Saved Font

Trước/70Sau

Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 67: Sự im lặng của bầy cừu (một)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nếu như thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở giây phút nào đó, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc. Hiil không sợ cái chết, từ lâu hắn đã chán ghét chuyện sống lại, mang theo ký ức lần nữa rơi vào vòng luân hồi từ lâu đã biến thành một loại gông xiềng đối với hắn.

Nhìn Josh nằm trên giường, mặt giàn giụa nước mắt mơ thấy ác mộng, đôi mắt xanh xám của Hill hiện lên chút gì đó dịu dàng và quyến luyến, ngón tay thon dài tái nhợt của hắn đặt lên môi, ngồi chìm vào bóng tối của căn phòng.

Tất cả kế hoạch đều theo dự tính thực hiện, Hill không có chút kích động hay vui sướng nào, chỉ có một loại mất mát, mờ mịt và mơ hồ. Có đôi khi hắn cũng không biết rõ thứ mình muốn có được chính là Hannibal hay chỉ là dấu vết tình yêu, thứ duy nhất chứng minh hắn vẫn còn là con người sau bao năm luân hồi chuyển thế. Hannibal là một báu vật trời ban, đồng thời cũng là nguyền rủa của Satan.

Cho tới bây giờ muốn ngừng tay cũng đã không kịp nữa rồi.

“Thám trưởng, tin tức bên FBI, Will Graham còn sống.” Charlie có chút xấu hổ nói, trong bóng đêm gã không thấy rõ khuôn mặt Hill, ở góc độ nào đó mà nói, việc này là một sự sỉ nhục, Hill tự mình ra tay thế mà đối phương còn sống.

Hill không bao giờ phạm một sai lầm sơ đẳng như thế, Graham có thể sống chỉ có một nguyên nhân, Hill hy vọng anh ta sống. Charlie không dám đi nghi ngờ “thần” của mình, thế nhưng bây giờ gã không biết trong lòng Hill đang nghĩ gì.

“Trong thời gian ngắn, cậu ta sẽ không tỉnh lại đâu.” Giọng nói của Hill lạnh nhạt vang lên: “Chút thời gian đó là đủ rồi.”

Có lẽ giết Will mới là cách làm nhân từ, bạn bè phản bội, vợ chết, con mất tích. Những thứ này đủ sức bức điên linh hồn đã bị Hannibal tàn phá. Vậy mà cuối cùng hắn vẫn nương tay, con dao không đăm vào nơi chí tử, hắn không biết vì sao, bởi vì cho dù là Will, ánh mắt cuối cùng anh ta nhìn hắn cũng là ánh mắt khẩn cầu kết thúc tất cả. Nhưng Hill vẫn muốn anh sống, cho dù hắn cũng không biết nguyên nhân.

“Nói Bill cũng bắt đầu đi.” Hill thở dài yếu ớt, nói với Charlie: “Tooth Fairy giết Molly, làm trọng thương Will, Crawford khó tránh sai lầm, những sếp tổng FBI sẽ hỏi xuống, lúc đó, con gái nghị viên bị một tên giết người hàng loạt bắt sẽ là cọng rơm cuối cùng đè chết Crawford, cho dù muốn hay không, Crawford cũng sẽ nhờ Hannibal giúp đỡ.”

“Clarice… bây giờ đừng liên lạc, cô ấy biết phải làm gì.” Hill căn dặn xong liền chạy về FBI, chuyện Will vừa xảy ra, Crawford chắc chắn sẽ tới tìm hắn, rất có khả năng hy vọng hắn trở về làm việc, lúc này mà không có mặt thì có chút khả nghi.

“FBI sẽ tra ra ngay, Francis nếu như còn ở đây, sợ là….” Charlie chần chờ, lúc bọn họ chạy trốn quả thực có dẫn theo Tooth Fairy thế nhưng bằng vào tính toán của Hill, Tooth Fairy sống không được bao nhiêu tiếng nữa.

