Saved Font

Trước/157Sau

Lăng Thiếu, Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 122

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dường như rất khó có thể tin vào những lời Lăng Hạo nói, Hạ An Ngôn sửng sờ rất lâu, rất lâu.

Nước mắt cô từ từ chảy ra, bờ môi cô run run: “ Lăng Hạo, anh là đang trêu chọc em đúng không?”. Cô không tin vào tai mình, tại sao giờ phút cô muốn từ bỏ lại nghe được anh nói anh yêu cô. Lăng Hạo xin anh đừng trêu chọc em, tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ bị mất đi, chỉ là em cố gắng buộc mình phải buông bỏ anh.

Lăng Hạo đỏ mắt, đưa tay lau nước mắt cô đau lòng giọng trở nên nghẹn: “ Tiểu Ngôn, anh không có trêu chọc em. Anh là thật lòng yêu em, trước kia anh luôn nghĩ là mình hận em, nhưng mà anh đã sai rồi, chỉ khi có yêu thì mới có hận, chỉ vì yêu em nên mới khó chịu khi thấy Tần Thiên gần gũi với em, chỉ vì có yêu nên mới nổi giận khi em đòi ly hôn, chỉ khi yêu em nên năm năm qua mới trốn tránh tất cả những nơi mà em từng xuất hiện, chỉ có yêu em nên khi gặp lại em liền muốn dây dưa cùng em. Anh trước kia luôn cho rằng mình hận em nhưng anh đã sai rồi, anh không biết từ lúc nào mình đã yêu em, Tiểu Ngôn cho anh một cơ hội để yêu em được không, trước kia em đuổi theo anh đã mệt rồi, bây giờ em chỉ cần ở yên một chỗ để anh tự mình đi về phía em được không?”. Lăng Hạo dùng hết chân tình của mình để nói hết những lời lẽ mà trước giờ anh chưa từng có ngày sẽ phải nói ra.

Hạ An Ngôn lúc này mặt đã đầy nước mắt, