long nhãn lại nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ kia làm cho hắn phải dụi mắt mấy lần.

Không chỉ có như vậy, Trần Duyên mới chính là kẻ trực tiếp hứng trọn hậu quả sau khi đệ nhất phong ấn khai mở. Làn da trở nên sần sùi, từng chiếc vãy li ti như bệnh dịch dịch chuyển từ Thanh Long Cung men theo cánh tay của hắn rồi lan rộng ra khắp cơ thể.

- Ấn phong giải khai, long hồn thức tỉnh. Kẻ tâm trí không kiên định sẽ bị long hồn xâm chiếm thể xác trở thành người không ra người, yêu không ra yêu, kết cục chỉ có 2 từ “thảm khốc”…

Từng lời được ghi lại trong Luyện Hồn Yêu được Trần Duyên khắc ghi từng chữ một. Hắn cũng đã nhận ra não hải bị một thế lực ngoại lai âm thầm công phá, nếu như thất thủ thì linh hồn sẽ bị thứ kia thay thế hắn không còn là chính mình được nữa.

Long hồn lao vào não hải của hắn mừng như điên dại, tuy không có thức tỉnh 10 phần tâm trí nhưng từ sâu thẩm trong huyết mạch, long hồn không thể nào buông bỏ ý niệm chiếm dụng nơi này. Trong lúc đầu thanh long nhỏ bé vẫn còn đang mặc sức vùng vẫy thì phía bên kia của não hải yên tĩnh nay lại có chút dị động.

- Long Khí!!! Từ khi nào tiểu tử ngươi lại mang theo thứ hại người này bên mình a?

Giọng nói quen thuộc này không ai xa lạ, Chu lão rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Lão gia hỏa này như “thần long thấy đầu mà không thấy đuôi” suốt một thời gian dài im hơi lặng tiếng liền không một chút báo trước đã hiện ra.

- Lão đại…lão đại…ngươi đang ở đâu nha, còn thứ này nữa. Tại sao một luồng long tộc tàng hồn lại xuất hiện ở đây?

Trong lúc Trần Duyên khó lòng ngăn chắn bước tiến của long hồn thì 2 thanh âm vô cùng quen tai vang lên tại nơi vốn lẽ lặng im sâu bên trong não hải.

- Chu lão, người mau cứu ta a. Long hồn này muốn cướp lấy nhục thể của ta làm bình chứa để dưỡng dục ra thần trí.

Trần Duyên nhìn thấy Chu lão không khác gì cọng rơm cứu mạng, hắn còn tưởng rằng tính mạng của mình đành phải chấm dứt tại đây. Không ngờ lão gia hỏa này trễ không xuất hiện mà lại có mặt vô cùng đúng lúc.

- Long tộc là chí cao, bệ nghễ trên đỉnh Kim Sơn nếu không phải đại tu sĩ Nguyên Anh kì cũng đừng mong bái kiến. Tiểu tử ngươi thật ra đã làm phải chuyện tày đình gì mà để Long Hồn thôn phệ nhục xác đây.

Chu lão sắc mặt khó coi vô cùng, không ngờ chỉ rời đi một thời gian mà tên Trần Duyên ưa thích gây rắc rối này lại mang vào thân một cục ta nặng vạn cân. Đừng nói là lão bây giờ chỉ còn lại một luồng tàn hồn, còn nhớ năm xưa chính lão cao cao tại thượng cũng không tình nguyện cùng bọn chúng gây chuyện thị phi.

- Không còn cách nào khác, có nguyên cớ gì cứ để hạ hồi phân giải. Hài tử mau ra tay a, hắn chuyến này dù không bị Long Hồn nuốt mất không khéo cũng phải bỏ mạng tại nơi đây.

Cái kén im hơi lặng tiếng cuối cùng cũng có chút rụt rịt, từng màng tơ nứt vỡ rơi xuống để lộ một thân xác thập phần quen mắt. Con sâu mập ấy không hề thay đổi chút nào, tựa như sau một giấc ngủ dài Tinh Thần Trùng vươn ngươi lơ lững trên không chặn đứng đầu Long hồn cuồng nộ.

- Nơi này ngoài tiểu suất ca Tiểu Mập Mạp này thì còn ai có thể xuất hiện nữa a. Hừ đầu yêu long này muốn tranh nhà với lão tử, ngươi tốt nhất là cứ tiếp tục nằm mộng đi.