“Cho dù bị bắt, trước khi Hannibal thành công vượt ngục, Francis cũng sẽ không nói gì đâu. Hơn nữa, có Tooth Fairy ở phía trước, áp lực vây bắt Hannibal cũng giảm đi.” Hill đứng dậy, cùng Charlie đi ra ngoài, gương mặt anh tuấn của hắn dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng đanh cứng: “Tôi không thể chỉ nghĩ đến chuyện vượt ngục mà không cân nhắc đến chuyện sau đó.”

Nếu như bọn họ còn có sau đó mà nghĩ.

#

Crawford già xộm đi năm tuổi, gã căn bản không còn mặt mũi đứng trước mặt Hill mà nói cho hắn thảm trạng của Will, đồng thời còn dụ dỗ hắn trở lại làm việc cho BAU, thế nhưng Crawford cùng đường rồi, áp lực phía trên đưa xuống quá lớn.

“Xin lỗi, nếu như còn có cách khác, tôi nhất định sẽ không…” Crawford đưa Hill vào bệnh viện, bọn họ ở sau bức tường thủy tinh nhìn phòng săn sóc đặc biệt vô trùng, nhìn Will còn đang mê man hấp hối đeo chằng chịt máy móc.

“Tôi nhớ tôi đã nói rồi, nếu anh để Will xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không để yên cho anh.” Hill không quay đầu lại, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Will, giọng nói lạnh lùng vô cùng.

Crawford thở dài: “Cậu đương nhiên có thể tìm tôi tính sổ, nhưng trước hết phải bắt được Tooth Fairy đã.”

Gã vốn nghĩ Hill sẽ không nể tình từ chối, nhưng lại không nghĩ đặc vụ nhiều lần đối nghịch với gã như vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, dùng giọng nói trầm trầm nói: “Không phải vì anh, đây là vì Will.”

“Đương nhiên.” Nhớ tới Molly chết thảm, Josh mất tích, Crawford căn bản không dám nghĩ đến chuyện đến khi Will tỉnh lại, gã phải mở miệng nói với anh như thế nào— vì sai lầm của chúng tôi mà cậu cửa nát nhà tan?

“Anh không nên kéo cậu ấy vào chuyện này, anh không nên tới tìm cậu ta.” Bọn họ đi tới khu hút thuốc, Hill rút điếu thuốc, đưa một điếu cho Crawford, gã do dự rồi cũng cầm lấy, từ ngày Bella bị ung thư, không biết đã bao lâu rồi gã không uống rượu hút thuốc nữa? Thế nhưng, bây giờ, gã không nghĩ tới nhiều như thế nổi.

“Tôi nhớ cậu không hút thuốc.” Crawford châm lửa, đóm lửa nhỏ màu cam đỏ chập chờn trong hành lang, sáng tối bất định, như một ẩn dụ tệ hại. Thế nhưng Hill ở bên cạnh không định trả lời, hắn chỉ chăm chú hút thuốc, khiến Crawford xấu hổ vì không được trả lời.

“Trước đây cũng hút rồi, hút rất dữ.” Hill trầm mặc thật lâu mới chậm rãi trả lời, “Sau đó cai rồi không còn hút nữa, thứ này hút lại thì dễ chứ muốn cai nữa rất khó.”

Đối với thái độ tốt hiếm có của Hill, Crawford có phần khó hiều, thậm chí hơi hoảng, nhưng dù sao gã cũng là đặc vụ cao cấp của FBI, đối với bất cứ chuyện gì cũng có biện pháp xử lý, rất nhanh mặt đã dịu lại: “Tôi biết, cậu với Will khẳng định rất hận tôi.”

“Nhưng các cậu cũng biết đó là chuyện không thể nào thay đổi được. Đứng ở vị trí của tôi cần phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề, tôi phải có trách nhiệm với mỗi người các cậu, máu của các cậu, máu của những nạn nhân đều quy về lỗi của tôi hết. Nếu có thể, tôi không tiếc mạng mình mà núp ở phía sau làm gì, tôi tình nguyện thay Will nằm trên cái giường bệnh đó.” Nhìn điếu thuốc trên tay càng lúc càng ngắn, không hiểu sao Crawford có phần dịu lại.

“Molly nói tôi máu lạnh, cậu nghĩ tôi khốn nạn… nhưng tôi chưa từng làm chuyện gì khiến mình hổ thẹn với công việc mình đang làm. Tất cả những gì tôi làm không phải vì kết cục này hôm nay, cho tới bây giờ cũng không phải.”

Hill không nói nữa, hắn chỉ im lặng hút hết điếu thuốc trên hành lang, nghe Crawford kể lại những chuyện trước kia, chuyện Will, chuyện Bella, chuyện của chính gã. Mấy thứ này cũng như điếu thuốc, từ miệng đi vào cơ thể, nhưng không ngưng động lại chút gì, tự nhiên bây mất.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại the thé như báo tang vang lên, Crawford nhấc máy nghe cuộc một điện một cách ngắn gọn, gương mặt đã xấu xí càng thêm xấu.

“Cậu còn nhớ Buffalo không?” Crawford hỏi.

Hill dập điếu thuốc trong tay đi, gật đầu nói: “Có nghe qua, trước đây giết ba, bốn người, BAU đang truy bắt, nhưng đột nhiên biến mất, đến nay đã nửa năm rồi.”

“Đúng vậy, giờ y đã trở về, thật đúng là biết chọn thời.” Crawford tức giận nói, then chốt không phải y biết chọn thời mà là nạn nhân lần này lại là con gái một của nghị viên!

Có người nói bà nghị viên nọ rất có thế lực, thậm chí còn muốn leo lên chức tổng thống nữa, nếu thật bà ta làm chủ tòa bạch ốc, như vậy sự vô dụng của FBI bây giờ sẽ trở thành nỗi nhục và trò cười cho muôn đời sau.

“Cậu…” Crawford nhìn Hill, cuối cùng nói: “Cậu cứ tra vụ Tooth Fairy trước đã, chờ khi bắt được Tooth Fairy thì giúp vụ Buffalo.”

Hill giương mắt nhìn gã một cái, đôi mắt xanh xám không thể hiện chút cảm xúc, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng. Lúc này Crawford cũng không rảnh nghiên cứu tâm trạng của hắn, gã vội vàng trở lại văn phòng.

Bắt đầu rồi, Hill nắm bắt tàn thuốc đã tắt trong tay, một lúc sâu, hắn nở nụ cười.

Chờ một chút, Hanni, chờ một chút…

#

Tất cả đều dựa theo kế hoạch của Hill mà diễn ra, sau khi tiêu diệt Will, BAU không còn ai lợi hại để có thể bắt được Bill trong thời gian ngắn, mà vụ Tooth Fairy và đàm phán việc con gái nghị viên bị bắt khiến áp lực trở nên nặng thêm, Crawford cuối cùng phải thỏa hiệp, cho dù gã biết Hannibal không đáng tin, không thể tin được, gã cũng không thể không phái người ra thăm dò.

Người được tuyển, không thể là người biết Hannibal, mà phải là một người hoàn toàn xa lạ, người khiến Hannibal buông phòng bị, giống như — cô, một thực tập sinh FBI ưu tú.

“Y là loại người gì? Clarice, cô phải nhớ kỹ, mặc dù y thấy rõ nội tâm của cô thì không có nghĩa y nắm được cô trong tay. Nếu như cô vì sự nhạy cảm của y mà cảm thấy sợ hãi, lúc đó, cô đã rơi vào trong tay y.” Dưới sự không cam lòng quỷ dị của Chilton, Clarice mỉm cười bước trên hành lang nhà tù giam giữ bệnh nhân tâm thần.

