Saved Font

Trước/645Sau

Lạn Kha Kì Duyên

Chương 626-627

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 626:

Xem ra, mặc dù cùng thuộc Thiên Khải Minh nhưng cũng không phải ai cũng biết về Kế Duyên.

Kế Duyên nhìn lướt qua ma đầu đã phân ảnh rời đi, tầm mắt quay lại nhìn tên yêu quái đang đứng giữa không trung.

"Đồng bạn của ngươi chạy rất nhanh, chẳng qua bây giờ phải chạy chậm lại một chút rồi."

Lúc Kế Duyên nói chuyện, phương xa đã hiện lên một đạo kiếm quang sáng như tuyết.

Kiếm khí sắc bén vô cùng, chém tầng mây mỏng manh trên bầu trời đêm thành đôi.

Yêu vật lơ lửng giữa không trung vừa nhìn thấy đạo kiếm khí phương xa kia, trên người vô thức nổi da gà.

Gã bỗng nhiên ngự phong lui ra hơn mười trượng, nhìn về phía Kế Duyên, lạnh lùng nói.

"Ngươi là Kiếm Tiên?"

Thật ra, đa phần tiên tu chi sĩ mà yêu ma hận nhất và cũng sợ nhất chính là Kiếm Tiên.

Bởi vì thường thì trong các tiên tu, Kiếm Tiên là những người có sát khí nặng nhất, tất nhiên cũng là những người trảm yêu trừ ma siêng năng nhất.

Còn phần lớn những tiên tu khác gặp phải yêu ma thì mới ra tay diệt trừ, chứ một vài vị Kiếm Tiên ngay cả khi đi du lịch mà vẫn cố tìm kiếm yêu ma để chém giết nữa đấy.

Trong nháy mắt, yêu quái giữa không trung giải phóng bản thân khỏi trạng thái thu liễm khí tức.

Yêu khí toàn thân cuồn cuộn ngút trời, hư ảnh yêu vật bay lên, gầm thét với thiên không.

"Lầm rầm lầm rầm"

Đây là một con thiềm thừ (*) khổng lồ.

Sau tiếng gầm gừ này, yêu quái hình người bắt đầu cấp tốc bành trướng.

Hư ảnh của con cóc kia cũng dần dần hóa thành thực thể.

Một con cóc khủng khiếp với sống lưng mọc đầy khối u ác tính từ trên không trung đáp xuống.

(*)Thiềm thừ: con cóc

"Đùng..."

Mặt đất nổi lên một tầng bụi bặm.

Yêu khí và độc khí che khuất bầu trời rộng lớn.

"Gừ..."

Tiếng rống của thiềm thừ cực kỳ chói tai.

Khi tiếng rống này vừa dứt, có rất nhiều độc khí màu tím đen bị phun ra.

Chỉ trong vòng vài hơi thở, chung quanh đã hình thành một mảnh khói độc có phạm vi lớn, hơn nữa còn đang nhanh chóng tràn ngập sang khu vực bên ngoài.

Trước kia, Kế Duyên đã từng nghe qua một lần về thiềm thừ thành tinh.

Đó là truyền thuyết về Nghiễm Động Hồ.

Lúc này là lần đầu tiên gặp mặt.

Giờ đây, toàn thân thiềm thừ khổng lồ này bị yêu khí màu tím đen và đám mây độc bao phủ.

Sát khí và yêu khí nồng đậm làm cho thực vật chung quanh bắt đầu héo rũ, thậm chí là thối rữa.

"Vèo..."

Thanh âm bén nhọn vang lên.

Dường như cùng một thời khắc thanh âm kia nổi lên, Kế Duyên đã tránh ra mấy chục trượng.

Ngay tại nơi mà hắn đứng lúc nãy, tầng đất trực tiếp bị một đầu lưỡi thật lớn đánh nát, sau đó có vô số đá vụn và bùn đất bị hất bay lên.

"Ô ô ô..."

Đầu lưỡi của thiềm thừ giống như một cây roi màu đỏ dài hơn mười trượng, điên cuồng vung vẩy trong phạm vi mấy trăm trượng.

Nước bọt và độc khí làm cho núi đá bùn đất xung quanh đều hóa thành màu đỏ tím.

Yêu khí và sát khí tựa như muốn thiêu đốt một mảnh độc vụ này.

"Lầm rầm lầm rầm"

"Phanh...!Ầm...!Ầm...!Ầm..."

Tiếng cóc kêu và tiếng nổ tung trên mặt đất đan xen vào nhau.

Thanh âm vang lên rung động trời đất, ngay cả kinh thành bên kia cũng có không ít dân chúng bị đánh thức từ trong giấc ngủ.

Nhưng chuyện này chỉ giới hạn ở những khu vực bên ngoài, còn hoàng cung cùng với một khu vực rộng lớn xung quanh vẫn yên tĩnh như trước.

