Saved Font

Trước/10Sau

Kim Chủ Định Đoạt

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nghe nói anh ta rất có tiền...

Hôm nay nếu không phải sư tỷ (học tỷ = chị học chung trường, để là sư tỷ nghe hay hơn) nhờ cậy, thì cô – Bàng Tử Lê – đời này tuyệt đối không thể có dịp ngồi chung với kẻ giàu sang.

Len lén ngước mắt nhìn người đối diện đẹp trai, lạnh lùng, không kiên nhẫn kia, cô ngồi ăn món ngon với tâm trạng phức tạp, nếu anh ta có thể cười một cái, vậy thì thật sự rất hoàn mỹ.

Có điều đối phương im lặng, ngược lại khiến cô càng thoải mái, cô không cần phải nói gì, chỉ cần nghiêm túc, tập trung ăn uống thật tao nhã, sau đó còn có tiền cầm, như vậy chẳng phải là quá tuyệt vời sao?

Anh ta nghĩ anh ta là người có tiền hả? Cô giỏi nhất là ứng phó với người có tiền, nên cô đã cố ý chọn món ăn đắt tiền nhất, cộng thêm tiền thù lao của sư tỷ nữa, cực kỳ có lợi đó.

“Cô Quý, xin nói thẳng, tôi không phải là đối tượng kết hôn lý tưởng của cô, đối với chuyện hôn nhân tôi cũng không có hứng thú.” Mạc Hạo Cấp không thèm để ý tới cô gái nhút nhát đang ngồi đối diện kia, phát hiện ánh mắt cô buồn bã, ai! Anh thật sự cảm thấy vừa chán nản vừa đáng thương hại.

Đôi mắt Bàng Tử Lê sáng lên, chính là như vậy! Thật tốt quá, anh ta không có hứng thú với chuyện hôn nhân, điều này làm cho cô nghĩ đến một cách kiếm tiền khác, cô che miệng lại, tránh để người khác thấy mình đang cười.

Mạc Hạo Cấp nhíu mày, không phải cô ta muốn khóc chứ? “Cô Quý, cô không sao chứ?” Cô gái này thật là yếu đuối, bị một chút kích động đã muốn khóc rồi. Phiền phức quá!

Cô tốt đến không thể tốt hơn rồi, chỉ là cô đang nghĩ xem nên nói như thế nào cho hợp lí một chút? Dù sao thân phận bây giờ của cô là cô chủ của tập đoàn tài chính lớn, ít nhiều cũng phải chừa chút sĩ diện cho sư tỷ.

Hay là nên nói sự thật cho anh ta biết trước, sau đó sẽ nói chuyện hợp tác với anh ta? Không được, không được, sư tỷ đã dặn rồi, dù thế nào cũng không được để anh ta phát hiện mình là giả mạo, nhưng mà cô thật sự muốn có khoản tiền này quá...

“Cô Quý, hình như cô đang buồn.” Anh lạnh lùng nhìn cô, từ đầu tới cuối, cô chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, anh ghét nhất là loại con gái yếu đuối này.

“Anh Mạc, tôi...” Vẻ mặt cô muốn nói lại thôi.

Nói chuyện ấp a ấp úng, anh không nói câu nào, cũng chẳng muốn nói chuyện với cô nữa.

“Anh Mạc, tôi biết anh không thích việc xem mắt này, mà tôi lại có cách để không phải đi xem mắt nữa.” Cô tin rằng sư tỷ chắc sẽ thông cảm việc cô không muốn lo lắng vấn đề tiền bạc nữa.

“Sao?” Anh kiên nhẫn nghe cô nói, tốt nhất không phải ý kiến ngu xuẩn là muốn anh cưới cô ta.

“Không phải là anh không muốn kết hôn sao? Chi bằng chúng ta giả vờ quen nhau, để anh có thể ăn nói với cha mẹ anh, nếu không anh vẫn phải liên tục đi xem mắt, rất phí thời gian đó.” Theo quan sát của cô, người này bề ngoài đẹp trai lại có tiền, nếu không, với dáng vẻ cậu ấm ngạo mạn như vậy, cô không tin lại có người coi trọng anh ta!

“Như vậy thì cô có lợi gì?” Anh bĩu môi, nếu cô ta thật sự muốn như thế, đến lúc đó chẳng phải càng khó giải quyết sao!

“Cho tôi một chút thù lao là được rồi.” Ngón trỏ và ngón cái của cô chỉ cách nhau một mili.