Quả nhiên Tiểu Mập Mạp nhả tơ nằm bất động hơn 1 năm cuối cùng cũng đã đột phá, khoảng thời gian này không khỏi quá lâu đi. Chỉ có điều Trần Duyên không vì chuyện đó mà phiền lòng, bởi vì sự trở lại của đầu Tinh Thần Trùng này Trần Duyên sẽ có thêm một trợ lực vô cùng lợi hại.

- Tiểu Mập Mạp ngươi xuất hiện đúng lúc lắm, huynh đệ chúng ta hợp lực giải quyết…

- Tiểu trùng lưu manh muốn chiếm tư gia của lão tử? Đừng hòng.

Âm mưu hợp tác bất thành, Tiểu Mập Mạp đôi mắt nhỏ hơn cả hạt đậu trở nên sáng rực, một tấm chắn trong suốt bao phủ lấy Trần Duyên não hải. Long hồn do chưa thể khai mở toàn bộ ấn phong nên dường như chỉ tồn tại trong nó là sự cuồng dại.

- Grào…

Sau thanh âm rít rào phẫn nộ, long hồn như thiêu thân lao vào lữa đâm người vào vô hình tấm chắn. Tiểu Mập Mạp cười khẩy càng dùng sức, một nguồn sắc mạnh khó có thể chống đỡ đánh mạnh vào khiến long hồn bị đẩy trở lại vào Thanh Long Cung.

Tất cả những diễn biến trên xảy ra chưa đầy một cái chớp mắt, tận dụng thời cơ đó Trần Duyên nhanh chóng lấy lại quyền khống chế Thanh Long Cung. Trường cung quay về hướng tên tu sĩ vẫn còn thất thần, dây cung được kéo mạnh. Toàn bộ pháp lực được Trần Duyên đầu nhập vào lần công kích này.

- Thanh Long, hãy khiến cho kẻ thù gánh chịu cơn cuồng nộ của ngươi.

Long đầu trên Thanh Long Cung mở lớn, từng chiếc long nha như muốn cắm chặt vào hắn. Một mũi tên mang hình dạng Thanh Long phi thăng từ trong long đầu mang theo long khí cuồng nộ lao đi.

Đứng trước long tộc khí tức, nhân loại xa xưa vốn tôn long là thần, là ma quỷ nên từ sâu trong thâm tâm đã dâng lên nỗi khiếp sợ tột cùng. Hắn ngây người, công pháp đã thi triễn trên tay không thể nào phóng ra. Cứ như thế cả người không thể nào cục cựa, hắn như tên tử tù đứng đó chờ đợi tử thần phán quyết.

- Grào…

Tên tu sĩ kia bị long tiễn thôn phệ, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn. Hỏa Tinh Cầu liền trở thành vật vô chủ, tất cả pháp lực tự động tiêu tán trở lại thành hỏa cầu rơi rụng lăn đến trước mặt Trần Duyên.

Vậy là một tên Trúc Cơ hậu kì tu sĩ pháp lực thâm hậu cứ như vậy ngã xuống thảm thương đến nỗi thi thể cũng không được vẹn toàn. Nếu như hắn còn có cơ hội quay đầu ắt sẽ học theo 2 tên tu sĩ hậu kì kia mà rút lui. Đúng là “không bắt được gà mà còn mất nắm thóc” đan dược không thể tới tay mà ngay cả tính mệnh cũng phải bồi vào.

- Tình hình không ổn, tên tu sĩ kia không ngờ lại lợi hại tới nhường này. Ta đã lỡ đắc tội với hắn, mà còn là tử thù không thể xoa dịu. Nếu như bọn người này không thể chém giết hắn thì kẻ tiếp theo ngã xuống sẽ là…

Tuấn Dẫn thần sắc càng lúc càng khó coi, hắn không có đủ dũng khí xông lên mà chỉ dám đứng từ đằng xa quan chiến. Chứng kiến từng người, từng người ngã xuống trong vũng máu, bản tính thấp hèn trỗi dậy. Mặc kệ biết bao nhiêu kẻ vì hắn mà chết đi, ngay cả vị sư đệ trung thành đi theo cũng không ngó ngàng đến, Tuấn Dẫn từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm áo choàng khoác lên người. Khí tức bị che đậy không còn nữa, hắn lén lút hòa vào dòng người xem náo nhiệt mà bỏ trốn.

