Saved Font

Trước/156Sau

Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật

Chương 2: Đây Là... Nuôi Mèo Ư?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Thẩm Vọng... Thẩm Vọng... anh ngủ rồi à?"

Không có tiếng đáp lại.

Cố Sanh Sanh chống nửa người dậy, ghé đến sát mép giường nhìn anh. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Thẩm Vọng che mắt, đôi môi gần như tái nhợt, ngoài lồng ngực thỉnh thoảng phập phồng lên xuống ra, nhìn sao cũng không giống một người còn sống.

Tấm rèm cửa bằng nhung bay phấp phới trong căn phòng kín gió, phía xa loáng thoáng truyền đến tiếng chim cú kêu thảm thiết. Cố Sanh Sanh sởn gai ốc, lộc cộc đứng lên chui tọt vào trong chăn của Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng: "......"

Cố Sanh Sanh dính sát vào người Thẩm Vọng, tim đập thịch thịch như sắp nhảy ra khỏi miệng. Cô sợ ma quỷ, sợ sấm sét, sợ hết mọi thứ trong ngôi biệt thự cổ u ám này. So với những thứ kia, Thẩm Vọng dù gì cũng là người sống.

Cố Sanh Sanh không do dự ôm chặt lấy người anh, người cô mềm mại, thơm thơm, cơ thể trẻ trung tràn trề sức sống, căng mọng như quả đào.

Cô tắm rửa rất kỹ càng, mùi nước hoa gắt mũi cùng son phấn trước kia đều biến mất, chỉ còn lại một mùi hương tường vi nhàn nhạt.

"Tâm chưa động, dục động trước". Cơ thể nằm yên lặng một hồi lâu, phần da thịt tiếp xúc nhau bắt đầu nổi lên một dòng điện tê dại nho nhỏ.

Bên tai Cố Sanh Sanh đột nhiên vang lên tiếng thở nặng nề, như dây đàn rung động, giọng nói trầm thấp hoa lệ vang vọng trong lồng ngực , liền sau đó một âm thanh lạnh lẽo phát ra: "Cút!"

Cố Sanh Sanh hít một hơi, từ trong chăn ngẩng đầu lên.

Một tia chớp nữa cắt ngang bầu trời đêm, phản chiếu cái nhíu mày của Thẩm Vọng, như thể bị rắn độc liếm, anh chán ghét nhấn mạnh từng chữ: "Đi xuống ngay!"

"Sao anh hung dữ quá vậy... tôi không cố ý mà... aaa!" Không đợi Cố Sanh Sanh nói hết, phía chân trời lại ầm ầm giáng xuống một tia chớp.

Tiếng sấm cứ từng đợt nổ tung trên đầu, thiên nhiên giận dữ thật đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ đem căn biệt thự này biến thành tro bụi vậy.

"Tôi sợ..." Thẩm Vọng đáng sợ, nhưng mà tiếng sấm đáng sợ hơn. Hai bên đều đáng sợ tất nhiên phải chọn bên ít hơn, Cố Sanh Sanh chui vào vòng tay của Thẩm Vọng, miệng lầm bầm nói: "Tôi... tôi... tôi không phải muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, hết sấm là tôi đi ngay, anh đừng có mà nghĩ lung tung..."

Bàn tay nâng lên của Thẩm Vọng cách gáy cô nửa tấc chợt dừng lại.

Cố Sanh Sanh như một con thú nhỏ run rẩy núp trong lòng anh, xem anh là chỗ trú ẩn. Dường như có chút gì đó mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào ký ức bấy lâu nay của anh.

Ý nghĩ kia vừa xuất hiện trong đầu không lâu đã bị anh ghét bỏ đánh tan.

Người Thẩm Vọng toát ra một sự tức giận lạnh lẽo bao trùm, khiến người khác thở không nổi.

Cố Sanh Sanh từ trên người anh trèo xuống, cũng không chui vào ổ chăn nữa, kiên cường nói: "Sàn nhà lạnh lắm, còn cứng nữa... đây vốn là giường của tôi mà."

Cố Sanh Sanh như lấy lại sự tự tin, lặp lại: "Đúng vậy, đây là giường của tôi, là tôi cho anh ngủ nhờ. Dựa vào đâu anh bảo tôi cút chứ?"

Đợi được một thời gian, người đàn ông trên giường nửa chữ cũng không thèm nói, hơi thở đều đều, như đang ngủ say.

Cố Sanh Sanh trộm ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa hay gặp Thẩm Vọng quay đầu lại.

Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng, phản chiếu khuôn mặt cong cong xinh đẹp, lạnh như lưỡi dao. Mắt anh bị che bởi một lớp băng, Cố Sanh Sanh lại có cảm giác như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, sau gáy thoáng tê dại.

Cô bỗng nhiên nhớ tới những lời trong sách nói: tên Thẩm Vọng này, tính cách kiên định, có thù tất báo. Hắn trong lòng càng tức giận, ngoài mặt càng bình tĩnh, tương lai trả thù lại càng đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Cố Sanh Sanh thu mình lại thành quả bóng nhỏ, nỗ lực chiếm ít không gian nhất có thể.

Ngoài kia từng trận gió ập đến, cuồn cuộn sau gáy cô, như có vật gì đó thổi thằng vào người cô vậy.

Cố Sanh Sanh sợ hãi đến mức ngủ không được. Cô chờ một lúc, rồi lén đưa tay ra, chạm vào ngón tay đang buông bên người của Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng không có phản ứng gì, hình như đã ngủ mất rồi.

Cố Sanh Sanh mạnh dạn nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Vọng, cố thăm dò linh khí trong cơ thể anh.

Vừa nãy lúc nắm cổ tay Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh liền cảm nhận được trong cơ thể Thẩm Vọng có Viêm dương khí.

Người mang Viêm dương, ngàn năm có một, bẩm sinh có thể tu luyện đến trường sinh bất tử, nhưng về sau tính tình độc ác cực đoan, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, thậm chí dẫn đến nổ tan xác mà chết.

Cơ thể Thẩm Vọng lúc này rất yếu ớt, viêm dương khí trong cơ thể chạy tán loạn, như dung nham sôi trào trong khối ngọc mỏng manh, phát điên là chuyện sớm muộn.

Cố Sanh Sanh nghĩ bụng, chẳng trách, trong sách, Thẩm Vọng tinh thần bất ổn, sau này lật tung trời đất, đến nam chính cũng không làm gì được anh. Nhưng khi đã có được tất cả mọi thứ, anh lại tự sát bằng một phát súng.

Mà Cố Sanh Sanh vừa hay mang thể chất thuần âm tu sĩ Viêm dương hằng mơ ước, làm lô đỉnh có thể hóa giải được tính khắc nghiệt của Viêm dương, song tu càng giúp cho tu vi tăng vọt. Chỉ cần ở bên cạnh thôi cũng lấy được nhiều lợi ích rồi.

Thủy hệ thuần âm vạn năm có một. Bởi vậy đám tu sĩ kia mới liều lĩnh vây bắt cô như thế.

Cố Sanh Sanh đưa tay, từ từ thu lại chút linh khí Thủy hệ hiếm hoi của mình. Không nghĩ tới cái thể chất xúi quẩy này lại có thể theo cô đến tận đây.

Song tu là chuyện không thể nào. Cố Sanh Sanh khẽ dụi hai hàng lông mi thanh tú, cô đã rơi vào trận chiến giữa trời và người rồi.

Thẩm Vọng tuy mệt mỏi cực độ nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Bị Cố Sanh Sanh lén lút động chạm, anh như bị một con rắn độc bò lên, chán ghét nhăn mày.

Bàn tay lành lạnh mềm mại cẩn thận chạm đầu ngón tay anh một cái rồi rút về ngay, qua một lúc lại tiếp tục nắm chặt.

Thẩm Vọng mặt không biến sắc, muốn xem thử cô đến cuối cùng sẽ làm cái gì. Nhưng những ngón tay như búp măng kia đang nắm chặt lấy bàn tay anh, một lúc lâu sau cũng không thấy động đậy nữa.

Cố Sanh Sanh chầm chậm khai thông linh khí trong người Thẩm Vọng, chưa được một thời gian liền bị kiệt sức.

Viêm dương khí, bách tà mạc xâm*. Cố Sanh Sanh nắm tay Thẩm Vọng, cùng thân hình nóng bỏng của người đàn ông trốn dưới chăn, thoáng tìm được chút cảm giác an toàn, từ từ nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

*Bách tà mạc xâm: không có loại bệnh tật, độc dược nào có thể xâm nhập.

Thẩm Vọng đợi nửa ngày, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều: "..."

***

Cố Sanh Sanh tỉnh dậy, thấy chân và tay mình đang quấn lấy một cái lò sưởi lớn. Trong chăn ấm áp thoải mái, trên người đàn ông lại thoang thoảng mùi đắng của thuốc đông y.

Cô mơ màng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cái sống mũi thẳng cao vút, từ môi tới cằm vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, vài sợi râu lún phún màu đen trên cằm càng làm tăng thêm vẻ tiều tụy.