Hai bên hàng lang này giam không ít phạm nhân, mà Hannibal ở bên trong cùng, Chilton tựa hồ là có ý khiến Clarice khó xử nên không chịu phái người dẫn cô đi. Những tên tâm thần đủ thứ thể loại nhìn thấy một cô gái đi vào chốn này thì đều đột nhiên hưng phấn khó hiểu, bắt đầu có phần kích động, Clarice mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị hoảng sợ.

“Sợ làm cho người ta nhạy cảm, làm cho người ta bắt được yếu điểm. Nếu như gã ngu Chilton khiến cô khó xử thì cô cứ phơi bầy sự sợ hãi và bất mãn cho gã thấy, thế đỡ hơn để gã tự tìm sơ hở của cô.”

Cuối cùng Clarice đi tới trước mặt Hannibal, không che giấu bất an và chờ mong của mình, cô cuối cùng cũng tới trước mặt tên sát thủ trứ danh, người yêu mà Hill nhớ thương mãi không thôi.

Ánh mắt đầu tiên, chẳng qua chỉ là một người đàn ông trung niên, y có mái tóc màu vàng nhạt, ngồi trên giường mình, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào phương trời xa xăm, căn bản không nhìn sự tồn tại của Clarice.

Ý của Hill là không cho Hannibal biết cô là người của bên họ, cô không biết vì sao. Khi đó, cô chỉ nhớ Hill vừa tỏ ra cưng chiều mà cười khổ: “Năm năm rồi, ngoại trừ Chilton ra, anh chỉ thấy Will có vài lần, anh ấy buồn đến muốn chết rồi, nếu lúc này cô lấy danh nghĩa của tôi đi ra, rất khó biết anh ấy sẽ phối hợp vượt ngục hay lấy cả tôi ra mà chơi đùa một phen. FBI đã rất phiền phức rồi, tôi không hy vọng anh ấy lại gây phiền thêm.”

“Vậy y không muốn ra tù à.” Clarice hỏi lại.

Hill nhún vai: “Nếu anh ấy có thể kiềm chế được tính ham chơi của mình thì đã không đưa bản thân vào tù rồi.”

Đừng làm cho bác sĩ Lecter nhìn ra điều gì, cái này quả thật kích thích, muốn thế phải xem xem trình độ diễn kịch của cô đã đến trình độ nào rồi. Clarice khẽ húng hắng, sau đó rõ ràng mà không thiếu lễ phép hỏi: “Bác sĩ Lecter?”

Tiếng gọi đầu tiên, Hannibal không phản ứng, Clarice gọi lần thứ hai, lúc này Hannibal giống như mới từ thế giới ảo trở lại hiện thực, quay đầu nhìn cô, cái ánh mắt đi săn không chút che giấu khiến Clarice ngừng thở, nhưng rất nhanh, Hannibal thu hồi loại ánh mắt này.

Clarice thở dài một hơi, mặc dù có lúc trên người giáo sư Hill cũng có loại hơi thở nguy hiểm này thế nhưng hắn chưa từng biểu đạt ác ý ấy với cô bao giờ, ở trình độ nào đó, làm một người điên, Hill che giấu rất khá. Cũng có thể, Hannibal nghĩ mình dù sao cũng đã bại lộ rồi, cần gì khoác lại tấm da người?

“Cô là đặc vụ FBI?” Giọng nói trầm thấp khách sáo mà ôn hòa, phảng phất đây không phải nhà giam bệnh nhân tâm thần mà vẫn là văn phòng của một bác sĩ tâm lý xa hoa và nội liễm.”

“Đúng vậy.” Crawford có dặn đừng nói mình chỉ là thực tập sinh.

Hannibal lộ ra vẻ lấp lững nhưng Clarice đoán có thể y đã biết mình là người mới, dù sao mình quả thực là ‘người mới’.

“Như vậy, đặc vụ Starling.” Hannibal nhìn thẻ đeo trên cổ của cô, chậm rãi hỏi: “Cô tới thay ai đây?”

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận