Saved Font

Trước/645Sau

Lạn Kha Kì Duyên

Chương 315: Mặc Kệ Nó Đầu Đồng, Xương Sắt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chiếc xe ngựa kia cũng không vòng vèo ngõ này hẻm nọ gì cả, hiển nhiên bọn chúng cũng biết rõ trong thành không có Quỷ Thành che chở nên mới ngang nhiên đi lại giữa đường phố như vậy.

Bởi vì Lộc Bình Thành đóng cổng thành vào buổi tối, cho nên xe ngựa cũng không chạy ra khỏi thành, mà đi thẳng đến bên ngoài một đại trạch nào đó ở thành Bắc.

Sau đó, tên người hầu hung ác xua hài tử và phụ nữ xuống xe, rồi cùng đám tôi tớ gia đinh trong trạch viện dẫn người đi vào đại trạch. Vị "Lục gia" kia bước vào sau cùng.

Một lúc sau, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên chậm rãi đi tới bên ngoài trạch viện, nhìn môn đình tráng lệ, còn treo hai ngọn đèn lồng.

Ngưu Phách Thiên nhìn tấm biển, nói với Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, trên đó viết "Lang Phủ", tám phần mười là Lang yêu rồi."

"Trực tiếp lập phủ ngay trong thành, thật to gan!"

Kế Duyên lạnh lùng nói một câu.

"Hắc, Kế tiên sinh, ta đã sớm cay mắt nó rồi. Lần trước ở Vô Nhai Quỷ Thành, nó bị hai vợ chồng Cao Thiên Minh dạy dỗ, lão Ngưu ta không tiện đánh. Lần này ngài đừng động thủ, cứ để cho ta!"

Ngưu Phách Thiên không chờ nổi nói một câu, rất sợ Kế Duyên phất tay trực tiếp tiêu diệt yêu vật trong phủ.

"Dù sao cũng là yêu vật hóa hình, đừng làm loạn."

"Ngài yên tâm đi! Lão Ngưu ta đâu giống loại tạp nham này!"

Kế Duyên tin tưởng những lời này. Ngưu Phách Thiên tự học tự ngộ ra pháp thể yêu thân, đã thuộc về loại tự mình khai phá con đường tu hành, phát triển theo hướng đại yêu, so với những yêu quái tầm thường vẫn có khác biệt về bản chất.

Trong khi nói chuyện, Ngưu Phách Thiên và Kế Duyên đã vào trạch viện, tiến thẳng đến hậu viện. Gia bộc dọc đường hình như đều không thấy bọn hắn.

Toà phủ đệ này còn lớn hơn so với lúc nhìn từ bên ngoài. Trong ấn tượng của Kế Duyên, nơi này không thua gì phủ đệ Ngụy gia ở Đức Thắng Phủ.

Ở một gian thiên phòng trong phủ, vài người đàn bà đanh đá và người hầu hung ác đang mang nước nóng vào trong phòng. Nơi này tràn ngập tiếng khóc lóc.

"Đừng khóc! Đây là phúc khí của các ngươi đấy!"

"Đúng vậy, tối nay tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới. Ngày mai, Lục gia mang bọn ngươi ra khỏi thành đi tìm nhà tốt!"

Mấy mụ bà đanh đá phân phó hạ nhân chuẩn bị mấy thùng nước tắm lớn, lại thử nước ấm một chút, rồi quát mấy người đang sợ hãi khóc lóc.

"Rúc ở đó làm gì? Qua đây tắm! Còn muốn ta giúp các ngươi sao?"

Bốn năm người đàn bà chua ngoa cao lớn, vạm vỡ lộ vẻ ghét bỏ đi tới gần mấy gương mặt sợ hãi.

"Không muốn! Không muốn tắm! Người bị Lang Lục gia mang đi cho tới giờ chưa có ai trở về được! Ta không muốn, cầu xin các ngươi thả ta cùng hài tử ra ngoài. Ta về nhà mẹ đẻ vay tiền, nhất định trả hết số tiền tướng công còn nợ..."

"Ngươi biết cái gì, đã đi tới nước này, cũng đừng nghĩ chuyện trả tiền nữa. Nếu có tiền các ngươi cũng sẽ không tới đây, dù sao cũng hơn bị bán đi thanh lâu. Mau tới đây tắm, các ngươi không tới thì lão nương giúp các ngươi!"

"A..." "Ô ô ô ô, mẹ ơi..."

Thanh âm này truyền ra xa, tuy Kế Duyên không nhìn thấy vị trí bên kia, nhưng cũng biết người bị bắt ở đâu. Hắn không ngừng bước, vẫn đi về phía có yêu khí. Đồng thời, hắn cũng vỗ vỗ lên ngực, sau đó một thứ nho nhỏ bằng giấy lập tức từ vạt áo xông ra.

Lão Ngưu ngẩn ngơ, ánh mắt bị hấp dẫn, đây là thứ gì?

Sau một khắc, một con hạc giấy chui ra khỏi túi gấm trong ngực của Kế Duyên, giương cánh bay đến đầu vai của hắn.

"Hạc giấy?"

Thanh âm của Lão Ngưu rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc. Trên thân hạc giấy cũng không có khí tức yêu ma, thậm chí có thể nói không có "Khí tượng”. Nhưng nó không những có thể bay, còn lộ ra loại cảm giác linh hoạt, tuyệt không phải vật thi pháp tầm thường.

Kế Duyên không để ý đến Lão Ngưu, trực tiếp nghiêng mặt sang đầu vai, nhỏ giọng căn dặn vài câu. Sau đó hạc giấy liền vỗ cánh bay đi.

"Có thể nghe mệnh lệnh của Kế tiên sinh? Còn sống thật sao?"

Lão Ngưu vô cùng kinh ngạc, nhưng thức thời không hỏi, dù sao bây giờ còn có chính sự khác.

Xuyên qua ba cổng vòm tường viện, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đi tới phòng ngủ cuối cùng trong Lang Phủ. Bên trong phát ra tiếng ngáy, lang yêu vừa trở về liền nằm trên một chiếc giường lớn ngủ khò khò.

Chẳng qua, lúc Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đi tới đây, bên trong tuy vẫn không ngừng phát ra tiếng ngáy, nhưng lỗ tai của kẻ nằm trên giường lại khẽ giật giật.

Dù nó không cảm giác được khí tức gì quái dị, nhưng lại nghe được tiếng động bất thường. Nhưng không đợi Lang yêu tỉnh lại, sau một khắc đột nhiên xảy ra dị biến.

Tựa như không khí khẽ rung một cái.

"Phanh..."

Cửa phòng ngủ chợt nổ tung, một đạo hắc ảnh bao quanh từng luồng bạch khí nhanh như chớp vọt tới trước mặt Lang yêu, trên người còn mang theo rất nhiều mảnh vụn trên cửa phòng.

"Ùm bò ò..."

Trong tiếng bò hống, có một đạo quyền ảnh lóe lên. Ngay khi lang yêu chỉ vừa mở mắt chưa kịp phản ứng, quyền ảnh đã phóng đại ngay trước mắt.

"Oanh..."

Một quyền đánh từ trên cao xuống dưới, đánh vào đầu của cự lang, thậm chí mang theo một trận không khí rung động, ngay cả da lông trên đầu đều ép dẹp về bốn phía.

"Ầm ~~ oanh..."

Cả chiếc giường sụp đổ, bị cơ thể của Lang Yêu ép mạnh trên mặt đất.

Đá trên sàn nhà vỡ vụn, từng mảnh gỗ vụn bắn khắp bốn phía, bụi bặm bao trùm khắp nơi.

"Rống..."

Lang yêu nam tử phụt máu, theo bản năng động vật lập tức cắn về phía cánh tay của Ngưu Phách Thiên khiến lão Ngưu phải thối lui, đồng thời đạp lên trên mặt đất một cái, "rầm..." đạp thủng nóc nhà.

"Rầm rầm rầm..."

Từng miếng mái ngói rớt xuống, Kế Duyên nhìn chỗ trống trên trần nhà, có thể mơ hồ nhìn thấy một luồng yêu phong phóng lên trời.

"Đầu đồng, xương sắt, thắt lưng đậu hũ, lần sau đánh lang, nhớ kỹ đánh vào phần eo."

"Hắc, Lão Ngưu ta chỉ đang đuổi nó ra khỏi thành thôi!"

Ngưu Phách Thiên lưu lại một câu như vậy, rồi nhún người nhảy lên, chui ra từ lỗ thủng trên nóc nhà mà lang yêu dùng để trốn, cũng hoá thành yêu phong đuổi theo.

Trong tai truyền đến tiếng gào thét kinh hoảng của bọn người hầu Lang Phủ.

Kế Duyên cũng không ngừng chạy, nhưng hắn không xuyên qua lỗ thủng, mà ra ngoài cửa rồi ngự phong bay lên, đuổi theo Ngưu Phách Thiên.

Bởi vì tốc độ cực nhanh, sau một lát, ba người truy đuổi trước sau đã bay ra khỏi Lộc Bình Thành. Ở trong tai của Kế Duyên vang lên tiếng gào thét phách lối của Ngưu Phách Thiên.

"Ha ha ha ha ha... Con chó hoang có tang nhà ngươi, không chạy thoát được đâu, không bằng xoay người đánh với lão Ngưu ta một trận, chết cũng chết thoải mái! Ùm bò ò ---- "

Một tiếng bò hống nổ tung phía chân trời. Theo tiếng gào thét, thân thể của lão Ngưu ở trong yêu phong, bên ngoài mơ hồ nhiều hơn một tầng luân lang hư ảo, toàn thân là người, nhưng đỉnh đầu lại có chiếc sừng dài cong.

Trong tiếng gầm, thân thể mờ nhạt tựa như lớn thêm một vòng. Khi tiếng gầm kết thúc, nó lập tức lùi về sát bên cạnh Ngưu Phách Thiên, hóa thành một vòng sáng nhỏ.

"Chó hoang nhỏ, ngươi tu hành không đến đâu, tốc độ chạy trốn không đủ nhanh, nếm thử Bôn Lôi Đề của Lão Ngưu ta!"

Xẹt xẹt...

Yêu phong quanh Lão Ngưu trong nháy mắt tăng tốc, trong lúc lang yêu chưa kịp phản đã bay tới đỉnh đầu nó. Ngưu Phách Thiên trở tay nện xuống, tựa như nện trên một bức tường.

"Ầm ầm ~" vang thật lớn tựa như sấm sét, một đạo hoàng quang sáng lên từ trên đỉnh đầu của lang yêu. Yêu phong quanh Ngưu Phách Thiên nổ tung, gào thét hạ xuống, một chân phi xuống, ở vị trí ngón chân hiện lên hư ảnh móng trâu.

Lúc Kế Duyên chạy đến thì nhìn thấy cảnh tượng này.

"Oanh..."

Đám mây ầm vang, cuồng phòng quanh lang yêu trực tiếp bị cước này đạp nát. Thân thể lang yêu cũng bị đạp rơi, trực tiếp rơi xuyên một tầng mây, mang theo tiếng rít xé gió đập ầm ầm vào mặt đất.

"Ô ô ô.... Ầm ầm..."

Bùn đất trên mặt đất vỡ vụn, bụi bốc cao bốn phía.

"Ngao ô ~~~~~ "

Tiếng sói tru vang lên trên mặt đất, yêu phong nồng nặc. Một đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng, một chiếc đuôi sói lớn quét tung bụi mù, phía dưới có một đầu cự lang dài sáu, bảy mét chậm rãi từ trạng thái ngã xuống đứng lên.

"A ha ha ha ha ha ha ha... Muốn hiện nguyên hình liều mạng? Ha ha ha ha ha... Chó hoang, ngoan ngoãn chịu chết đi!!"

Tiếng cười của Ngưu Phách Thiên điên cuồng truyền đến từ bầu trời, thân hình cũng phá vỡ tầng mây hạ xuống. Lúc này, trên đỉnh đầu gã lóe ra một hư ảnh đôi sừng lớn màu vàng ẩn hiện, thân hình cũng giống như tráng kiện khôi ngô hơn trước rất nhiều.

"Nhớ kỹ tên của lão Ngưu ta, chết cũng chết rõ ràng! Lấy mạng chó của ngươi chính là Ngưu Phách Thiên ta! Ùm bò ò rống ---- "

Ngay khi tiếng bò rống vang lên, trong nháy mắt nổ nát tầng mây trên bầu trời tảng, lấy lang yêu trên mặt đất làm trung tâm, xung quanh đó tràn ngập mây mù dày đặc. Tựa như từng cơn sóng cuồn cuộn không tiếng động hội tụ về phía lang yêu, thổ linh lưu động đã khóa chặt quanh thân lang yêu.

Lang yêu liều mạng gia tăng yêu lực nhưng tựa như lún trong vũng bùn.

Kế Duyên cưỡi mây rùng mình, đây chính là chiêu lần trước Ngưu Phách Thiên dùng để đối phó nữ yêu, chẳng qua hiện nay thanh thế và uy năng đã gia tăng rất nhiều.

"Gào ~~~~ rống ~~~~ ta căn bản không quen ngươi, cùng là yêu tộc, ngươi vì sao phải..."

"Đi tìm chết ----!"

Mây trên trời tụ lại thành một chiếc rìu khổng lồ trong tay của Ngưu Phách Thiên, căn bản không nói nhảm với lang yêu, điên cuồng lôi những đám mây mù trắng xóa xuống.

"Ầm ầm ---- "

Khói bụi trên mặt đất lại bốc lên, vô số cát bay và đá nổ tung.

"Hô... Hô... Hô..."

Ngưu Phách Thiên rơi xuống từ trên không, khí tức trên người đen tối không rõ, cũng có chút không ổn định, thở hổn hển.

"Kế… Kế tiên sinh, bất kể nó là đầu đồng xương sắt eo đậu hũ, ta phát ra uy lực chân chính, dù đầu đồng xương sắt cũng bổ nát~!"

Kế Duyên nhìn từ trên bầu trời, bụi mù mặt đất dần tan đi. So với Lang Yêu, cơ thể của Lão Ngưu quả thực nhỏ bé, nhưng cự lang vẫn bị bổ đôi từ mũi đến cổ, nguyên cái đầu bị xẻ đôi, đỏ trắng tán loạn.

"Hắc hắc hắc, lang yêu này cũng quá nhát gan, bị ta đuổi đánh, căn bản không phát huy hết thực lực đã chết không minh bạch! Thống khoái, thống khoái! Ha ha ha ha ha..."

Ngưu Phách Thiên cuồng tiếu đột nhiên rung động, thở phì phò gấp gáp khôi phục pháp lực và yêu khí.

"Có phải đã phát tiết ở trên cơ thể các cô nương của ở Nhuyễn Ngọc Lâu nhiều quá hay không..."

"Man ngưu nhà ngươi, chưa hỏi được câu nào đã giết nó!"

Kế Duyên bay xuống từ đám mây, nhìn dáng vẻ đắc ý của Lão Ngưu, cố ý quở trách một câu, khiến Ngưu Phách Thiên sửng sốt.

"A? Phải để nó sống sao?"

Gã nhìn xác của Lang Yêu, đầu bị phanh đôi, chết đến mức không thể chết thêm, ngay cả yêu hồn cũng bị một kích kia chém nát.

Chẳng qua, chờ khi Lão Ngưu thấy nụ cười thản nhiên của Kế tiên sinh, nhất thời lại gãi đầu.

"Kế tiên sinh cũng biết đùa à..."

Kế Duyên thu lại nụ cười, lắc đầu.

"Ngược lại cũng không hoàn toàn là nói giỡn. Nó đã được gọi là Lục gia, nói không chừng còn có Ngũ gia, Tứ gia, đại gia gì gì đó, chẳng qua ta đã tính được mấy gia khác đều là người phàm hám lợi mà thôi.”

Trước/645Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Tu Chân Vứt Bỏ Thiếu