"..." Cố Sanh Sanh cả người cứng đờ, lòng thầm cầu mong lão đại vẫn đang ngủ, không phát hiện ra hành vi suồng sã của mình.

Cô nín thở, chậm chạp rút cánh tay đang quàng cổ Thẩm Vọng ra, sau đó là tới chân... đang gác trên người lão đại...

Ơ? Cố Sanh Sanh dường như cảm nhận được thứ gì, đầu gối kẽ cọ cọ, đột nhiên chỗ nào đó có một vật nóng bỏng nảy lên. Gì vậy nhỉ? Đuôi mèo à?

"Sờ đủ chưa?" Giọng nói khàn khàn bỗng vang lên.

Cố Sanh Sanh vừa kịp phản ứng đã bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, lăn thẳng xuống giường. Cô ngã rầm trên đất, may nhờ có đống chăn nệm trải đêm qua, không thôi mông cô đã hôn sàn nhà rồi.

Cố Sanh Sanh nổi giận. Cô bực bội bám mép giường đứng lên, rồi nhìn Thẩm Vọng đang nằm trên giường.

Cố Sanh Sanh lúc té khỏi giường cuốn luôn chiếc chăn theo, lúc này Thẩm Vọng đơn độc nằm đó với bộ đồ ngủ mỏng manh, người gầy trơ xương, thân mình lại rộng lớn, có thể thấy được trước đây dáng người anh cao ráo và thon thả cỡ nào.

Anh im lặng nằm trên giường, làm cô nhớ đến bốn chứ "long khốn thiển than"*.

*龙困浅滩 – Rồng nơi nước cạn: ý chỉ người có năng lực và uy thế nhưng đang trong tình trạng không thể sử dụng được sức mạnh của mình. (Theo Baidu)

Cố Sanh Sanh ngẩn người không phải vì chuyện này, mà là... chiếc quần ngủ cộc kia không để che đậy được phản ứng của nơi nào đó.

Lớn thật đó...

Không khí trong phòng phút chốc trở nên lạnh lẽo.

Cố Sanh Sanh lúc này mới nhận ra mình vừa nói điều gì...

Một hơi thở đáng sợ quét qua, người đàn ông trên giường vẫn lặng im như tờ, cặp mắt ẩn giấu sau tấm vải, khuôn mặt không biểu cảm như tượng băng điêu khắc, cánh tay buông thõng bên người khẽ nâng lên, như muốn bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng lại không cử động nữa.

Bàn tay của bậc bề trên mảnh mai, ung dung tự tại, tương lai lại có thể hô mưa gọi gió, nắm giữ sinh mang của không biết bao nhiêu người.

Giờ đây lặng lẽ để cạnh người, khớp xương vì dùng sức mà trắng bệch.

Mắt không nhìn thấy, chân thì tàn tật, anh hiển nhiên trở thành người con bị cả gia tộc xa lánh, ngay cả một đứa con gái được gả đến để xung hỉ cũng có thể tùy tiện làm nhục anh.

Thẩm Vọng ơi, Thẩm Vọng à, ngươi đúng là một trò cười mà!

Cơn gió nhẹ lướt qua, chăn bông rơi xuống phủ lại trên người anh. Một đôi tay khẩn trương đưa ra chỉnh chăn lại: "Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu. Anh có lạnh không vậy?"

Căn phòng lạnh lẽo như hầm băng, chiếc chăn mang theo hơi ấm, như thiêu đốt cơ thể tê dại này của anh.

Đôi môi nhợt nhạt của Thẩm Vọng hơi hé mở, lại nghe Cố Sanh Sanh bên này làm ra vẻ hiểu chuyện nói: "Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, tôi hiểu mà."

Cô học được từ ký ức của nguyên chủ Cố Sanh Sanh, hiện tại cái gì cô cũng đều biết.

Thẩm Vọng mím môi, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Hắn dám bảo mình câm miệng! Cố Sanh Sanh mở to cặp mắt hình hạnh nhân, rồi lại thấy cánh tay đang đặt trên chăn của Thẩm Vọng, khớp xương bàn tay trắng bệch.

Cố Sanh Sanh cảm giác lòng mình như bị ai nhéo một cái. Cô nuốt tiếng "hừ" xuống, không hiểu sao tự nhiên lại thấy có chút khổ sở.

Con người Thẩm Vọng như vậy, dù đang nằm cũng khiến cho người khác khiếp sợ, tương lai còn có thể đứng ở vị trí cao hơn, không ai sánh bằng. Nhưng Cố Sanh Sanh lúc này lại thấy buồn bực thay anh.

Cố Sanh Sanh từ nhỏ luôn được yêu thương chiều chuộng, mới ho một cái thôi mà cha mẹ, huynh trưởng, đồng môn đã xúm lại ân cần hỏi thăm.

Thẩm Vọng đang ở trong giai đoạn chật vật, yếu ớt nhất cuộc đời, ấy vậy đến một quan tâm bầu bạn bên cạnh anh cũng không có.

Nghĩ vậy, Cố Sanh Sanh quyết định phải đối tốt với Thẩm Vọng một chút. Cô nhìn quanh căn phòng, đi đến cạnh bàn rót một ly nước ấm. Cô cẩn thận thổi một chút, cắm ống hút vào rồi bưng đến cạnh giường.

"Anh khát chứ? Tôi rót nước cho anh rồi này."

Thẩm Vọng làm ngơ.

Cố Sanh Sanh bất lực thở dài, nói: "Tôi không có hạ độc đâu mà, để tôi uống cho anh xem."

Lời vừa dứt, khí lạnh trên người Thẩm Vọng càng nặng thêm. Cố Sanh Sanh xém chút cắn trúng lưỡi, vội vàng sửa lại: "Không không không,... ý tôi không phải như thế."

Khóe môi Thẩm Vọng khẽ nhúc nhích. Cố Sanh Sanh chớp chớp lau nước mắt, nhìn lại anh vẫn là điệu bộ lạnh nhạt như cũ.

Cố Sanh Sanh ghé ống hút sát môi Thẩm Vọng: "Từ đêm qua đến giờ anh đã uống chút nước nào đâu, không khát à? Ở đây có ống hút sẵn rồi, cắn vào là hút lên được ngay."

Cố Sanh Sanh đưa ống hút lại gần chạm môi Thẩm Vọng, đôi môi mỏng manh nhợt nhạt có chút khô khốc. Nguyên chủ đã bỏ đói anh vài ngày, hẳn bây giờ anh đang khát nước lắm.

Thẩm Vọng mím môi, nghiêng đầu né tránh.

Lần đầu tiên Thẩm Vọng có một hành động khác ngoài nhíu mày mím môi nha~. Cố Sanh Sanh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, phúc chí tâm linh* hỏi: "Anh... Không lẽ anh muốn đi... toilet á?"

*Phúc chí tâm linh: phúc đến lòng cũng sáng ra.

Thẩm Vọng nghiến răng, khớp tay đặt trên chăn trắng bệt.

Hai má Cố Sanh Sanh đỏ lên. Cô cố gắng làm cho mình tự nhiên hết sức có thể: "Tôi giúp anh đi vệ sinh."

Đầu giường Thẩm Vọng có tay cầm để anh dễ ngồi dậy hơn, còn phòng của nguyên chủ lại không có. Cố Sanh Sanh quỳ xuống cạnh mép giường, cúi người ôm lấy hai vai Thẩm Vọng.

Một thứ gì đó mát lạnh quét trên mặt, Thẩm Vọng giơ tay đẩy mạnh cô ra: "Đừng động vào tôi!"

Cơ thể mềm mại bị anh chạm vào. Nệm trũng bên cạnh đột nhiên nảy lên, như có một chú mèo vừa nhảy khỏi đó: "Á! Anh... đê tiện!"

Mùi hoa tường vi nhàn nhạt vấn vương bên chóp mũi, lúc này anh mới nhận ra thứ lành lạnh vừa chạm vào mặt anh chính là tóc cô.

Thẩm Vọng thu tay về, lạnh nhạt nói: "Đừng đột ngột chạm tôi."

Cố Sanh Sanh ôm ngực tủi thân, vành mắt đỏ lên: "Tôi đã báo anh trước rồi mà..."

Mùi hương tường vi kia lại tiến đến gần, Cố Sanh Sanh nói: "Lần này, tôi đã nói rồi nhé. Anh... tay anh ngoan ngoãn chút đi."

Cô nói câu cuối với âm lượng vô cùng nhỏ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lỗ tai nhạy bén của Thẩm Vọng.

Cố Sanh Sanh thật sự rất oan ức, mỗi âm kết câu đều kéo dài như sắp khóc. Ướŧ áŧ, xen chút nghẹn ngào.

Thích hợp để khóc trên giường hơn.

Thẩm Vọng đặt tay lên bờ vai gầy của Cố Sanh Sanh, suy nghĩ nham hiểm.

===

Truyện chỉ được đăng tại truyenwiki1.com @hanthy915 và trang wordpress: micasacua3dua.wordpress.com.

Trước/156Sau

Theo Dõi Bình Luận