Saved Font

Trước/57Sau

Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá

Chương 7: Một Ngày Nhàm Chán. Ngủ Ngủ Ngủ.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ánh ban mai vừa hiện ra, trên mặt có gì đó nhột nhột, nó gạt cái thứ khó chịu đó đi, trở mình tiếp tục giấc ngủ quý báu. Tử Kỳ thấy vậy vẫn không từ bỏ, sang bên kia, dùng tóc phá rối nó. Quá khó chịu,nó mở mắt tìm thứ làm hỏng giấc ngủ của mình. Đập vào mắt nó là cái đầu đầy tóc, đôi mắt lạnh lẽo mang theo ánh nhìn đầu lửa như muốn đốt cháy cái đầu đó vậy.

Nhận thấy có người nhìn mình, anh chàng không biết điều kia ngẩn đầu nở nụ cười mà không biết họa đang dần đến gần. Nhìn thấy kẻ phá giấc ngủ của mình lại còn cười tươi như vậy, tuy khi cười Tử Kỳ trở nên hoàn hảo hơn , nhưng vẻ bề ngoài đó không thể nào dùng để giảm nhẹ “mức án” cản trở giấc ngủ của nó. Không kiêng nể hay khoan nhượng gì, một đấm thẳng đến mắt phải người kia, lực đạo đủ tô màu cho con mắt đó thôi.

Bị ăn một đấm, anh chàng không khỏi hét một tiếng, dùng tay xoa xoa nơi nhận được cú đấm kia, chính xác hơn, anh ta xoa con mắt. Nó cảm thấy như vậy là đủ, quay người trở lại tư thế ban đầu… ngủ tiếp. Biết mình không thể đánh thức nó, anh chàng lủi thủi ra khỏi phòng. Mở cửa liền nhận được ánh mắt thông cảm của

Minh Lâm, anh hất mặt về phía nó như một lời thách thức. Minh Lâm nhún nhún vai rồi bước vào, anh chàng đứng ở ngoài nhìn vào, tưởng tượng đến việc thằng bé ôm con mắt lầm lủi đi ra cảm thấy hứng thú vô cùng.

Mà trong phòng cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc. Minh Lâm nâng đầu nó dậy, vỗ nhẹ lên, vừa vỗ vừa nói:

-Chị ơi, mau dậy. Chị dậy đi chơi với em.

Nó nghe thấy giọng nói trong trẻo liền mở mắt, cười nhẹ nhìn Minh Lâm. Thằng bé cũng cười rồi hôn chụt vào má nó. Cảnh tượng đó khiến cho Tử Kỳ ngoài của sửng sốt, bỏ xuống lầu ăn sáng. Nó cùng Minh Lâm xuống sau cũng ngồi vào bàn. Thấy ba đứa đã xuống đầy đủ, ông cho người đem bữa sáng lên. Phát hiện con trai lớn của mình không vui, nhìn kỹ, ông phát hiện có vết bầm ở mắt phải, lo lắng hỏi:

- Tử Kỳ, mắt con bị làm sao vậy?

- Chỉ là “món quà” nho nhỏ nhận được khi đánh thức một con heo mê ngủ.

Anh chàng nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hình viên đạn không nhìn ông Trịnh mà nhìn người khác. Nhìn theo ánh mắt của con trai mình, liền biết “con heo” trong câu chuyện là nó.

- Con dùng cách gì?

- Con chỉ…

- Chỉ dùng cái đầu đầy tóc, đưa đến trước mặt, lắc vài cái, sau đó ngẩn mặt lên cười liền ăn một đấm.

Anh chàng chưa kịp kể tội nó, nó nhanh chóng cắt lời, kể rõ sự tình. Ông Trịnh nghe xong nhìn bên mắt con mình bị tím cười thoải mái. Tử Kỳ ngại quá hóa thẹn, dừng ăn nhìn ba mình:

Anh chàng chưa kịp kể tội nó, nó nhanh chóng cắt lời, kể rõ sự tình. Ông Trịnh nghe xong nhìn bên mắt con mình bị tím cười thoải mái. Tử Kỳ ngại quá hóa thẹn, dừng ăn nhìn ba mình:

- Ba còn cười, thấy con bị đấm bầm cả mắt mà vẫn cười được.

Khuôn mặt đỏ lên vừa xấu hổ vừa giận, đứng dậy dự định đi, vì câu nói của nói mà đứng lại :

- Ngồi xuống ăn.

- Không ăn nữa, no rồi.

Anh đáp lại nó, hai người một đứng một ngồi, một lớn một bé đấu mắt với nhau. Qua một thời gian…ngắn, anh chàng chịu thua ngồi vào bàn ăn tiếp phần còn lại. Minh Lâm chứng kiến cảnh kia liền hỏi nhỏ:

- Anh vì sao lại ngồi xuống ăn tiếp, sợ chị ấy chứ gì?

- ANH KHÔNG PHẢI SỢ MÀ VÌ ANH KHÔNG MUỐN LÃNG PHÍ THỨC ĂN.

