Saved Font

Trước/127Sau

Lâm Thị Lang Cố

Chương 15: C15: Chương 015 - Đôi Tai Tuyết Trắng Dần Đỏ Lên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cố Hòa vừa nói một câu, mà như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Mạch nước ngầm trên bàn ăn bắt đầu tuông trào, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.

Hạ Tùng Quân chợt cười rộ lên, "Trước đó, lão Cố đã có ý định triệu hồi con về tổng công ty, ở công ty con như nhân tài không được trọng dụng, Nghiên Thu, con cần phải hảo hảo nỗ lực nha, con xem anh con đi vẫn còn làm việc ở công ty con đó, nếu nó có một nửa thiên phú của con, cũng sẽ không lâu như vậy mà vẫn chưa tiến bộ."

Trên khuôn mặt mảnh khảnh trắng nõn của Hạ Tùng Quân hiện lên một nụ cười ôn hòa không chê vào đâu được, giơ lên chiếc cốc đế cao gần đó: "Chúc mừng con, Nghiên Thu."

Cố Nghiên Thu nhìn thoáng qua Cố Hòa, thấy Cố Hòa gật đầu.

Cố Nghiên Thu bèn nâng ly cùng bà chạm cốc.

"Cảm ơn." Đoan trang, giữ mình, hữu lễ.

Lâm Duyệt Vi không để ý đến chuyện bên ngoài, lẳng lặng mà nghe cả gia đình này diễn kịch. Ở Cố gia trong lúc ăn cơm không được nói chuyện, ngoại trừ Cố Hòa được quyền nói, tất cả mọi người còn lại đều an tĩnh dùng cơm, ngay cả tiếng chén đũa va chạm vào nhau cũng bị đè nén tới mức thấp nhất.

Trong không khí đầy áp lực Lâm Duyệt Vi mà có thể ăn ngon mới là lạ, nàng chỉ dùng nổi nửa chén cơm, tốc độ khống chế khá tốt, ăn xong cùng thời điểm với Cố Nghiên Thu. Nàng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện Cố Hòa ngàn vạn đừng tìm vị con dâu như nàng mà nói chuyện, Cố Hòa quả nhiên không tìm nàng, đang trong lúc nàng tưởng có thể lặng lẽ trốn đi, thì Hạ Tùng Quân bỗng gọi nàng lại.

"Tiểu Vi."

Từ lúc Lâm Duyệt Vi biết bà ta cùng con trai đặt thiết bị nghe lén ở phòng Cố Nghiên Thu, thì ác cảm với người nhà cô càng thêm sâu nặng, mặc dù nàng không thích Cố Nghiên Thu, nhưng nàng càng không thích những loại người trong căn nhà này hơn. Mặt mũi Cố Hòa thì nàng cần phải nể, nhưng một tiểu tam thì cần gì mặt mũi, có thể ở bên ngoài làm vợ bé của người ta hơn hai mươi năm trời, chắc hẳn gia đình bà ta cũng chẳng có bối cảnh gì, không sợ phải đắc tội.

Đặc biệt là cách xưng hô này, Lâm Duyệt Vi vô cùng ghét, vừa nghe thấy đã khiến nàng nhớ tới bài ca thời thơ ấu luôn treo trên miệng ba nàng. Nàng cắn chặt răng, chậm rãi xoay người lại, mỉm cười: "Dì, có chuyện gì sao?"

"Con chờ dì một chút." Hạ Tùng Quân xoay người, yểu điệu đi về phía phòng ngủ, vòng eo bà tinh tế, dáng người đẫy đà, bộ sườn xám xẻ tà cao như ẩn như hiện đôi chân ngọc, phong tình không giảm, vừa dịu dàng như thiếu nữ lại thêm một phần mị lực chín chắn.

Khiến đàn ông đều phải dừng lại nhìn lâu hơn một chút.

Lâm Duyệt Vi không phải đàn ông, cũng không thích mỹ nhân rắn rết, nàng nhìn về phía Cố Nghiên Thu đang đứng bên cạnh nàng, Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng nhướng mày, Lâm Duyệt Vi lập tức không thèm nhìn nữa, quay sang nhìn Hạ Tùng Quân, cảm khái đôi chân của bà, vòng eo của bà, âm thầm so sánh với Cố Nghiên Thu.