Thực chất Tuấn Dẫn đã quá lo nghĩ, tình trạng của Trần Duyên lúc này muốn truy sát hắn cũng là “có lòng…nhưng lực bất tòng tâm”. Với thực lực hiện nay của Trần Duyên chỉ càn trúng phải một đại sát chiêu từ Trúc Cơ Hậu kì cao thủ đã mất đi một nữa tính mạng. Trong khi bọ người dưới kia còn e dè, thì trên lưng Tiểu Khâu, Trần Duyên đã ngã quỵ xuống. Nếu không phải thần kinh đã được tôi luyện cứng như sắc thép thì hắn đã ngất đi từ lâu.

- Lão đại…ngươi…ngươi đừng có chết nha. Nếu như lão đại có mệnh hệ gì…hức…hức…thì Tiểu Mập Mạp cũng sẽ bị lão đại liên lụy theo a.

Tưởng đầu linh trùng này sau khi đột phá liền sẽ trưởng thành hơn, ai ngờ những lời than khóc nãy giờ chỉ vì lo cho cái mạng trùng của mình. Trần Duyên nghiến răng muốn dạy dỗ Tiểu Mập Mạp một trận nhưng chỉ có thể ngước nhìn. Long tiễn kia đã ngốn sạch toàn bộ pháp lực của hắn.

- Tiểu Khâu…chúng ta đi thôi. Đã qua 3 canh giờ, chắc lúc này hai người bọn họ cũng đã chạy thoát.

Trần Duyên thầm may mắn vì đã không đưa Kim Nhu cũng theo, với tính cách của nàng nhất định sẽ sống chết không rời đi. Lúc đó hậu quả hắn cũng thật không dám nghĩ tới.

Địa Long Khâu vẫy cứng cũng đã bị những tên kia dập nát, thương thế không phải là nhẹ. Nhận được mệnh lệnh rút lui từ Trần Duyên, Tiểu Khâu mở rộng miệng lớn nhắm ngay vị trí đám đông kia tụ tập.

- Mau tránh ra, đầu yêu thú này lại muốn tấn công chúng ta lần nữa.

Chúng tu sĩ hoảng sợ lui ra xa nhằm né tránh công kích nguy hiểm, đồng thời không biết rằng bọn chúng đã tạo cơ hội thuận lợi để kẻ thù tẩu thoát. Đến khi tất cả nhận ra thì trên mặt đất chỉ còn lưu lại một hố đất cự đại sâu hun hút.

- Làm sao đây, chúng ta…sẽ đuổi theo hắn chứ?

- Phải bám theo, chúng ta đã cùng kẻ lợi hại đó gây thù quá lớn. Hắn chắc chắn đã ghi hận trong lòng, không thể để một kẻ như vậy trốn thoát.

- Không sai, vì 1 lời hứa hẹn mà đã đi tới bước đường này liệu các ngươi dám từ bỏ?

Bọn chúng không kẻ nào là người lương thiện, nhắc tới 3 chữ “luyện đan sư” không ai không thể thèm thuồng. Tất cả diễn biến vừa xảy ra ai cũng có thể trông thấy, không có công lao cũng phải có khổ lao, hao tốn bao nhiêu chân khí cùng bảo vật, Trần Duyên thì đã biệt tâm nợ nầng này còn có thể đổ lên đầu ai đây.

- Không hay rồi, tên luyện đan sư kia đã bỏ trốn.

- Khốn kiếp, chúng ta không ngần ngại bảo hộ tính mạng cho hắn vậy mà tên vô liêm sĩ kia lại lâm trận bỏ chạy. Không phải hắn vẫn còn một tên sư đệ sao? Giữ lấy hắn, chúng ta tuy là tán tu những cũng không phải là ngựa cho kẻ khác tùy tiện cưỡi.

Lô Manh sắc mặt tái nhợt nhìn vào toán người vây quanh, hắn quả thật cũng không nhận ra sự có mặt của sư huynh nhưng lại càng không thể ngờ Tuấn Dẫn lại một mình tẫu thoát. Bọn chúng ánh mắt bất thiện, tuy không dám tùy tiện ra tay nhưng không kẻ nào nguyện ý dễ dàng cho qua.

Nơi đây không chỉ tán tu, còn có không ít tu sĩ thuộc thế lực khác lẽn vào. Trong lúc hỗn loạn ai có thể nhận ra kẻ nào có thật sự bỏ công chứ? Chỉ cần nghe tới danh Dược Sơn Phái không ít người lá gan lớn cũng muốn lao vào kiếm chút nước canh.

Trước/271Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Đan Đế