“Cô muốn tiền?” Anh nhướng mày, thật đúng là kỳ lạ, hòn ngọc quý trên tay một tập đoàn tài chính danh tiếng lại muốn tiền của anh?

Ai – nói thẳng thắng như vậy, người này nói chuyện sao không suy nghĩ một chút chứ?

“Bởi vì một vài chuyện riêng, tôi không thể tiết lộ.” Cô nhút nhát e lệ cười, tỏ vẻ rất vô hại.

“Cô muốn như thế nào?” Hứng thú của anh bị khơi dậy, coi như là cứu giúp cô chủ nhỏ đang gặp hoàn cảnh khó khăn đi.

“Tôi nói với người nhà của anh, chúng ta đang tìm hiểu nhau, nhưng mỗi lần anh phải đưa cho tôi... Hai ngàn.” Cô cố ý làm bộ khó xử, chịu thiệt, dáng vẻ uất ức như bị anh chiếm hết lợi thế.

“Một ngàn, không muốn thì thôi vậy.” Nói dối còn muốn lấy của anh hai ngàn? Cô ta lại dám ra giá.

“Được rồi!” Một ngàn thì một ngàn, người đàn ông này, so với tưởng tượng của cô thì thật là nhỏ mọn mà.

“Nếu để tôi biết cô còn ý đồ khác, một xu cô cũng đừng mong lấy được.” Anh cảnh cáo cô trước.

“Tôi không có.” Trời có thể chứng giám, cô không hề có “ý đồ khác”, cô chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.

Tuy nhiên cũng coi như là kim chủ (đại gia, ông chủ nhiều tiền), anh có cần thiết phải xem thường người khác như vậy không? Thấy anh có giá trị lợi dụng để kiếm tiền, tạm thời không so đo với anh.

“Điện thoại?” Mạc Hạo Cấp bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, lười biếng giương mắt nhìn cô.

Bàng Tử Lê nhanh chóng nói số điện thoại của mình, sợ làm cậu chủ không vui, khoản thu vào sẽ ít đi.

“Được rồi, tôi phải đi.” Mạc Hạo Cấp mặc áo khoác, ở đây đối diện với cô gái này, vừa buồn bực lại không thể nói chuyện được, anh về nhà đọc sách còn thú vị hơn.

“Anh... Anh đi thong thả.” Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh; đợi sau khi anh đi rồi, trên mặt cô lộ ra nụ cười, không nghĩ rằng còn kịp thời gian đi làm.

Cô yêu sự ít nói của anh đến chết mất, để cô có thể được ăn no nê, quan trọng nhất là, cô còn phải cảm ơn Quý Yến Như tốt nghiệp đã nhiều năm, không ngờ còn nhớ đến sư muội (học muội = em học cùng trường) này, khiến cô kiếm được một khoản không tệ.

Tiền tiền tiền tiền tiền, nghĩ đến sau này có thể liên tục thu vào, Bàng Tử Lê uống một ngụm rượu, nghe nói một chai rượu đỏ là tám vạn, đắc ý cười.

* * *

“Bác Mạc, chào bác, cháu là Tiểu Như.” Bàng Tử Lê kẹp điện thoại trên vai, tay thì bận rộn bấm máy tính.

Ăn uống ba ngàn, cộng thêm ba ngàn tiền thuê nhà, còn có điện và nước, tiền bảo hiểm,... A! Thật sự quá tốt rồi, chi tiêu vẫn giữ nguyên trong một vạn.

“Anh Mạc rất quan tâm đến cháu.” Cô nũng nịu trả lời điện thoại, cộng thêm khoản tiền lúc này, túi tiền tháng này của cô sẽ dày lên trông thấy, “Dạ phải! Ngày mai anh ấy sẽ ra ngoài với cháu, anh Mạc rất tốt.” Hm ~~ người này lại lấy cô làm bia đỡ đạn, tận dụng cô triệt để luôn mà, lấy của anh ta một ngàn thực sự là quá ít rồi.

“Dạ được! Tất nhiên rồi, cháu chào bác ạ.” Cô ngắt điện thoại, trên giấy ghi một dãy số, tám ngàn rồi, phù!

A! Thời gian trôi nhanh quá, Bàng Tử Lê vội vàng thu xếp, một rưỡi phải đến quán trà làm thêm, gần đây bà chủ luôn gây khó dễ với cô, phải nhanh lên một chút mới được.

Bàng Tử Lê đạp xe đến quán, nhìn thấy bà chủ đang nghiêm mặt dạy dỗ sinh viên mới tới làm việc, cô vội vòng đi chỗ khác, đến cửa sau đỗ xe, lén mò vào phòng nghỉ của nhân viên, thay đồng phục.

“Tử Lê, cuối cùng cô cũng tới, tôi vừa bị bà chủ mắng cho một trận, hôm nay bà ta rất nóng tính đó, toàn bới móc những chuyện xấu, thật chịu không được mà!” Cậu đồng nghiệp Tiểu Nhật vừa giao cơm xong, thấy Bàng Tử Lê bước ra, bất mãn càu nhàu với cô.

“Gần đây bà ấy cãi nhau với ông xã, cậu nhịn chút đi.” Bàng Tử Lê cầm khăn lau bắt đầu công việc, “Tốt nhất cậu nên kiểm tra nguyên liệu nấu ăn xem còn đủ hay không, nếu không lại bị bà ấy mắng cho coi.”

“Thiếu chút nữa tôi quên mất!” Tiểu Nhật vỗ đầu, thừa dịp bà chủ còn đang mắng người, vội vàng đi chuẩn bị các thứ.

Bàng Tử Lê lắc đầu, đi vào trong, theo thói quen nhìn người đàn ông bên cửa sổ, khẽ mỉm cười, anh thật là đúng giờ.

Cô say mê nhìn người ta, cô rất thích nhìn anh từ xa như vậy, thấy anh tập trung đánh máy tính, thỉnh thoảng ngừng lại uống ngụm nước, thỉnh thoảng gạt tàn thuốc, đôi khi lại cầm quyển tạp chí lật xem.

Khi cô đến đưa nước cho anh, nói chuyện vài câu, nhìn anh mỉm cười như gió xuân, gặp anh mới biết, nụ cười của người này còn đẹp hơn hoa.

Có điều cô chỉ biết anh là nhà thiết kế nội thất, cùng người bạn mở công ty, còn lại thì cô không biết gì cả; hôm nay phải tìm cơ hội xin số điện thoại của anh, Bàng Tử Lê thầm nghĩ.

Một người đàn ông đi vào trong quán, nhìn thấy bạn tốt đang ngồi bên cửa sổ, kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt anh.

“Lâm Trọng Lương, sao cậu lại hẹn gặp ở nơi như thế này?” Giọng của người đàn ông hơi khó chịu.

“Trong quán của người ta, lịch sự chút đi.” Lâm Trọng Lương cười, nhẹ nhàng trách người kia.

Sao lúc này lại có kẻ làm kì đà cản mắt chứ, Bàng Tử Lê thầm rủa, nhưng mà cô cũng biết tên người đàn ông đẹp như hoa này rồi, Lâm Trọng Lương, nghe thật êm tai.

Cô lập tức đưa nước đến cho cái tên chết tiệt kia, dám làm hỏng chuyện tốt của cô, nhưng cũng gật đầu cười nói: “Hai người dùng gì thêm thì gọi một tiếng là được.”

Thật bực mình! Tên chết tiệt kia đầu cũng không thèm ngẩng lên, tốt thôi, cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta.

“Cám ơn.” Lâm Trọng Lương gật đầu dùm bạn tốt.

Giọng nói thật dễ nghe, cô hơi cảm động nghĩ; ai như tên đáng ghét này, không lịch sự chút nào, ‘nơi như thế này’ là có ý gì? Đáng ghét hơn chính là, anh ta lại quen biết với người tốt như Lâm Trọng Lương.

Bàng Tử Lê lúc này mới lén nhìn trộm tên chết tiệt kia, thoáng nhìn qua, cô trợn to mắt ─ sao lại là tên Mạc Hạo Cấp keo kiệt đó!

Bàng Tử Lê vội vàng chạy đến nhà bếp, nói nhỏ với Tiểu Nhật đang kiểm tra nguyên liệu nấu ăn: “Tiểu Nhật, giúp tôi một việc đi.”

“Chuyện gì?” Tiểu Nhật không ngẩng đầu lên, đang bận rộn.

“Cậu giúp tôi tiếp khách, nguyên liệu để tôi kiểm tra được rồi.” Cô ngồi xổm xuống, cướp việc của cậu ta.

“Tại sao?” Tiểu Nhật khó hiểu hỏi.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, cậu nghe theo là được.” Nếu tên keo kiệt kia phát hiện cô không phải Quý Yến Như, bao nhiêu công sức chẳng phải đổ bỏ hết? Nói sao cũng không thể bị vạch trần!

