Saved Font

Trước/13Sau

Không Yêu Có Được Không?

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
-“Tiểu An, em uống gì không? Pepsi nhé?” Võ Thành nhìn vào menu hỏi An An.

-“An An, cậu uống Coca đi” Doãn Chí Cường nhìn menu lơ đễnh nói một câu làm Võ Thành nhìn anh trân trân không nói một lời. Để menu sang một bên Võ Thành hỏi “Tiểu An, em uống gì? Pepsi hay Coca?”

Lúc này Doãn Chí Cường cũng ngước mặt lên nhìn An An.

Thiệt muốn đổ mồ hôi hột với hai cái người này, tưởng hôm nay được lộc ăn nhưng không ngờ lộc ăn thì vẫn có nhưng cái không khí như đang bốc mùi thuốc súng này thật ngột ngạt.

Đáng lẽ hôm nay được đi riêng với Doãn Chí Cường thôi nhưng ai ngờ lại có thêm ông anh phó bí thư kia, ngay cả nước uống mà hai người này cũng gây chiến được với nhau cũng hay, may là quán này chỉ bán mì quảng nếu không chắc An An thà nhịn đói về nhà chơi game còn hơn ngồi giữa nghe hai người này chọn món.

-“Em uống trà đá, còn hai anh một pepsi một coca hả?”

-“Không, ba trà đá đi!” Doãn Chí Cường và Võ Thành đồng thanh trả lời.

-“Chị ơi, cho em 3 tô mì quảng và 3 ly trà đá” Võ Thành gọi người phục vụ tới.

-“Có ngay!” chị phục vụ tươi cười ghi món.

Một lúc sau thức ăn được mang ra thì một lần nữa cái ý định nhịn đói về nhà chơi game của An An lại bùng lên, cụ thể là như sau: lúc thức ăn mang ra, An An định lấy đủa muỗng thì hai đôi đủa muỗng chìa ra trước mặt cô

-“An An của cậu đây!” Doãn Chí Cường đưa cho An An đôi đủa muỗng đã được lau sạch sẽ.

-“Tiểu An, anh lau sạch cho em rồi này!” Võ Thành chìa ra cho An An thêm đôi đủa muỗng nữa.

Cả hai người đều nhìn An An tươi cười như thiên thần, còn An An thì thật là chỉ muốn xách balo đi về.

Cả hai người đều nhìn An An tươi cười như thiên thần, còn An An thì thật là chỉ muốn xách balo đi về.

-“Không cần đâu em tự lấy được, haha, hai người chu đáo quá, sau này bạn gái của hai người sẽ rất hạnh phúc cho coi!” không lấy của ai là cách tốt nhất, nếu lấy của Võ Thành thì chắc chắn Doãn Chí Cường sẽ hiểu lầm An An thích Võ Thành, còn nếu lấy của Doãn Chí Cường thì anh sẽ biết được mình thích anh thì sao, như vậy rất nguy hiểm…

-“Haha Tiểu An em có muốn làm người con gái đó không hả?”

-“Không, Võ Thành giờ em đói sắp chết rồi nè, kể từ giờ phút này em xin không trả lời bất cứ câu hỏi nào cho tới khi ăn xong!” nói rồi An An cầm đũa bắt đầu ăn, toàn bộ sự tập trung của cô giờ chỉ dành cho tô mì quảng kia, không để ý tới những chuyện hai người kia nói.

-“Haha, được rồi được rồi,vậy Doãn Chí Cường cậu có bạn gái chưa?” vừa ăn vừa hỏi, Võ Thành anh muốn làm An An nghẹn chết sao,sao khi không lại đổi hướng sang Doãn Chí Cường.

Doãn Chí Cường nghe xong câu hỏi không nghẹn mà rất từ tốn bình tĩnh trả lời “Để ý người khác có được coi là có bạn gái rồi không?”. Doãn Chí Cường thì ra anh đã để ý người khác rồi sao, cô gái nào hạnh phúc đến thế có phải là An Như không?

-“Đương nhiên là không rồi, bạn gái là bạn gái hoàn toàn khác với chuyện để ý nha!” Võ Thành có hơi bất ngờ với câu trả lời, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh giải đáp câu hỏi của Doãn Chí Cường.

-“Vậy sao? Vậy coi như em đang FA đi!”

-“Cô gái đó có chung lớp em không?” Võ Thành quyết không buôn tha.

-“Không, chung khoa thôi!”

-“À thì ra không chung lớp, em nói cho cô gái đó biết em để ý người ta chưa?”

-“Tụi em chỉ mới biết nhau thôi, vẫn chờ xem phản ứng của người đó như thế nào em mới nói được!”