-Vâng, anh không lãng phí thức ăn, ăn đi, ăn đi.

Cuộc nói chuyện giữa hai người được nó và ông Trịnh nghe thấy, không muốn trêu anh nữa mà tiếp tục ăn. Bữa sáng xong, ông Trịnh cùng Tử Kỳ đi làm, Minh Lâm đi chơi với bạn. Vậy là chỉ còn một mình nó cùng quản gia và mấy người giúp việc ở nhà.

Thông qua quản gia, nó biết thêm ở đây có một vườn trái cây phía sau biệt thự này. Nó nhờ người dẫn đường. Ra đến nơi, nó leo tót lên cây mận, hái xuống đi rửa. Vào bếp, ai cũng nhìn nó, quản gia thấy nó vào, hỏi:

- Cô chủ muốn ăn gì sao? Cứ lên phòng khách, già bảo người làm mang lên ngay.

- Cháu làm được, không phải phiền đến mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi. Rửa xong mấy trái này cháu ra ngay.

- Cháu làm được, không phải phiền đến mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi. Rửa xong mấy trái này cháu ra ngay.

Nó rửa xong liền ra ngoài. Như nhớ ra việc đó, nó quay đầu hỏi quản gia:

- Cho cháu hỏi, nơi này có loại nhạc cụ nào không vậy?

- Chỉ có sáo thôi thưa cô chủ.

- Vậy phiền Bác cho cháu mượn được không ạ? Mà đừng gọi cháu là cô chủ nữa, khó nghe lắm?

Cứ nghe ông quản gia gọi mình là cô chủ này cô chủ nọ, nó khó chịu nhíu mày.

- Cô ch…, à không cháu đợi ta lấy xuống nhé.

Cuối cùng, cầm cây sáo trong tay, bỏ lại một câu rồi khuất bóng:

- Nếu ba nuôi có tìm cháu cứ nói cháu đang ở ngoài vườn.

Như nó nói, nó đang ở ngoài vườn nhưng đã yên phận ngồi trên cây. Nhấm nháp từng quả mận, cây sáo trong tay nó cũng được sử dụng. Âm thanh trong trẻo của bài Hibiki no shirabe vang lên khiến cho ai nghe được cũng bị hút vào đó. Người giúp việc trong nhà nghe tiếng sáo kia tinh thần thoải mái một ít. Ấn tượng với cô chủ mới tăng thêm vài phần tốt đẹp.

Thổi xong, nó buồn ngủ, ngủ luôn trên cây. Giờ trưa cũng đến, quản gia ra vườn tìm nó, bảo nó vào dùng bữa nhưng nó nói không ăn lại nằm trên cây ngủ tiếp.

Gió hiu hiu khiến nó mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Chiều đến, nó tỉnh dậy thấy mình nằm trên cây ngủ ngon lành mà hoảng hồn trèo xuống. Ba nuôi cùng Tử Kỳ cũng về đang ngồi trên sô pha, thấy nó vào, ông Trịnh hỏi nó:

Chiều đến, nó tỉnh dậy thấy mình nằm trên cây ngủ ngon lành mà hoảng hồn trèo xuống. Ba nuôi cùng Tử Kỳ cũng về đang ngồi trên sô pha, thấy nó vào, ông Trịnh hỏi nó:

- Sao con không vào phòng mà lại nằm trên cây ngủ như vậy?

Nó chỉ lắc đầu không đáp, từ từ lên phòng. Có ai biết nó đang nghĩ gì không? Nó nghĩ nếu lúc nãy lỡ như nó lăn qua lăn lại thì nó chầu ông bà sớm rồi, chưa kịp trả thù cho ba nó mà chết như vậy nó không cam lòng. Tắm rửa nhanh chóng, nó xuống phòng khách ngồi đối diện với ông Trịnh không nói gì. Thấy nó đã xuống, ông Trịnh thông báo cho nó:

- Hết tuần sau con sẽ sang Mỹ học, ta đã liên lạc với một huấn luyện viên tốt đào tạo cho con. Minh Lâm sẽ đi cùng con. Còn việc tham gia hắc đạo, tự con phải cố

gắng.

Nhận lại từ nó cái gật đầu, ông trở về phòng. Nó cũng không ý kiến gì về việc đó. Trời dần dần tối hơn, bữa cơm tối chỉ có ba người: ông Trịnh, Tử Kỳ và Minh Lâm. Còn nó? Chăn ấm mền êm ngủ rồi. Không ai muốn đánh thức nó vì biết rõ nó khó khăn mới ngủ được. Đối với nó, bỏ ăn để ngủ chứ không phải bỏ ngủ để ăn. Cứ như vậy, một ngày trôi qua, trí nhớ của nó đã khắc sâu những chuyện tồi tệ đã xảy ra, đặc biệt là cái chết của ba nó.

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

+Trịnh Tử Kỳ

Con trai lớn của ba nuôi nó

Tuấn tú, cao 1m82, sợ đấu mắt với nó

Đang là Tổng giám đốc tập đoàn B&G

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Minh Triều Bại Gia Tử