“A ~~ được rồi!” Tiểu Nhật đứng lên, cầm thực đơn đi về phía bàn khách bên cửa sổ, trong lòng vô cùng thắc mắc, Tử Lê không phải rất thích người khách nhã nhặn kia sao? Không phải hôm nay uống nhầm thuốc chứ?

Bàng Tử Lê không biết làm sao chịu đựng khoảng thời gian này, cô vẫn cô giấu giấu diếm diếm làm việc, bất đắc dĩ mới phải cúi đầu bưng cơm.

“Tử Lê, lại đây!”

Chết chắc rồi! Bà chủ đang ở ngoài cửa gọi cô.

Bàng Tử Lê vội lên tiếng, dáng vẻ như đang chăm chú đọc thực đơn, rất nhẹ nhàng đi ra ngoài, cô và tên keo kiệt chỉ cách nhau một cánh cửa sổ, điều này khiến cô cảm thấy kinh hồn táng đảm (sợ mất mật, đảm = mật), chỉ sợ anh ta đột nhiên nhìn ra ngoài.

“Nghe nói gần đây cậu hẹn hò cùng đối tượng xem mắt phải không?” Giọng nói Lâm Trọng Lương tràn ngập vẻ thích thú và ý trêu chọc.

“Sống ở đây đúng là chẳng thể giấu được chuyện gì cả.” Mạc Hạo Cấp uống một ngụm nước rồi để sang một bên, thứ này ngọt đến phát ngán.

“Cậu vẫn kén chọn như vậy!” Lâm Trọng Lương cười nói.

“Lần sau đừng hẹn ở chỗ này nữa.” Anh uống nước, vị ngọt đáng ghét lan ra trong miệng.

“Nơi này không tệ mà! Rất yên tĩnh.” Lâm Trọng Lương chân thành nói.

Mạc Hạo Cấp đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy ánh mắt chờ đợi của bạn tốt tăng mạnh.

“Những tài liệu này cậu lấy về xem, ngày mai đến công ty bàn bạc kĩ hơn.” Lâm Trọng Lương nhận ra bạn tốt của mình không thích nơi này, cũng không muốn giữ anh lại quá lâu, lập tức lấy tài liệu đưa cho anh.

“Cậu phải liên lạc lại với tớ đấy!” Mạc Hạo Cấp đứng dậy, cầm tài liệu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bàng Tử Lê thấy anh đi tới, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn được nữa, trong lòng liên tục cầu nguyện, cầu mong anh ta đừng phát hiện cô ở đây!

“Tử Lê, người mới giao cho cô quản lí, có vấn đề gì không?”

“Không có.” Thật tốt quá, xem ra tên keo kiệt không hề phát hiện, theo phản xạ, cô nhìn qua cửa kính thấy Mạc Hạo Cấp đi ngày càng xa.

“Thế thì trước tiên cứ vậy đi.” Thấy cô cúi đầu, bộ dáng khiêm tốn nghe dạy bảo, bà chủ rất hài lòng để cô trở lại làm việc.

“Cám ơn bà chủ.” Cô nói.

Mạc Hạo Cấp nghe được giọng nói, nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy cô phục vụ kia vội vàng đi vào quán.

Sao mà vẫn cảm thấy giọng nói của cô phục vụ kia hình như anh đã nghe ở đâu rồi, anh đã nghĩ nhiều quá rồi ư? Mạc Hạo Cấp không suy nghĩ nữa, bước nhanh đi khỏi đó.

“Xin chào, tôi tới giúp anh thêm nước.” Bàng Tử Lê đợi quán thưa khách thì bước đến chỗ Lâm Trọng Lương, rót nước cho anh.

“Hôm nay cô có vẻ rất bận rộn? Rất ít thấy cô bưng cơm ra vào.” Lâm Trọng Lương đóng laptop lại, quan tâm hỏi thăm.

“Một chút thôi.” Cô không muốn nói là phải trốn người kia, nhưng trong lòng thầm vui vẻ, không ngờ anh lại chú ý tới việc này. “Tôi nghe bạn của anh gọi anh là Lâm Trọng Lương, sau này tôi có thể gọi anh là anh Trọng Lương được không?”

Cô hồi hộp mỉm cười, hi vọng anh ấy không cảm thấy mình quá tùy tiện.

“Đương nhiên có thể.” Lâm Trọng Lương nhẹ nhàng cười, ”Tôi có thể biết tên của cô không?”

“Tôi là Bàng Tử Lê, bạn bè thân thiết thường gọi tôi là Tử Lê.” Bàng Tử Lê e lệ cười.

“Đây là danh thiếp của tôi.” Anh lấy từ trong ví da ra.

“Chúng ta có thể xem như bạn bè không?” Cô cẩn thận đưa hai tay nhận lấy, phấn chấn nhìn tên công ty và địa chỉ liên lạc.

A ha! Cô có được số điện thoại rồi.

“Đương nhiên.” Nói chuyện với cô, anh cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, làm bạn bè có gì là không thể. “Hôm nay lần đầu em thấy có người khác đến, là bạn của anh sao?” Cô tìm chủ đề, muốn tán gẫu với anh một chút.

“Đúng vậy, cậu ấy là đối tác của anh, anh hẹn riêng cậu ấy tới đây là để lấy tài liệu.” Lâm Trọng Lương chỉ vào tài liệu trên bàn.

“Cảm giác rất thú vị.” Bọn họ mới nhìn giống như những phần tử trí thức cao cấp, đang bàn luận những chuyện rất cao siêu.

“Chờ khi có dự án mới, lúc đó nhờ em cho bọn anh chút ý kiến.” Anh khiêm tốn nói.

“Không thành vấn đề.” Cô cười híp mắt, trong lòng vui mừng hoan hô.

“Em thì sao? Ngoài làm việc ở đây, còn bận gì không?” Chỉ gặp được cô vào những lúc xế chiều, cô luôn vừa đến lại vội vàng đi khỏi.

“Em?” Cô vì được quan tâm không khỏi kinh ngạc, chỉ vào đầu mũi của mình.

“Như là sau khi tan tầm em đi đâu? Em thích cái gì ….”

“Em tan tầm thì sẽ đến chỗ khác làm tiếp, còn thứ em thích… là nghe nhạc.” Và kiếm tiền, chỉ là cô chọn nói ra sở thích hơi thanh cao một chút.

“Em còn làm việc ở chỗ khác nữa?” Anh nghĩ rằng cô đang là sinh viên.

“Ừ, thời gian không cố định, có lúc giúp bạn bè thay ca, có lúc làm thời vụ.” Cho nên cô đi khắp nơi, nơi nào có tiền thì nơi đó có cô.

“Sao không tìm cho mình một công việc ổn định?” Anh nghĩ vừa làm vừa học có vẻ không ổn định.

Việc làm ổn định kiếm tiền tương đối chậm, có khi phải tăng ca, thời gian và công việc rất khó phối hợp với nhau... Trong đầu xuất hiện một đống lý do, nhưng Bàng Tử Lê chỉ gượng cười.

“Xem ra anh nói hơi nhiều rồi, hi vọng em bỏ qua cho.” Lời nói của Lâm Trọng Lương tràn ngập áy náy.

“Không sao!” Cô say mê nhìn đôi mắt sâu sắc của anh.

“Đã sáu giờ rồi, em không về sao?” Anh nhắc nhở.

“A ──” cô hoảng hốt la lên, nói chuyện vui quá, nhất thời quên mất thời gian. “Ngại quá, em còn có việc, khi khác sẽ nói chuyện với anh.” Cô hấp tấp trở lại quầy bàn giao công việc cho đồng nghiệp.

Tuy rằng trò chuyện với nhau rất vui, muốn ngừng mà không được, nhưng tiền bạc là trên hết, Bàng Tử Lê vội vàng tan ca, quyến luyến nhìn bạch mã hoàng tử bên của sổ, trong lòng tự nhắc nhở: kiếm tiền thực tế hơn.

* * *

Mạc Hạo Cấp mặc âu phục màu xám, thân hình cao lớn đứng khuất tại một góc hội trường, anh khẽ nhếch môi, không kiên nhẫn chờ đợi.

“Anh Mạc, đã lâu không gặp.” Một người đẹp diễm lệ, ăn mặc gợi cảm, khuôn mặt trang điểm đậm, cầm ly rượu, bước đến chào hỏi anh.

Anh chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.

“Hình như không thấy bạn gái của anh?” Cô gái muốn dò hỏi xem cây này đã có chủ hay chưa.

“Có lẽ sắp tới rồi.” Anh nhàn nhạt nói, liếc sơ cách ăn mặc của cô gái này, chỉ tiếc anh không có lòng dạ nào nhìn ngắm, từ trước đến giờ anh luôn cảm thấy chán ngán những hoạt động xã giao này.

Mà người đẹp nói chuyện với anh được vài câu, nhận ra thái độ lạnh nhạt của anh, không muốn tự làm mất mặt mình, tìm lý do rời khỏi.

Mạc Hạo Cấp nhìn chủ tiệc đã vào trong hội trường, khẽ nhíu mày, cô chủ nhỏ thiếu tiền kia đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, chẳng lẽ cô ta không sợ chuyện bọn họ giả quen nhau sẽ bị lộ sao?

“Cô Quý à, cô đang ở đâu?” Anh gọi điện thoại cho cô, giọng điệu rõ ràng là không vui.

Lần đầu Bàng Tử Lê nhận được điện thoại của Mạc Hạo Cấp, vội trả lời “Tôi ở bên ngoài.” Cậu ấm này thật đúng là kỳ quái, lại gọi điện hỏi thăm cô đang ở đâu.

“Tôi đã đến hội trường rồi.” Cô ta lại còn đang ở bên ngoài? Cô ta uống nhầm thuốc hay sao, Thái Thượng Hoàng (là ông nội á, để vậy hay hơn)cũng sắp đọc diễn văn rồi, cô ta dám không đến?

“Hội trường gì?” Cô cảm thấy khó hiểu, cậu ấm này nói chuyện luôn không đầu không đuôi.

“Cô không cần phải giả bộ, hôm nay là sinh nhật Thái Thượng Hoàng nhà cô, đừng nói cô không biết nha.” ‘Thông minh’ quá, phải nói ba lần nghe mới hiểu.

Cô giật mình hốt hoảng, tiêu rồi! Cô không biết có chuyện này ──

“Hạo Cấp ── Sao không đi cùng cô Quý chào hỏi mọi người?” Bà Mạc tươi cười đến bên cạnh con trai.

“Cô ấy ──”

Tút tút tút... Anh trừng mắt nhìn di động, cô gái này dám ngắt điện thoại của anh ── Thật sự anh đã quá xem thường lá gan chuột nhắt của cô rồi!

“Sao vậy?” Bà Mạc thấy vẻ mặt con trai trở nên cực kì khó coi.

“Cô Quý sẽ không tới.” Anh nghiêm mặt, lần đầu tiên bị phụ nữ ngắt điện thoại, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.

“Con đang nói gì vậy?” Bà Mạc cười thành tiếng “Mắt của con để ở đâu vậy? Cô Quý đang đứng cạnh Chủ tịch Quý đó!”

Thời gian này nhờ có cô Quý nói chuyện với bà, khiến cuộc sống của bà không còn quá nặng nề, chờ chút nữa đến nói chuyện với cô ấy vài câu mới được.

Bên cạnh Chủ tịch Quý? Mạc Hạo Cấp nhìn vào trong hội trường, thấy bên cạnh Chủ tịch Quý là một cô gái xinh đẹp nho nhã.

“Cô ấy là người mặc chiếc đầm màu vàng nhạt?” Anh nheo mắt, cô gái kia gương mặt lạ hoắc, anh chắc chắn trước giờ mình chưa từng gặp qua.

“Nếu không thì là ai? Con bận rộn đến không tỉnh táo rồi, ngay cả bạn gái mình cũng không nhận ra.” Bà Mạc vỗ vai con mình.

“Con đến gặp Yến Như một chút.” Anh vỗ vỗ tay mẹ mình, bước nhanh đến giữa hội trường.

“Gọi cô ấy tới đây nói chuyện nha!” Bà Mạc cười ha hả nhắc nhở.

“Cô Quý, tôi có việc muốn hỏi cô.” Mạc Hạo Cấp đợi Quý Yến Như còn lại một mình thì đến chặn trước mặt cô.

“Xin hỏi anh là?” Quý Yến Như vẫn lễ phép mỉm cười hỏi.

“Tôi là Mạc Hạo Cấp.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát thật kĩ phản ứng của cô.

“Mạc Hạo Cấp?” Cô đọc đi đọc lại vài lần, lúc này mới nhớ người này chính là một trong những đối tượng xem mắt của cô, hoảng hốt tới mức la lên, xấu hổ nhìn anh, không biết phải làm sao mở lời.

“Cô gái đi xem mắt với tôi là ai?” Anh nghiến răng hỏi.

“Là sư muội của tôi, anh đừng trách nó, bởi vì tôi đã có người trong lòng, nhưng lại không thể từ chối sự sắp xếp của cha mẹ, đành nhờ cậy nó.” Cô mềm mỏng giải thích.

“Tên?”

“Bàng Tử Lê.” Quý Yến Như lo lắng nhìn anh, không phải là anh ta muốn tìm sư muội của cô trả thù chứ?

“Cô có biết sư muội của cô dùng tên cô, giả mạo lừa bịp khắp nơi không?” Anh không giận, ngược lại còn cười.

“Thật ra sư muội này rất tốt, chỉ là nó ham kiếm tiền chút thôi.” Quý Yến Như cố gắng biện hộ dùm sư muội.

“Cho nên cô không hề để ý việc mình bị lợi dụng?” Cô gái này, vẫn còn muốn bao che cho cô gái lừa đảo kia.

“Chuyện này... Thật ra, nó có xin phép tôi.” Cô ái ngại, cười nói, vốn dĩ cô cũng cảm thấy không ổn, nhưng sư muội vẫn cố...

Tất cả đều là cá mè một lứa, anh cố nén tức giận, lấy di động ra, ấn phím rất nhanh. “Bàng Tử Lê phải không?” giọng gắt gỏng hỏi.

“Ặc... Không có người này...” Người bên kia đã biết mọi chuyện bị vạch trần rồi, vẫn cố che giấu, hi vọng tìm đường sống.

“Tôi đã nói, nếu gạt tôi thì một xu cũng không lấy được!”

“Anh không nói câu này nha, anh chỉ nói không được có ý đồ khác.” Cô gấp gáp nói.

“Như nhau thôi.” Còn dám tìm đường lắc léo. “Vừa rồi cô còn tắt điện thoại của tôi?” Anh rất chấp nhất việc này.

“Không phải tôi cố ý đâu, vừa rồi tôi chỉ là hoảng quá.” Hành vi này hoàn toàn vô thức mà.

“Tóm lại giao dịch (thỏa thuận, mua bán) giữa chúng ta hủy bỏ, từ giờ không cần liên lạc, cũng không cần gặp mặt nữa.” Anh ngắt điện thoại, không để cho cô nói thêm câu gì.

“A ──” Bên kia điện thoại, Bàng Tử Lê kêu lên thảm thiết.

“Tử Lê, sao vậy?” Đồng nghiệp cùng phòng ôm ngực, thiếu chút nữa bị tiếng kêu của cô hù chết.

“Phiền cậu làm thay tớ một lúc, tớ có việc gấp.” Bàng Tử Lê cởi tạp dề, cầm túi xách chuẩn bị đi khỏi.

“Cậu có chuyện gì sao?” Đồng nghiệp thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng cũng lo lắng thay cho cô.

“Tớ gặp phải cướp rồi, tớ phải đi đòi lại tám ngàn kia.” Cô vỗ vai đồng nghiệp, vẻ mặt nghiêm túc.

“Bốn giờ bà chủ sẽ tới.” Đồng nghiệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhỏ giọng ngập ngừng nói.

“Không sao hết.” Xắn tay áo lên, Bàng Tử Lê chuẩn bị đi đòi nợ.

Bàng Tử Lê lợi dụng quan hệ với bà chị Quý Yến Như, dễ dàng vào được hội trường, cô gọi điện thoại cho tên keo kiệt kia, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mọi người.

Vừa thở phì phò, vừa đợi bên kia bắt điện thoại, cô nghĩ thầm, không phải là tên keo kiệt này điện thoại cũng không muốn nghe chứ? Căm hận nheo mắt lại.

“Cô Bàng Tử Lê, có việc gì sao?” Điện thoại vang ra một nói giọng lạnh lẽo.

“Tôi muốn nói chuyện với anh!” Cô tức giận, hổn hển nói, cuối cùng cũng thấy bóng dáng tên keo kiệt ở một góc hội trường.

“Tôi đang bận.” Mạc Hạo Cấp nhẹ nhàng gật đầu, chào hỏi với người lớn.

“Tôi biết, nên tôi tới rồi, tôi đang ở sảnh chiêu đãi phóng viên phía trước nè.” Hừ! Nếu không thỏa thuận được, anh hãy đợi lên báo đi!

Mạc Hạo Cấp xoay người, nhìn về phía chiêu đãi phóng viên, một cô gái đang lên cơn thịnh nộ trừng mắt nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng đến gần cô gái, thái độ bình tĩnh.

Bàng Tử Lê còn đang thở hổn hển, ánh mắt không biết sợ nhìn thẳng vào anh.

“Đồ lừa đảo.” Anh lạnh lùng mở miệng nói.

Cô kinh ngạc, người này nói chuyện không nể mặt chút nào.

“Không cãi được chứ gì?” Anh bĩu môi, với người phụ nữ lòng tham không đáy, anh tuyệt đối không đồng cảm.

“Tôi lừa anh cũng là bất đắc dĩ, nhưng anh có cần thiết tỏ thái độ như vậy không?” Cô khó chịu nói, không thích ánh mắt xem thường người khác của anh.

“Có chuyện gì?” Anh cẩn thận để ý, lúc này mới phát hiện cô không phải loại người yếu đuối như anh vẫn nghĩ, ít nhất khi bị vạch trần là nói dối, người có lá gan đến tìm anh cũng không nhiều.

“Tôi lừa anh là tôi không đúng, giờ tôi nói xin lỗi; nhưng tôi giúp anh làm nhiều việc là sự thật, tại sao anh không trả công cho tôi?” Cô xét theo việc để nói.

“Cô tới để đòi tiền?” Anh nhướng mày, không ngờ rằng cô cũng thật can đảm!

“Đúng, anh phải đưa tôi tám ngàn.” Cô không ngại ngầng đưa tay ra.

“Ban đầu là tôi nói chuyện với cô Quý Yến Như. Cô là người đó sao?” Anh cười lạnh, thấy cô nói không ra lời, anh liền quay đầu đi khỏi.

“Chờ một chút!” Cô gấp gáp, kéo áo khoác của anh không buông.

“Bàng Tử Lê, thật khó coi.” Cô gái này khỏe thật, nắm chặt quá.

“Dù tôi không có công lao cũng có khổ lao, sao anh có thể nói không trả là không trả?” Cô liều mạng giữ chặt anh.

Xem như anh được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên trong đời gặp được cô gái đối với tiền lại cố chấp như vậy.

“Anh không trả tiền, tôi sẽ không buông, trước khi anh giải thích, tôi không ngại lên báo đâu.” Để lấy được tiền công, cô bất chấp tất cả.

“Cô đang uy hiếp tôi sao?” Anh cau mày, đã có người chú ý nơi này.

“Tôi là đang nói lý với anh, tôi nói chuyện với bà Mạc cũng cần thời gian mà.” Anh ta không biết mẹ của anh ta rất thích nói chuyện sao?

“Trả cũng được, nhưng phải trừ tiền.” Cô nói cũng có lý, nhưng anh vẫn phải đạy dỗ cô một chút.

“Sáu ngàn.” Một lần giảm bốn ngàn, anh ta có cần phải ác như vậy không?

“Không cần thì thôi.” Anh cảm thấy như vậy đã là có lương tâm lắm rồi.

“Năm ngàn rưỡi?” Cô miễn cưỡng khấu trừ năm trăm, trong lòng xót xa.

“Thiếu năm trăm, cô cũng kêu!” Anh bật cười, thật sự phục cô rồi.

“Năm trăm cũng là tiền mà.” Cậu ấm này làm sao mà biết khó khăn của dân thường, tốt nhất là cả đời anh không cần lo nghĩ chuyện ăn mặc.

“Một nửa, nếu còn nói, tôi sẽ lấy hết.” Anh nhướng mắt, không muốn lãng phí thời gian ở đây nói chuyện tiền bạc.

Cô không cam tâm trừng mắt nhìn anh, không nói được một lời.

“Còn không buông tay ra!” Áo khoác vẫn bị cô túm chặt.

Cô không tình nguyện buông lỏng tay “Tiền đâu?” Chỉ còn lại bốn ngàn, lấy tiền mặt chắc là không có vấn đề chứ?

Anh lấy ví, đưa ra bốn tờ tiền mệnh giá lớn. “Cầm lấy đi.”

Cô nhận tiền, sau khi chắc chắn là bốn tờ tiền thật, cẩn thận cất vào trong túi xách của mình, giương mắt nhìn anh.

“Còn muốn nói chuyện sao?” Anh hơi nhếch môi cười, không nghĩ rằng lúc này cô còn hăng hái như vậy.

“Tên, Keo, Kiệt!” Cô rõ ràng, chậm rãi nhìn anh nói, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.

Mạc Hạo Cấp tức giận đến mặt mày lúc trắng lúc xanh, cô gái này, lần sau đừng để anh gặp được!

Trước/10Sau

Theo Dõi Bình Luận