Nghiêm túc mà nói, Cố Nghiên Thu luôn mặc quần dài, cùng lắm là xắn ống tay áo sơ mi lên cao, để lộ một đoạn cánh tay tuyết trắng, bây giờ cũng không phải mùa hè mà? Lâm Duyệt Vi nhìn như chuyên chú chờ đợi, kỳ thật trong đầu đã như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Cố Nghiên Thu chậm rãi vê động Phật châu trong tay, mu bàn tay rũ bên người khẽ nâng lên, nhẹ nhàng mà chạm vào cánh tay Lâm Duyệt Vi.

Thần sắc Lâm Duyệt Vi đoan chính, nhìn Hạ Tùng Quân cầm một chiếc hộp ở đối diện đi tới.

Dựa theo kịch bản, Lâm Duyệt Vi suy đoán chắc lại là một màn mẹ chồng tặng quà nàng dâu, hộp được mở ra, bên trong là một chiếc vòng bằng ngọc, coi bộ giá cả cũng xa xỉ, Hạ Tùng Quân đặt vòng ngọc ở trên tay, thành thật nói: "Đây là do mẹ đẻ dì truyền xuống, vốn tính đợi đến khi Phi Tuyền kết hôn sẽ tặng cho vợ nó, bây giờ ......" Bà dấu đi một đoạn lời nói chưa nói, "Dì cũng xem như là trưởng bối của Nghiên Thu, bây giờ con đã kết hôn, vòng tay này cho con, tốt tốt đẹp đẹp, hôn nhân hạnh......"

Lâm Duyệt Vi nhạy bén mà cảm nhận được một cơn hàn ý toát ra quanh thân Cố Nghiên Thu bên cạnh, dư quang thoáng nhìn khoảng cách ngón tay cô lần Phật châu.

Lâm Duyệt Vi nhẹ như lông mà tránh đi khi Hạ Tùng Quân tính nắm lấy cổ tay nàng.

Như vậy không phải khiến Cố Nghiên Thu nợ nàng một ân tình sao? Lâm Duyệt Vi ở trong lòng cười lạnh.

"Dì."

"Cái gì?" Hạ Tùng Quân khẽ mỉm cười.

"Thân bà bà[1] thi cốt còn chưa lạnh," Lâm Duyệt Vi cố tình cường điệu chữ "Thân", "Cứ nhận lễ vật của dì thật là không thích hợp lắm, dì vẫn nên để dành lại cho con dâu của dì đi."

[1] Kính ngữ của mẹ chồng/vợ

Vì biểu đạt độ thân mật Lâm Duyệt Vi còn ở trên mu bàn tay bà vỗ vỗ, vô cùng giống dáng vẻ hòa thuận của mẹ chồng nàng dâu.

Ý cười của Hạ Tùng Quân cứng lại trên môi.

Từ trước đến nay Hạ Tùng Quân luôn xử sự khéo léo, vốn thiệt tình muốn cùng vị Lâm gia đại tiểu thư này tạo mối quan hệ tốt, món quà này ngay cả Cố Hòa cũng không biết, giá trị của chiếc vòng tay này xác thật vô cùng xa xỉ, nhưng không phải bảo vật gia truyền, nhà bà chỉ là một hộ gia đình bình thường, cha mẹ cả đời đều là nông dân mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, cho dù có mình bà phất lên, nhưng cũng không thể thay đổi quá khứ. Làm gì có tiền mua vòng tay, vòng tay này do bà nhiều năm tích góp sinh hoạt phí của Cố Hòa mà mua, bảy tám chục vạn, không hề rẻ.

Bà không ngờ Lâm Duyệt Vi sẽ cự tuyệt, hoàn toàn không nể mặt bà trước mặt mọi người.

Sắc mặt Cố Phi Tuyền cũng thay đổi theo, nắm tay ở sau lưng siết chặt, hồi lâu, mới buông lỏng ra.

Nụ cười trên môi Hạ Tùng Quân chỉ hơi cứng lại trong một cái chớp mắt, liền khôi phục thái độ bình thường, tươi cười xán lạn: "Khách sáo quá, thôi được, tùy con." Hạ Tùng Quân xem như không có việc gì mà cất vòng ngọc vào, tiện tay đặt ở trên bàn trà, không một chút lúng túng, đủ thấy người này công lực khá thâm sâu.

Cả gia đình này đều không phải cây đèn cạn dầu. Lâm Duyệt Vi vừa muốn tránh xa, vừa dâng lên một chút hiếu thắng, nàng không phải kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra cơn sóng ngầm sau những con người này, chỉ tiếc tư liệu nắm trong tay quá ít, không thể kỹ càng tỉ mỉ suy luận. Nếu không phải hai ngày nữa nàng phải tham gia tiết mục, nói không chừng nàng sẽ bởi vì nhàn rỗi không có việc gì làm mà cùng Hạ Tùng Quân, Cố Phi Tuyền đấu pháp lực, giúp Cố Nghiên Thu nhanh chóng giải quyết chuyện còn lại, thuận tiện rút ngắn thời gian của giao ước.

Đáng tiếc, hết thảy những thứ này đều phải do Cố Nghiên Thu một mình tự đi đối mặt.

Lâm Duyệt Vi nhìn Cố Nghiên Thu cả ngày chỉ biết nắm chặt Phật châu, trong lòng vẫn dâng lên một tia lo lắng cô sẽ bị khi dễ, cô thật sự có thể đạt thành mục đích sao?

***

Bóng đêm ngoài cửa sổ thâm trầm.

Cố Phi Tuyền nới lỏng cổ áo, ngón tay mở một lon bia, ngửa đầu rót xuống miệng.

Hạ Tùng Quân đẩy cửa phòng hắn ra, không mời mà vào, bước nhanh đến, đoạt đi lon nước trong tay hắn, hạ giọng trách cứ: "Con làm gì vậy? Bộ dáng này nếu như bị ba con thấy, con nghĩ ai sẽ bị mắng hả?"

"Ai mắng?" Cố Phi Tuyền rũ mắt nhìn tay mình, chua ngoa mà châm chọc àh lên một tiếng, "Ông ta có tâm tư mắng con sao? Con ở trong phòng uống rượu, nghe được tiếng bước chân cũng sẽ không khẩn trương, bởi vì ông ta căn bản không có khả năng đến phòng con."

"Con nói gì vậy? Ông ta là ba con đó!"

Cố Phi Tuyền cũng không cướp về, giơ tay đi lấy một lon khác, mở ra, uống một ngụm, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Là kim chủ của mẹ, không phải ba con."

"Cố Phi Tuyền!"

Cố Phi Tuyền dùng đầu ngón tay móc móc lỗ tai, chân dài duỗi thẳng gác lên bậu cửa sổ, mặt mày ôn hòa đến khó thấy sự bất thường bên trong, cười lạnh nói: "Con thấy Hạ Phi Tuyền vẫn tương đối dễ nghe hơn, chỗ này không có người khác đâu."

Hạ Tùng Quân giận đến không kềm được, tay bàn giơ lên cao, Cố Phi Tuyền hồn không thèm để ý, chỉ lo uống bia, nước tràn ra khỏi yết hầu thấm một đường lên cổ áo sơ mi, chỉ trong chốc lát đã ướt đẫm trước ngực.

Hạ Tùng Quân tự tát vào mặt mình, bốp -- một tiếng vang dội.

"Mẹ!" Cố Phi Tuyền hoàn toàn tỉnh rượu, giằng lấy tay bà, quát khẽ, "Mẹ làm gì vậy?"

Hai mắt Hạ Tùng Quân rưng rưng, tự trách nói: "Đều do mẹ vô dụng, không cho con một xuất thân tốt, nhưng con trai à, chúng ta đã đi tới bước này rồi, có cơ hội tốt như thế này, con không thể từ bỏ."

"Mẹ chỉ có mình con là con trai thôi."

