Saved Font

Trước/42Sau

Kiếp Nô Lệ

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cháp 24:

Trân tức lắm, đã nhiều lần dằn mặt Trang nhưng ko thể thành công, vì lúc nào Thiên cũng tới đúng lúc để cứu Trang nên Trân phải lẩn đi. Riêng Thư thì cáo hơn, cô ko có hành động j quá đáng mà ngược lại còn đối xử rất tốt vs Trang…

_Thấy chưa?? Tui nói rùi mà ông hok tin~ - Nó chu mỏ

_Ừ thì… nhưng tui zẫn thấy có cái j đó thất thường… - Thiên nhíu mày

_Sự thật rành rành ra đó mà vẫn nghi ngờ… ông đúng là hết thuốc rồi.

Rồi nó bỏ chạy đi tìm Kha rủ nhau đi tìm chỗ vắng để… học bài. Còn Thiên thì cứ mải suy nghĩ về thái độ kì quặc của Thư… trước j Thư nào có ưa j Trang, vậy mà giờ thì lại đột nhiên đối xử tốt vs cô bé quả là có vấn đề…

1 tháng kể từ khi Thiên vs Trang quen nhau, Trân đã nhiều lần định làm hại Trang nhưng ko thành, còn Thư thì vẫn cứ áng binh bất động. Một ngày chủ nhật đẹp trời, Thư hẹn Trang ra quán nước…

_Em biết ko?? Chị vs Thiên đã chơi vs nhau từ hồi cấp II, nên chị rất hiểu Thiên..

_Dạ em cũng nghĩ zậy – Trang tươi cười. Cô nhóc này khá thân thiện mà.

_Ừ, zậy nên chị khuyên em ko nên qua lại vs Thiên nhiều. Ko phải là nói xấu bạn bè chứ nó đã làm nhiều con nhỏ có bầu, rồi ruồng bỏ những nhỏ đó đấy!

_Hả??? Anh Thiên chắc ko phải người zậy đâu chị!! Chắc là chị nhớ nhầm rồi.

_Ko đâu, làm sao mà nhầm được?? Ko tin em cứ đi hỏi nhỏ Điệp đi!! Nó vô trách nhiệm lắm, chỉ coi em là đồ chơi hay gái qua đường thôi!!

Trang ngỡ ngàng. Thư đã bảo cứ đi hỏi Điệp thì chắc chắn là có thật rồi… ko thể nào tưởng tượng nổi Thiên lại là người như thế… Sao lần nào Trang cũng thích nhầm tên sở khanh zậy trời??? Cô buồn bã thất thểu bước zề lớp

“Muốn tranh vs chị mày à?? Kưng còn non lắm!!” – đó là suy nghĩ của Thư. Cô nhếch mép khi Trang đứng dậy bỏ đi 1 cách mệt mỏi.

Giờ giải lao của ngày hôm sau…

Thiên tìm tới lớp rủ Trang ra căn teen…

_Có Trang ở đây ko zậy?? – Thiên lo đầu vô cửa

_Dạ ko anh! – Trân nhanh nhảu – anh đi ăn vs em nha??

_Dạ ko anh! – Trân nhanh nhảu – anh đi ăn vs em nha??

_Ừ… nhưng ah phải nói vs Trang 1 tiếng cái đã.

_Hừm… chẳng lẽ mỗi lần đi đâu vs ai anh đều phải báo cáo vs nó sao?? Bộ nó quản anh dữ lắm à?? – Trân khích

_Ko, chỉ là anh ko muốn Trang hiểu lầm mình thôi!

Thiên cười rồi móc phone ra gọi cho Trang

“Thuê bao quí khách vừa gọi tạm ko nhấc máy…”

“Kì quái, cô bé này đi đâu mà tắt điện thoại vậy trời?? Hay có chuyện j rồi??” – Thiên thoáng lo lắng.

Trân khoác tay cậu tình tứ đi trong hành lang

_Anh đừng lo, chắc nó vs anh Cường đi TÂM SỰ rồi!! 2 người đó thân nhau lắm mà… - Trân cố tình nhấn mạnh 2 chữ “tâm sự” nhằm làm cho Thiên hiểu lầm Trang, nhưng con bé nào có biết Cường là con gái.