Hiện tại, thiềm thừ tấn công không ngừng, nhưng trong lòng lại không có nửa điểm đắc ý.

Gã am hiểu nhất chính là độc, nhưng giờ phút này gã rõ ràng cảm nhận được tất cả độc khí căn bản không thể chạm vào thân thể của vị tiên nhân kia, phảng phất như chỉ cần tiếp cận thì đều tự động tránh đi.

Cũng không cần nói đến cái gì mà công kích hay là ăn mòn pháp lực, như vậy chẳng khác nào cắt đi hơn phân nửa thực lực của gã.

"Ôi!!! Đồ Vận, ngươi còn không mau tới hỗ trợ!"

Lâu như vậy, kinh thành bên kia vẫn chẳng hề có động tĩnh gì, mà vị tiên nhân trước mắt này dáng vẻ thành thạo, hơn nữa lúc trước ma đầu kia còn chạy trốn mất tăm mất tích.

Áp lực và sự nóng nảy trong lòng của thiềm thừ đang hiện hữu vô cùng nặng nề.

Kế Duyên cũng không đánh trả ngay, mà thân hình như huyễn tượng trái né phải tránh.

Mặc dù cách tấn công của yêu vật này có vẻ hơi đơn nhất, nhưng uy lực kỳ thật không nhỏ.

Hắn có thể nhìn ra độc này mới là điểm mấu chốt, đáng tiếc là cũng không có bao nhiêu uy hiếp đối với hắn.

Lần giao thủ này chỉ vẻn vẹn trong mười mấy hơi thở mà thôi.

Thiềm thừ mắt thấy chỉ có thể bức lui Kế Duyên, trong miệng kêu rắc rắc mấy tiếng, đồng thời từng cái bong bóng thật lớn được phun ra, có cái bay lơ lửng về phía chân trời, có cái thì nhanh chóng rơi xuống đất.

"Bốp bốp bốp"...!

Tất cả bong bóng đều vỡ vụn.

Trên bầu trời nổi lên một mảnh mây đen.

Trên mặt đất thì tuôn ra dòng nước không tương xứng với hình thể.

Rất nhanh, trên mặt đất dâng lên một mảng nước chảy, tựa như sắp có lũ lụt.

"Ừng ực"

Thiềm thừ nhìn trời kêu hai tiếng, sau đó "phù phù" một tiếng nhảy xuống nước.

"Ầm ầm..."

Trên bầu trời, tầng mây dày đặc sấm chớp vang dội, nhưng mưa to vẫn chưa trút xuống.

Kế Duyên bỗng nhiên đạp sóng xuất hiện ở đâu đó trong trận hồng thủy nho nhỏ này.

Một luồng khí trong lành ánh kim hội tụ từ buồng phổi của hắn, trong khi tay phải của Kế Duyên bắt kiếm chỉ, trỏ vào trong nước.

"A~"

Một đạo kiếm quang giống như Thanh Đằng kiếm nhưng lại mờ mịt hơn rất nhiều lóe lên rồi biến mất.

Hồng thủy dưới chân trong phút chốc rẽ nhánh.

Cơ hồ trong nháy mắt, thiềm thừ ở nơi nào đó dưới nước, thậm chí đã trốn vào dưới tầng đất bị kiếm khí thoáng cái đâm thủng phần bụng.

"Phanh..." Một tiếng trầm đục vang lên, giống như là một quả bóng bay bị chọc thủng.

Thân thể thiềm thừ run rẩy, máu chảy ra có màu tím đen...!

Nửa khắc sau, Thanh Đằng kiếm từ phương xa bay trở về.

Sau khi khẽ vang lên một tiếng kiếm minh, tiên kiếm lại lần nữa lơ lửng phía sau lưng Kế Duyên, an tĩnh tựa như không có việc gì phát sinh.

Trong quá trình truy kích ma đầu, Thanh Đằng kiếm tổng cộng xuất ra hai kiếm.

Sau hai kiếm, nguyên thần của ma đầu biến mất.

Nhưng khi Thanh Đằng kiếm xuất ra kiếm thứ ba đã trực tiếp quấy nát hết thảy tàn hồn ma khí, ngăn chặn tất cả khả năng trốn thoát của ma đầu.

Mà hồng thủy vốn dĩ đang tập trung bên ngoài kinh thành, giờ sớm đã tan thành mây khói, thậm chí trên mặt đất còn hơi khô nứt quá mức.

Bầu trời một lần nữa sáng lên, tất cả khói độc xung quanh đều biến mất, cũng chỉ có một vài cây cối bị ăn mòn hơn phân nửa vẫn còn được lưu lại.

Nhưng với sinh mệnh lực cường hãn của thực vật, sau khi khai xuân, những cái cây này vẫn có thể mọc trở lại.

......!

Ở khu dịch trạm phụ cận hoàng cung kinh thành, Tuệ Đồng giữ thiền trượng, khí định thần nhàn đứng phía trước dịch trạm.

Lục Thiên Ngôn và Cam Thanh Nhạc đứng ở bên cạnh y.

Lục Thiên Ngôn vẫn hoàn hảo, ngoại trừ việc cả người đầy mồ hôi và nhìn có hơi chật vật ra, nàng cũng không bị thương nhiều.

Trước ngực nàng kịch liệt phập phồng, khôi phục khí tức, tầm mắt liên tục liếc về phía Cam Thanh Nhạc râu ria ở một bên.

Chỉ thấy Cam Thanh Nhạc cả người đều là lỗ rách nhỏ, càng quái lạ chính là râu tóc màu đỏ, khí huyết cả người như xích hỏa bốc lên, giờ phút này vẫn thiêu đốt không dứt.

"Thiện tai Đại Minh Vương Phật.

Vạn vật chúng sinh đều có bắt đầu, cát bụi lại quay về với cát bụi, siêu độ vong hồn quy thiên địa, thiện tai thiện tai!"

Lần siêu độ này đã hoàn thành.

Ở phía đối diện với đám người Tuệ Đồng, hai nữ tử lúc trước còn xinh đẹp gọn gàng, giờ phút này trên người khắp nơi đều bị phá nát.

Ở trên thân thể một người, ngoại trừ vết thương, còn vết cháy chồng chất.

Sau tiếng Phật hiệu của Tuệ Đồng, hai cỗ thi thể dần dần hiện ra nguyên hình, hóa thành hai con hồ ly toàn thân đầy thương tích.

"Ơ, đại sư đã siêu độ xong rồi à?"

Lúc này, thanh âm Kế Duyên cũng vang lên từ bên cạnh, nghe qua vô cùng thoải mái.

Tầm mắt của hắn tập trung vào trên người Cam Thanh Nhạc, nhưng vẫn không bình luận quá nhiều về tình huống hiện tại của gã.

"Kế tiên sinh tới rồi.

Nếu không nhờ tiên sinh lấy văn tự bày trận, muốn siêu độ hai yêu vật hóa hình này sẽ khó khăn hơn rất nhiều."

"Ừm, đường phố kinh thành cũng sẽ bị hư hại hơn rất nhiều.

"

Nói xong, Kế Duyên vung tay áo lên, từng đạo mặc quang đều bay về phía hoàng cung.

Mà trên đường phố dịch trạm nơi bọn họ đang đứng giống như là có một tầng thủy triều vô hình vô sắc quét qua, ngoại trừ hai con hồ ly đã chết trên mặt đất, vốn dĩ đường phố, tường rào, ốc xá bị hư hỏng đều đã khôi phục nguyên trạng.

Sở Như Yên vẫn đang lo lắng ở dịch trạm, lúc này rốt cục mới nhìn thấy đám người hòa thượng Tuệ Đồng xuất hiện trước mặt.

Nàng lập tức chạy ra từ trong dịch trạm.

"Đại sư, Thiên Ngôn, các người không sao chứ? "

"Trưởng công chúa điện hạ, ta không có việc gì, đại sư cũng rất tốt."

Cam Thanh Nhạc theo bản năng cúi đầu nhìn một mảnh thương thế trên người mình.

Nhìn thấy một màn này, Kế Duyên nở nụ cười, nhịn không được nói một câu.

"Người bị thương nặng nhất chính là Cam đại hiệp, kính xin trưởng công chúa mời y quan xử lý thương thế."

"Hả? Ồ đúng rồi, người đâu, chữa thương cho Cam đại hiệp."

Hòa thượng Tuệ Đồng nhìn về phía hoàng cung, tay cầm thiền trượng, một tay làm Phật lễ về phía Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, màn kịch phía sau ở hoàng cung sao?"

"Không sai, đêm nay còn chưa xong đâu.

Đại sư phải đi hoàng cung, lấy phật pháp vĩ đại trừ yêu.

Chỉ là Đồ Vận kia cũng không phải hồ yêu bình thường, ít nhất là hồ yêu lục vĩ trở lên, đại sư cần chút ngoại lực."

Nói xong, Kế Duyên mở bàn tay phải, lộ ra một xấp pháp tiền trong lòng bàn tay.

Tất cả ước chừng có hai mươi mấy đồng, tuyệt đối có thể xem là số lượng không ít.

Hơn nữa những pháp tiền này cũng không giống với lúc trước, chính là dung nhập Pháp Tiền chi đạo vào Diệu Hóa Thiên Thư.

Hiện giờ việc luyện chế Pháp Tiền cũng khó khăn hơn trước, nhưng sau khi thành hình thì không có dấu vết, cầm trong tay chỉ cảm thấy đây là một loại linh vật huyền diệu khó có thể hình dung.

"Vật này chính là pháp tiền do Kế mỗ luyện chế, cũng được xem là thần kỳ khó lường.

Đại sư có thể gia trì thêm Phật pháp, nhưng pháp tự sinh ra có thể làm tổn thương tinh thần.

Tâm thần tiêu hao khá lớn, cho dù là với định lực của đại sư cũng cần dùng một cách thận trọng.”

Thứ đồ chơi như Pháp Tiền đương nhiên là rất dễ sử dụng.

Nhưng cho dù không có nhiều pháp lực, ngươi vẫn phải khống chế nó, biến hóa càng nhiều thì tâm thần tiêu hao càng lớn.

Chỉ là Kế Duyên khá tin tưởng vào Tuệ Đồng, biết tinh thần và định lực của vị hòa thượng này cũng không kém.

.....!

Trong hoàng cung, Hoàng đế Thiên Bảo Quốc lúc này đang ôm Huệ phi ngủ say tại cung Phi Hương.

Da thịt hai người trần trụi chạm vào nhau, mang đến cho hoàng đế xúc cảm cực kỳ thoải mái.

Đa số các đêm, gã đều ôm Huệ phi mà ngủ.

Thỉnh thoảng ngủ đến nửa đêm, tay Hoàng đế còn có thể không thành thật một chút.

Lúc này đây, Hoàng đế ngủ mơ mơ màng màng, dường như bay lên một cỗ nước tiểu nhàn nhạt, ở phương xa tựa hồ có tiếng chuông du dương vang lên bên tai.

"Đang...!Đang...!Đang..."

Hoàng đế chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ánh trăng từ bên ngoài chui vào.

Gã lại nhìn người bên cạnh.

Da thịt kia dưới ánh trăng giống như màu trắng nõn, hoàng đế nhịn không được vuốt ve một chút.

Lúc bàn tay sờ đến lưng Huệ phi, thân thể hoàng đế đột nhiên run lên.

Xúc cảm vừa rồi có chút không đúng.

Hoàng đế chậm rãi chống đỡ thân thể, thật cẩn thận thò đầu nhìn qua, chỉ là liếc mắt một cái, trái tim như thắt lại.

"Cái này, cái này..."

Hoàng đế hít thở dồn dập, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, tầm mắt không ngừng tìm kiếm ở đầu giường và bên cạnh.

Phật châu đâu, Phật châu đâu? Phật châu của cô đâu rồi!

"Bệ hạ ~ Ngài đang tìm cái gì vậy?"

Thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ của Huệ phi truyền đến, làm cho Hoàng đế sợ đến mức thân thể run lên.

Gã chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhất thời bị sợ tới mức lông tơ dựng ngược, tim ngừng đập.

Trên mặt Huệ phi xuất hiện rất nhiều lông tơ dày đặc, miệng lộ ra răng nanh sắc bén, chóp mũi còn có râu hồ ly, trên mái tóc dài mềm mại có hai cái tai cáo màu trắng hiện ra.

Đây đâu phải là Huệ phi ôn nhu động lòng người nữa, rõ ràng là yêu quái!

"Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"

"Ah ~!"

Một tiếng gào thét thê lương, Hoàng đế Thiên Bảo quốc ngồi bật dậy từ trên giường.

"Ôi...!Ôi...!Ôi..."

Hoàng đế ngồi ở bên giường kịch liệt thở dốc, tầm mắt từ mơ hồ chậm rãi chuyển thành thanh minh.

Vẫn là cái giường kia, vẫn là ánh trăng kia, gã cẩn thận nghiêng người nhìn sang một bên.

Huệ phi vẫn ôn nhu động lòng người như trước, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng.

"Bệ hạ, ngài bị sao vậy?"

Thanh âm của Huệ phi vang lên.

Hoàng đế sợ tới mức run rẩy.

"Không, không có gì, cô, cô gặp ác mộng...".

Chương 627: Thật to đánh giá thấp

Thiên Bảo Hoàng đế giờ phút này sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh lâm ly, bờ môi cũng hơi rung động, nói chuyện cũng nói không lưu loát, Huệ phi nhìn xem Hoàng đế dạng này, trên mặt biểu hiện ra ôn nhu cùng lo lắng, nhưng ở Hoàng đế trong mắt, Huệ phi trên mặt phảng phất vẫn như cũ có hồ ly dáng vẻ hiển hiện, thấy hắn mồ hôi lạnh dừng đều ngăn không được.

"Bệ hạ, ngài lưu lại thật nhiều mồ hôi a! Thần thiếp đến giúp ngài lau lau."

"Ai, ai. . ."

Hoàng đế muốn tránh lại không dám tránh, hơi có vẻ sợ hãi tùy ý Huệ phi lau mồ hôi, nhịp tim tốc độ nhưng vẫn không có hạ, còn có một trận mắc tiểu dâng lên, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, tranh thủ thời gian ngăn Huệ phi tay.

"Ái phi, cô còn có chút quá mót, cần phải đi như xí."

Hoàng đế nói từ trên giường đứng lên, hơi có vẻ cuống quít đi mặc giày, Huệ phi ở phía sau nhướng mày, nhỏ giọng nói.

"Bệ hạ, muốn như xí, gọi đến quan phòng không được sao a?"

Hoàng đế thân hình dừng lại, vẫn là tiếp tục đi giày, mặc dù không quay đầu lại, nhưng thanh âm đã bình tĩnh rất nhiều, lấy bình thường thanh tuyến đạo.

"Đây chính là Phi Hương Cung, ái phi mang hương tẩm cung, cô cảm thấy vẫn là ra ngoài như xí tương đối tốt."

Hoàng đế mặc giày thời điểm ánh mắt một mực tại chung quanh nhìn tới nhìn lui, cùng trong mộng đồng dạng, không thể tìm tới này chuỗi phật châu ở đâu, sau đó lúc này bỗng nhiên nhớ lại, mới vào đêm thời điểm sủng hạnh Huệ phi, cái sau nói không thể làm bẩn phật gia thánh vật, cho nên đề nghị Hoàng đế đem phật châu giao cho thái giám đảm bảo.

"Bệ hạ, bên ngoài trời giá rét, phủ thêm quần áo."

Huệ phi nụ cười ôn nhu, từ phía sau cho Hoàng đế phủ thêm áo khoác áo khoác, Hoàng đế quay đầu nhìn một chút nàng, gật đầu cười, sau đó vuốt vuốt tay của nàng liền đứng lên, nhanh chân đi đi rất mau đánh mở cửa cung lại đem đóng lại.

Bên ngoài cách đó không xa trông coi thái giám nhìn thấy Hoàng đế ra hơi có vẻ kinh hãi, mau từ nghỉ ngơi phòng ấm chạy vừa ra.

"Bệ hạ có gì phân phó?"

Hoàng đế sắc mặt vẫn như cũ không phải rất tốt, hạ giọng nói.

"Cô phật châu đâu? Tuệ Đồng Đại Sư cho phật châu!"

"Ách, tại phòng ấm bên trong."

"Nhanh đi mang tới, thanh âm tiểu chút!"

"Là là, lão nô cái này đi cho bệ hạ mang tới."

Hoàng đế trực tiếp đi theo thái giám cùng một chỗ đến phòng ấm bên ngoài, cái sau lấy ra phật châu về sau Hoàng đế liền không kịp chờ đợi đeo tại trên tay, nhắc tới cũng thần kỳ, không biết có phải hay không tâm lý tác dụng, mang lên phật châu về sau, loại kia tim đập nhanh cảm giác lập tức liền tiêu giảm không ít.

Hít thở sâu một hơi, Hoàng đế không nói gì, dùng sức phất phất tay, sau đó bước nhanh mà rời đi, thái giám đành phải đuổi theo sát, đi lần này ngoại trừ tiện thể đi tiểu tiện một chút, về sau liền không có hồi Phi Hương Cung trong tẩm cung, mà là một đường hướng tẩm cung của mình đuổi.

Bóng đêm cung đình con đường bên trong, đằng trước có hai cái tiểu thái giám cầm đèn lồng chiếu đường, đằng sau là đi lại vội vã Hoàng đế cùng thiếp thân thái giám , vừa bên trên còn đi theo đại nội thị vệ, cho dù cho tới bây giờ, Hoàng đế bước chân vẫn như cũ vội vàng, không có chút nào chậm lại ý tứ.

Đi ngang qua mấy cung giao giới chỗ ngã ba lúc, Hoàng đế bộ pháp bỗng nhiên dừng lại.

"Hiện tại là giờ gì?"

Lão thái giám lập tức trở về nói.

"Hồi bệ hạ, hiện tại cho là giờ sửu hơn phân nửa."

Hoàng đế sắc mặt âm tình bất định, vừa mới vung đi không được ác mộng càng ngày càng rõ ràng, chau mày sau một lát, quay đầu nhìn về phía bên cạnh thái giám.

"Khẩu dụ."

Thái giám mừng rỡ, tranh thủ thời gian nâng cao tinh thần vễnh tai lặng chờ.

"Mệnh lập tức Tuệ Đồng Đại Sư lập tức tiến cung đến ngự thư phòng diện thánh, không được sai sót."

Tại Hoàng đế trong lòng đương nhiên không nguyện ý tin tưởng Huệ phi là yêu quái biến, nhưng tối nay hắn tâm thần không yên, dù là tuyên kia Tuệ Đồng Đại Sư tiến đến giải giải mộng, hoặc là dứt khoát đi Phi Hương Cung cẩn thận xem xét một chút, mới có thể an tâm.

Muộn như vậy đi dịch trạm gọi đến sứ nước ngoài đoàn thành viên khẳng định không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Hoàng Thượng đều nói như vậy, thái giám đương nhiên không dám không nghe theo, thậm chí nhắc nhở cũng không dám, dù sao tuyệt đối sự tình ra có nguyên nhân.

"Lão nô lĩnh chỉ."

Thái giám nhận khẩu dụ, lập tức liền chạy chậm đến hướng cửa cung phương hướng rời đi, Hoàng đế tại nguyên chỗ đứng một lúc sau cũng ngoặt đạo đi ngự thư phòng, hiện tại vô tâm giấc ngủ cũng không quá nguyện ý một người đi tẩm cung.

Lão thái giám bộ pháp nhanh chóng, đêm hôm khuya khoắt xuyên qua từng đạo cửa cung quan khẩu, cuối cùng đến cung đình cửa chính chỗ, đại môn tại thủ vệ cấm quân dẫn dắt hạ từ từ mở ra.

"Ô. . . Lạc lạc lạc lạc. . ."

Cửa cung từ từ mở ra thời điểm , chờ ở phía sau lão thái giám lần đầu tiên nhìn thấy, chính là ở dưới ánh trăng mặc màu trắng tăng bào cùng màu đỏ cà sa Tuệ Đồng hòa thượng.

Lão thái giám hơi sững sờ.

"Chuyện gì xảy ra?"

Nhìn thấy bên trong là bên người hoàng thượng đại thái giám ra , vừa bên trên lập tức có canh giữ ở bên ngoài cấm quân sĩ quan giải thích nói.

"Hồi công công, vị này Tuệ Đồng Đại Sư tại hai khắc đồng hồ trước kia liền đi tới bên ngoài cửa cung, muốn tiến cung diện thánh, chúng ta đem nó ngăn lại hắn cũng không rời đi, nói chờ đợi ở đây gọi đến."

Tuệ Đồng hòa thượng nguyên bản hai mắt khép hờ, giờ phút này từ từ mở mắt, nhìn về phía cửa cung lão thái giám.

"Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, bần tăng chợt thấy cung trong yêu khí hiển hiện, lòng có bất an, đặc biệt đến cửa cung chờ, công công, ngươi thế nhưng là đến truyền bần tăng vào cung?"

Lão thái giám nhớ tới chính sự, liên tục gật đầu.

"Chính là việc này, hoàng thượng có khẩu dụ, mời Tuệ Đồng Đại Sư tranh thủ thời gian vào cung, đại sư xin mời đi theo ta!"

"Ừm, thời gian cấp bách, bần tăng thất lễ, nhìn công công rộng lòng tha thứ!"

Tuệ Đồng nói xong câu đó, thân hình khẽ động, trong nháy mắt đi vào lão thái giám bên người, một chút dựng lên hắn, mang theo hắn cùng một chỗ kéo lấy gió táp đồng dạng nhanh chóng hướng về phía trước, mới vào cung thật dài tường hành lang chớp mắt mà qua, tại lão thái giám trong mắt chính là nhanh như điện chớp tình huống, liền cảnh sắc chung quanh đều thấy không rõ, đối diện cuồng phong để hắn nghĩ la lên đều không kêu được.

Trong thời gian rất ngắn, Tuệ Đồng hòa thượng liền cùng lão thái giám cùng một chỗ đến ngự thư phòng bên ngoài, chung quanh thị vệ đột nhiên nhìn thấy một đạo bóng trắng lôi cuốn lấy gió xuất hiện tại trước mặt, nhao nhao rút đao ra khỏi vỏ.

"Tranh. . ." "Tranh. . ." "Tranh. . ."

"Ai dám can đảm tự tiện xông vào ngự thư phòng?"

"Ngừng, dừng tay, Tuệ Đồng Đại Sư là Hoàng Thượng truyền triệu!"

Lão thái giám mặc dù nhận lấy không nhẹ kinh hãi, nhưng nhiệm vụ thiết yếu vẫn là chưa, mà trong ngự thư phòng Hoàng đế hiển nhiên một mực lo lắng bất an, nghe được bên ngoài động tĩnh cùng lão thái giám thanh âm cũng mau chạy ra đây, vừa đến bên ngoài liền gặp được Tuệ Đồng hòa thượng dưới ánh trăng vô cùng dễ thấy đầu trọc.

Lão thái giám tiến lên một bước, tranh thủ thời gian giải thích nói.

"Bệ hạ, lão nô đang muốn xuất cung đi truyền Tuệ Đồng Đại Sư, đã thấy đại sư đã đứng tại bên ngoài cửa cung, thủ vệ tướng sĩ nói đại sư tới không bao lâu."

"Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, bệ hạ, bần tăng đến đây trừ yêu."

Tuệ Đồng một tiếng phật hiệu qua đi, Hoàng đế trong lòng càng thêm an tâm không ít.

"Tuệ Đồng Đại Sư, ngươi tới được vừa vặn! Cô trước đây làm một cái ác mộng, mộng thấy bên gối ngủ yêu quái, thực sự, thật sự là dọa người, là cái hồ ly mặt. . ."

Tuệ Đồng hòa thượng sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía Hoàng đế trong tay phật châu.

"Vào ban ngày ta lấy Bồ Đề nhánh tràng hạt làm dẫn, để hậu cung chư vị mang theo đi hướng cung đình các nơi, chính là muốn đánh vỡ yêu nghiệt này giấu kín cách cục, này yêu giấu quả nhiên cực sâu, vào ban ngày liền bần tăng đều kém chút lừa qua đi, nhưng vẫn như cũ ngửi được một tia yêu khí, vào đêm sau trong đó một chuỗi tràng hạt tình trạng khác thường, lúc ấy yêu nghiệt giấu không được, bệ hạ, ngài đã làm ác mộng, vậy nhưng không nói một chút mộng cảnh, nói một chút nhưng có hoài nghi đối tượng?"

Hoàng đế sắc mặt y nguyên khó coi, hơi do dự một chút, vẫn là như nói thật ra mộng cảnh, càng nói ra trong lòng suy đoán.

Một khắc đồng hồ về sau, cung trong các nơi cấm quân cùng thị vệ cao thủ nhao nhao hành động, từng cái mang theo đèn lồng hoặc là bó đuốc, trong cung xuyên qua di động, trong cung đình không ít người đều bị đánh thức, nhưng trận thế này cũng không dám ra ngoài đi thăm dò nhìn, chỉ có như Thái hậu hoàng hậu chờ hậu cung địa vị tương đối cao người, mới biết được đây là muốn trong đêm bắt yêu.

Phi Hương Cung bên trong, Huệ phi sắc mặt âm tình bất định , chờ hồi lâu cũng chờ không đến Hoàng đế trở về.

"Hoàng đế này vừa mới đến cùng nằm mộng thấy gì?"

Lúc này, bên ngoài ồn ào mà tiếng bước chân dày đặc truyền đến, để Huệ phi hơi sững sờ.

"Người tới, đi xem một chút bên ngoài xảy ra chuyện gì."

Như thế gọi đến một tiếng, một cung nữ lĩnh mệnh về sau vội vàng rời đi, nhưng nàng mới ra Phi Hương Cung liền lập tức bị cấm quân chế ở, mà bên ngoài đã bị bó đuốc cùng đèn lồng chiếu lên tươi sáng, một cỗ binh sát chậm rãi bốc lên, Tuệ Đồng hòa thượng cùng cấm quân thống lĩnh liền đứng tại trước trận.

"Đại sư, chúng ta như thế nào làm việc?"

"Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, Thống lĩnh đại nhân chỉ cần lãnh binh vây giữ vững Phi Hương Cung là được, cái khác từ bần tăng xử lý."

Tuệ Đồng hòa thượng hướng phía trước mấy bước, từ đầu đến cuối chắp tay trước ngực song chưởng bên trong, hai cái Pháp Tiền trong nháy mắt hoàn toàn trừ khử, trên thân phật tính phật lực trước nay chưa từng có bốc lên, thậm chí lệnh Tuệ Đồng hòa thượng sinh ra một loại rất nhỏ phấn khởi cảm giác, nhưng bằng mượn phật tâm áp chế, theo phật lực tấn mãnh kéo lên, từng đạo kim hoàng sắc quang từ trên người Tuệ Đồng hiển hiện, mơ hồ có một cái cùng Tuệ Đồng giống nhau như đúc nhưng lại cao lớn như lâu tăng nhân hư ảnh xuất hiện sau lưng Tuệ Đồng, một vòng thất thải Phật quang như là chiếu sáng bóng đêm.

"Ngã phật Minh Vương có phục ma chính pháp, yêu nghiệt, còn không hiện hành, úm. . . Ma. . . Ni. . . Bá. . . Mễ. . . Hồng. . ."

Oanh ~~~~

Sáng loáng Phật quang bỗng nhiên sáng rõ, chân ngôn tự Tuệ Đồng trong miệng nở rộ, bộc phát ra to lớn âm lượng, mà lớn như thế thanh âm hết lần này tới lần khác bao quát cấm quân ở bên trong thường nhân cũng không cảm giác chói tai.

Nhưng tại trong Phi Hương Cung, ngồi ở trên giường vẫn như cũ ** Huệ phi chợt ôm lấy lỗ tai, sắc mặt cực kì thống khổ.

"A. . . Chết con lừa trọc, ách a. . . Ta, muốn giết ngươi!"

Chân ngôn vang lên, Huệ phi phiền não trong lòng đến cực điểm, thậm chí ảnh hưởng suy nghĩ, trên thân hình thể một trận vặn vẹo, biến thành Huệ phi hình tượng đều duy trì bất ổn, dứt khoát biến trở về Đồ Vận lúc đầu hình người hình dạng.

Trong tay móng tay dài ra, hai mắt hiển hiện hồng quang, chịu đựng đau đầu tức giận dâng lên Đồ Vận vọt thẳng ra ngoài cửa, nhìn thấy Phi Hương Cung bên ngoài cao lớn phật ảnh, lập tức trong lòng tức giận liền như là bị nước lạnh tưới tắt hơn phân nửa đồng dạng, hắn nhớ tới đến tối nay hẳn là Tuệ Đồng hòa thượng tử cục mới đúng.

'Chẳng lẽ bọn hắn đều. . .'

Đồ Vận nhìn về phía phật ảnh, trong lòng kiêng kị nổi lên, cũng là giờ phút này, cao lớn phật ảnh cũng hướng phía Đồ Vận trông lại.

"Lớn mật hồ yêu, dám can đảm mê hoặc chúng sinh quấy nhiễu nhân đạo, ngã phật từ bi chỉ độ có thể độ người, nghiệt chướng nhận lấy cái chết."

Phật ảnh phía sau Phật quang bỗng nhiên hội tụ thân trúng, đột nhiên hướng phía Phi Hương Cung vung ra một chưởng.

"Ô ô ô. . ."

Một chưởng vỗ ra, quanh mình nhấc lên cuồng phong.

"Oanh ~~~" một tiếng vang thật lớn, khoác hương điện gạch ngói đều đang run rẩy, bụi mù nương theo lấy xung kích bắn ra bốn phía, liền tính đứng bên ngoài đầu cấm quân đều cảm nhận được cuồng phong đập vào mặt.

Đồ Vận trong lòng đập mạnh, nàng mặc dù nghìn cân treo sợi tóc thời khắc, tránh thoát một chưởng này, nhưng một chưởng này uy năng lại cảm thụ được nhất thanh nhị sở.

"Nghiệt chướng, còn không mau mau hiện ra nguyên hình!"

"Muốn ta hiện nguyên hình, ngươi cái này chết con lừa trọc còn chưa đủ tư cách!"

Đồ Vận ngoài miệng chửi một câu, nhưng cũng không có bất luận cái gì tiếp chiến ý nghĩ, tại đồng bạn sống chết không rõ tình huống dưới, trực tiếp lựa chọn lui bước, trong lòng mặc niệm pháp quyết, thân hình làm nhạt chạy trốn, nhưng toàn bộ hoàng cung lại có hào quang nhàn nhạt dâng lên, lập tức đem Đồ Vận lại gảy trở về.

"Hì hì ha ha. . ." "Ha ha ha ha ha. . ."

Một trận quỷ dị vui cười âm thanh truyền đến, bị bắn ngược về Phi Hương Cung Đồ Vận hoảng sợ nhìn về phía không trung, tự biết chỉ sợ là lâm vào một loại nào đó trong trận.

"Nghiệt súc, đã ngươi không hiện hình, vậy thì do bần tăng đưa ngươi đánh ra nguyên hình!"

Từng mai từng mai Pháp Tiền nhao nhao tiêu tán, Tuệ Đồng hòa thượng Phật quang càng phát ra xán lạn, nửa cái hoàng cung đều bị kim quang chiếu sáng, cự Đại Phật ảnh hai tay kết ấn, trên bầu trời xuất hiện một cái cự đại "*" chữ.

Tuệ Đồng tự biết lấy đạo hạnh của mình, dù là có Kế tiên sinh Pháp Tiền, cũng vô pháp cùng cái này yêu hồ liều đánh lâu dài, dù sao tâm thần chi lực không đủ, cho nên chuẩn bị trực tiếp thừa dịp chính mình trạng thái tinh thần tốt nhất thời điểm ra nặng tay.

"Úm. . . Nha. . . Đâu. . .. . . Meo. . . Hồng. . ."

Long long long long. . .

Mặt đất đang chấn động, khí lưu cũng mười phần hỗn loạn, cung trong cơ hồ từ đêm tối hóa thành ban ngày.

Cảm giác áp bách càng lúc càng lớn chân ngôn cùng Phật Ấn bên trong, Đồ Vận trái tim giống như bị Minh Vương đại thủ nắm, nàng phát hiện bọn hắn phạm vào cái sai lầm lớn, một cái cực kì nghiêm trọng sai lầm lớn, thật to đánh giá thấp hòa thượng này đạo hạnh, hòa thượng này đạo hạnh chi cao, pháp lực mạnh, đã vượt qua cảnh giới nào đó.

Trước/645Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thái Cổ Chân Long Quyết