-“Chà, có cần anh giúp cậu không? Nói tên cô gái đó đi anh sẽ điều tra về cô gái đó cho cậu, không biết chừng sẽ có cái giúp ích cho cậu thì sao?”

-“Không cần đâu”

-“Không cần đâu”

-“Vậy em gặp cô gái đó hồi nào vậy?”

-“Võ Thành anh hỏi hơi bị nhiều rồi đó!” Doãn Chí Cường cau mày nhìn Võ Thành.

-“Ok, được rồi, không nói thì thôi, Tiểu An em còn đói không?” không hỏi thêm được, Võ Thành quay sang hỏi An An, còn An An lúc này đã ăn xong, trà đá cũng uống xong.

Quái lạ nha, thường ngày An An thấy Doãn Chí Cường không thích nói chuyện với Võ Thành lắm, vậy mà hôm nay Võ Thành hỏi gì cũng trả lời hết, lại còn trả lời mấy câu hỏi nhạy cảm.

-“Ngon quá đi, em no lắm rồi!” An An nhìn Võ Thành và Doãn Chí Cường cười, ẩn sau nụ cười đó là tâm trạng buồn khó tả của An An khi nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người họ.

Doãn Chí Cường đã có người để ý và người đó không phải An An. Người đó có phải là An Như không, mà cho dù người đó có là ai đi chăng nữa thì An An cũng phải vui vẻ chấp nhận vì người đó là người con gái mà Doãn Chí Cường chọn, còn cô,An An chỉ là một người bạn bình thường của anh mà thôi.

-“Tiệm mỳ này là nổi tiếng lắm không ngon sao được, An An sao này mình sẽ dẫn cậu đi ăn nữa nhé!” Doãn Chí Cường nhìn An An cười, một nụ cười ấm áp, chân thành. Tim An An lại đập nhanh, thình thịch thình thịch, cô cảm giác như mặt mình đỏ lên, miệng bất giác mỉm cười “thật sao, Doãn Cường cậu hứa rồi đó nha!”

-“Ăn một món không chán sao, Tiểu An sau này rảnh anh sẽ dẫn em đi ăn mấy chỗ ngon trong thành phố này!”

-“Vậy khi nào rảnh đi rồi hẳn tính vậy!” Doãn Chí Cường nhìn Võ Thành cười lạnh.

-“Doãn Cường nói đúng đó, khi nào anh rảnh đi rồi hẳn tính hen, mà anh cũng hứa là dẫn em đi ăn rồi đó, liên quan tới chuyện ăn là em không dễ quên đâu nha!” thấy bạn Thành đây bị bạn Cường làm cho quê nên An An nhịn cười mà nói giúp.

-“Ok, vậy khi anh gọi cho em, em nhớ phải đi đó, đừng từ chối anh!”

-“Được!”

-“An An cậu không sợ anh ta sẽ làm gì cậu sao?” Doãn Chí Cường lúc này mặt cau có lên tiếng.

-“An An cậu không sợ anh ta sẽ làm gì cậu sao?” Doãn Chí Cường lúc này mặt cau có lên tiếng.

-“Hả, làm gì là làm gì? Mình không hiểu?”

-“Sao cậu ngây thơ quá vậy, rủi anh ta rủ cậu đi vào ban đêm thì sao? Mà cậu thì chưa biết gì nhiều về anh Võ Thành đây, cậu không sợ sao?” những lời nói của Doãn Chí Cường… sao giống ông bố lo cho cô con gái vừa mới có bạn trai quá vậy.

-“…” An An im lặng, mặt ngớ ra.

-“Doãn Chí Cường… cậu dám nói lại một lần nữa?”

-“Thôi… thôi mình tính tiền đi rồi về đi, em còn có tí công chuyện nữa!” thật… thật đáng sợ quá đi, hai cái người này có vấn đề hết rồi sao, mới nãy còn nói chuyện bình thường giờ lại chuyển sang nói móc nhau, An An sao này không dám đi ăn chung với hai người này nữa đâu.

-“Để anh trả!”

-“Để mình trả”

Võ Thành và Doãn Chí Cường đồng thanh nói.

Lại nữa, lần này là tới màn tính tiền, biết vậy An An đã không đi ăn chung với hai cái người này, thiệt là nhức cả đầu, trong lúc hay người đang bận tranh nhau trả tiền thì An An đi một mạch ra chổ để xe và chạy thẳng về nhà.

Trước khi đi An An nhìn Doãn Chí Cường rồi mới đi, trong lòng nói “dáng đứng cũng thật đẹp trai nha”.

Trước/13Sau

Theo Dõi Bình Luận