"Ba con căn bản cũng không phải là người có thể chung sống cả đời, nửa đời sau của mẹ ngoại trừ trông cậy vào con, còn có thể trông cậy vào ai nữa?"

"Phi Tuyền à." Hạ Tùng Quân bắt lấy cánh tay Cố Phi Tuyền, ánh mắt điên cuồng đốt cháy, tràn ngập dã tâm, "Luận bằng cấp, luận tài trí, con có gì thua đứa con gái của người đàn bà đã chết kia, Cố gia này vốn dĩ thuộc về con, con lấy thứ đáng thuộc về mình, có cái gì không đúng chứ?"

"Con biết rồi." Cố Phi Tuyền cất hết bia trên bậu cửa sổ, rửa tay rửa mặt, thay áo sơ mi, tuấn tú lịch sự.

Hạ Tùng Quân đoan trang nhìn hắn, tươi cười dào dạt, vừa lòng mà nói, "Con trai mẹ soái quá."

Cố Phi Tuyền cười cười, ngồi vào bàn giấy trong phòng, mở laptop lên, nói: "Con còn phải công tác, trong tay của con có một hạng mục, Cố...... Ba lúc trước từng hỏi qua, hẳn là rất coi trọng, con sẽ làm hạng mục này thật tốt."

Hạ Tùng Quân vuốt vuốt mái tóc ngắn mềm mại của người đàn ông tuổi trẻ: "Mẹ tin con, mẹ về phòng, ba con chắc đang tìm mẹ."

Cố Phi Tuyền: "Ừm."

Tay Hạ Tùng Quân mới vừa đụng tới then cửa, quay đầu lại nói một câu: "Đúng rồi Phi Tuyền, lần sau có uống rượu, thì đừng uống bia, uống rượu vang đỏ, rượu vang đỏ có phẩm vị hơn."

Cố Phi Tuyền: "...... Dạ."

Hắn đờ đẫn mà thầm nghĩ: Nhưng con căn bản không thích uống rượu vang đỏ.

Hạ Tùng Quân nắm tay, cổ vũ hắn: "Con trai cố lên."

Cố Phi Tuyền quay đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính, con trỏ di động tới lui trên màn hình .

***

"Mới vừa rồi, cảm ơn em." Sau khi về phòng, Cố Nghiên Thu chân thành mà cảm ơn Lâm Duyệt Vi, mặt mày sinh động hơn, hoàn toàn khác xa con người dưới lầu ban nãy.

Lâm Duyệt Vi biết cô có chuyển biến như vậy là bởi vì mình, trong lòng nảy sinh một chút vui mừng, nhưng nàng còn nhớ rất rõ trước khi dùng cơm Cố Nghiên Thu đã đối đãi với nàng ra sao, khiến nàng á khẩu không trả lời được, một hơi nói chuyện nhà của tôi không cần em quản, bây giờ lại biết cảm ơn nàng? Đổi mặt cũng không khỏi quá mau đi.

Khi cần nàng thì cảm ơn rối rít, không cần nàng thì một chân đá văng ra, trên đời làm gì có chuyện đơn giản như vậy?

Lâm Duyệt Vi đảo mắt, khóe môi hơi hơi nhếch lên, câu ra nụ cười không có hảo ý: "Vậy chị tính báo đáp tôi thế nào?"

"Em muốn báo đáp thế nào?" Cố Nghiên Thu không nhanh không chậm mà lần Phật châu trong tay.

Lâm Duyệt Vi vẫy vẫy tay, Cố Nghiên Thu kề lỗ tai đến sát bên môi nàng.

Lâm Duyệt Vi ở bên tai cô thổi tới một làn hơi thở ấm áp, thì thầm vào tai cô.

Cố Nghiên Thu trợn to mắt, đôi tai tuyết trắng dần đỏ lên.

"Chuyện này......"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỳ thật đáng thương nhất chính là Cố Hòa tiểu tam không yêu ổng, con trai không yêu ổng, ngay cả con gái bây giờ cũng hết yêu ổng luôn ﹁_﹁

Trước/127Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Tu Chân Vứt Bỏ Thiếu