_Ờ, chắc thế… thôi 2 anh em mình đi ăn. Mà em làm ơn thả tay anh ra cái!

_Sao chứ?? Tụi mình là anh em mà anh sợ j chứ?? Mình trong sạch mà.

_Biết vậy, nhưng anh ko muốn Trang hiểu lầm, hơn nữa thằng Cường mà nhìn thấy là anh chỉ có nước chết!!

_Em vs anh Cường đâu có quan hệ j đâu mà anh sợ?

_Ko phải zậy, nhưng lỡ nó nghĩ anh phản bội Trag rồi đánh anh nữa thì mệt.

_Anh kì quá. Sao mọi người cứ dồn tâm điểm vô Trang vậy?? Em có j thua nó??? – Trân nhăn nhó

_Hơn nhiều chứ?? Bạn gái thì phải hơn em gái rồi!! – Thiên ngây ngô trả lời.

_Anh… thôi ko nói nữa. Nói vs anh tức muốn ói máu.

_Thì em nói chứ anh có nói j đâu!! Ko thích thì em cứ im lặng – Thiên vẫn 04.

Trân biết có nói nữa thì Thiên cũng sẽ trả lời lại bằng thái độ rất ư là hồn nhiên vô tư đó nên đành ngậm họng lại mà đi.

Trân biết có nói nữa thì Thiên cũng sẽ trả lời lại bằng thái độ rất ư là hồn nhiên vô tư đó nên đành ngậm họng lại mà đi.

Bỗng phía trước 2 người xuất hiện 1 cái bóng mảnh khảnh đi ko vững bước… và Thiên nhận ra cái bóng đó là của Trang.

“Sao trông cô bé có vẻ mệt mỏi nhỉ???” – Thiên nghĩ thầm rồi chạy tới chỗ của Trang.

_Trang… em đi đâu zậy? – Thiên lo lắng hỏi

_Đúng đó, bạn đi đâu mà để anh Thiên tìm ko thấy nên ảnh định đi căn teen vs mình nè!! – Trân khích

_Anh Thiên… anh quá đáng lắm.

_Anh?? Quá đáng?? Anh đã làm j có lỗi vs em hả????

_Anh còn hỏi nữa… - nước mắt Trang chảy dài xuống má càng là Thiên luống cuống.

_Thôi nào cô bé ngốc. Có chuyện j thì nói anh giải quyết cho! Anh đã làm j em???

_Anh là đồ sở khanh, anh chẳng khác j thằng Thành hết…

_Anh?? Sở khanh???? Anh có sàm sỡ em đâu??

_Anh tự biết đi! – Trang vụt chạy đi.

Thiên chạy theo kéo tay Trang lại quyết hỏi cho ra lẽ chuyện này nhưng cô bé nhất quyết ko chịu, cứ giật phăng tay ra mỗi khi Thiên chạm vào.

Trân đứng đằng sau, sau 1 thoáng ngỡ ngàng thì cô nàng zui mừng lắm… cuối cùng sau 1 tháng chờ đợi, Thiên vs Trang cũng đã xảy ra hiểu lầm. Tuy ko biết đó là chuyện j nhưng dù sao Trân cũng cảm ơn ông trời đã giúp cô.. Lúc này nhất định Thiên sẽ rất buồn vì những lời nói và thái độ vô tình của Trang, cô sẽ tới an ủi Thiên và Thiên sẽ cảm kích cô, từ đó sẽ dẫn tới chuyện nảy sinh tình cảm giữa 2 người… há há… cuối cùng thì Trân cũng đã có cơ hội đến vs Thiên rồi… lần này cô nhất định làm Thiên điêu đứng (bịnh tưởng hơi nặng thì phải).

Thiên thì đứng tần ngần ở đó, ko hiểu Trang định nói j nữa.

… Tiếp những ngày sau đó, Trang cứ tránh mặt Thiên. Thiên tới lớp tìm thì chui xuống phía dưới bàn mà trốn, gặp ở căn teen thì phóng còn nhanh hơn tên lửa… Điệp cũng nhận thấy thái độ kì lạ của Trang.

Những lúc Trang chạy trốn, Thiên chỉ biết đứng tần ngần nhìn theo… lúc đó Điệp định tới chỗ Thiên hỏi chuyện nhưng lần nào con nhỏ Trân cũng xuất hiện trước, nó õng ẹo

_Anh Thiên, Trang thật quá đáng. Anh ko làm j có lỗi hết mà cứ tránh anh hoài à… chắc nó có người khác nên muốn bỏ anh đó!!

_Ko đâu! Nhất định Trang hiểu lầm chuyện j đó nên ms trốn anh. Anh phải làm cho rõ chuyện này ms được! – đó là câu nói muôn thuở của Thiên đáp lại cho Trân.

_Ko đâu! Nhất định Trang hiểu lầm chuyện j đó nên ms trốn anh. Anh phải làm cho rõ chuyện này ms được! – đó là câu nói muôn thuở của Thiên đáp lại cho Trân.

Đúng là có chuyện rồi, nhất định nó sẽ hỏi con nhỏ Trang cho ra lẽ ms được.

Chủ nhật, Thiên đứng trước cửa đợi Trang như thường lệ để chở cô bé đi học đàn. Hôm nay Trang đi học trễ quá, đã gần 9g rồi mà chưa chịu lo mặt ra nữa. Hay vì Thiên mà cô bé ko chịu ra mặt??

Bực mình vì phải chờ đợi lâu, Thiên móc phone ra nt cho Trang

“Em ra ngoài đi chứ?? Anh đang đợi em nè!”

Trang ko trả lời. 5p trôi qua…

“Em giận anh chuyện j thì cũng phải nói ra để anh biết chứ??”

Im lặng. Thêm 5p nữa trôi qua…

“Sao em cứ im lặng hoài zậy?? Gặp anh chút đi! Năn nỉ á!> Vẫn im lặng. Và lại thêm 5p nữa…

“Em làm ơn gặp anh nói chuyện đi!!”

“Chúng ta kết thúc đi anh” Trang nhắn lại và off máy luôn.

“Chia tay”?? 2 từ đó như 2 cánh tay lực lưỡng nhấc hòn đó to lên ném thẳng vô đầu Thiên…

Chia tay sao?? Dễ dàng vậy sao?? Thiên đã làm j có lỗi vậy?? Sao Trang ko chịu nói?? Chẳng lẽ Trang coi Thiên như trò đùa sao??

Thiên nhìn lên trời… trời vẫn vậy, vẫn trong xanh và cao vút. Thật tệ hại, giá mà lúc này có 1 cơn mưa nhỉ?? Nếu có mưa thì Thiên sẽ khóc thỏa thích mà ko ai biết được cậu đang khóc. Nhưng ông trời lại ko chịu đổ mưa, cậu đành kìm nén nước mắt cho nó chảy ngược vào trong tim. Vậy là kết thúc thật rồi sao?? Thiên ko cam tâm. Nhưng Trang đã off máy rồi, nhất định Trang sẽ ko chịu gặp Thiên nữa đâu.

“Thôi thì chia tay… chắc em chán anh lắm rồi chứ j?? Vậy thì em cứ quay đi và quên anh đi, chỉ cần anh nhớ em là đủ rồi!! Anh sẽ cố gắng ko ngó ngàng tới em, sẽ cố gắng ko làm em khó chịu nữa” – Thiên cười hì hì, nhìn lên cửa sổ phòng Trang 1 lần nữa rồi rồ máy chạy đi.

Trang ở phía sau tấm mành và đã nhìn thấy nụ cười của Thiên… nó làm cô bé đau lòng lắm.

“Thì ra tình cảm của anh dành cho em chỉ có vậy thôi sao?? Anh còn cười nữa, anh vui lắm khi em trả lại tự do cho anh sao?? Anh đúng là kẻ đáng ghét nhất trên đời.. em ghét anh, em hận anh” nước mắt Trang cứ tuôn trào ra làm ướt hết cả cái gối hình trái tim cô đang ôm trong lòng.

Trước/42Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp