Saved Font

Trước/50Sau

Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 43: Ban Cho Ngươi Sỉ Nhục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thời Sở Yêu lại cũng không trả lời vấn đề của Âm Mật Vi, mỉm cười sau đó trực tiếp lôi kéo cổ tay Âm Mật Vi đem nàng dẫn tới bên cửa sổ, Âm Mật Vi còn chưa kịp phản ứng, Thời Sở Yêu liền nâng thắt lưng Âm Mật Vi đem nàng xoay qua, cả người Âm Mật Vi liền dán lên cửa sổ sát đất to như vậy.

Âm Mật Vi còn chưa phản ứng lại, Thời Sở Yêu liền cắn khóa kéo sau lưng Âm Mật Vi, chậm rãi đem khóa kéo trượt xuống đến eo rồi.

"Thời tiểu thư, cô đang làm cái gì vậy?" Âm Mật Vi cảm thấy lưng mát lạnh, tâm bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Chuyện Thời Sở Yêu làm với nàng, đã không phải là ái muội rồi.

Ngay lúc mở rộng váy của Âm Mật Vi, Thời Sở Yêu nhìn thấy lưng băng ngọc trắng nõn lại thon gầy của nàng , bờ vai cùng cánh tay một đường cong tinh xảo mềm nhẵn, mảnh dây ren màu đen buộc lên trên xương Hồ Điệp hơi nhô lên (xương bướm sau lưng), cảnh tượng như vậy, bỗng nhiên lại để cho Thời Sở Yêu nghĩ đến một từ... Xa hoa.

Không sai, chính là xa hoa. Âm Mật Vi vẫn luôn lấy hình tượng Băng Tuyết mỹ nhân để gặp người khác, dịu dàng đoan trang, nói năng thận trọng, song vào thời điểm quần áo trút bỏ hết, thì Âm Mật Vi lại bày ra bộ dạng hoàn toàn bất đồng.

Giống như là một mỹ nhân luôn cẩn thận tỉ mỉ nhưng trong lúc lơ đãng lại lộ ra nhược điểm, dụ người phạm tội.

Thật là muốn vấy bẩn nàng.

"Cô còn nhớ rõ cảnh tượng này sao?" Thời Sở Yêu khắc chế rung động trong nội tâm, nhẹ nhàng cúi người, dán lên lưng Âm Mật Vi nói, "Sau khi Nguyên Tuấn nghe Mỹ Miêu tỏ tình, sẽ đem nàng ấn bên cửa sổ như thế này."

Âm Mật Vi bị Thời Sở Yêu chế trụ không thể động đậy, ngoại trừ trên lưng truyền đến từng trận cảm giác mát mẻ, Thời Sở Yêu lúc mềm như tơ nhện, rồi lại kiên cường dẻo dai như tiếng gió ngày thu, một lần lại một lần quét qua lưng nàng, vai cổ hơi tê dại, chỗ xương sườn càng mẫn cảm hơn khi cảm nhận được tóc Thời Sở Yêu rủ xuống lướt qua, đến nỗi kìm lòng không được mà run rẩy.

Mà loại run rẩy này, khẩn trương này cùng với tức giận và kích động là hoàn toàn khác nhau, hay bất kỳ một loại nào cảm giác nào mà nàng từng có cũng không giống nhau, trong giờ phút này loại cảm giác lạ lẫm mà mãnh liệt ấy lại chiếm cứ toàn bộ đầu óc nàng, đoạt lấy khả năng suy nghĩ của nàng, đây là lần đầu tiên Âm Mật Vi có cảm giác bị trói buộc như thế.

Bị Thời Sở Yêu trói buộc.

Không, có lẽ cũng không phải là Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu chẳng qua là đang giúp nàng kể lại một cảnh trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng bản thân nàng lại sinh ra một thứ cảm giác không cách nào lý giải được.

Nàng không thể, không thể để người phụ nữ càn quấy này trói buộc như thế.

"Ấn... Ấn ở bên cửa sổ, sau đó thì sao?" Âm Mật Vi cố gắng giữ bình tĩnh, cố dùng âm thanh bình thản nhất mà hỏi.

Thời Sở Yêu xiết chặt eo Âm Mật Vi , Âm Mật Vi nhịn không được kêu đau một tiếng. Thời Sở Yêu nghiêng đầu nhìn bộ dạng Âm Mật Vi cúi đầu cắn môi, nghiêm túc nói: "Mỹ Miêu nói với Nguyên Tuấn rằng nàng rất đau, chẳng những Nguyên Tuấn không dừng tay, ngược lại càng dùng sức."

Thời Sở Yêu nói xong, liền trở tay nâng cổ tay Âm Mật Vi lên, gảy nhẹ lên ngón áp út, rồi bắt đầu vuốt nhẹ lên đốt ngón tay trơn bóng, bỗng nhiên khẽ mở môi anh đào, ung dung mà cắn lên ngón tay nhỏ của nàng.

Giống như ăn một búp măng non mùa xuân, Thời Sở Yêu vui vẻ hưởng thụ, không nhịn được liền dùng thêm lực mà cắn, ngón tay Âm Mật Vi non mịn đến nỗi véo có thể chảy nước (Ặc, nguyên văn còn bienthai hơn nha =))) .

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận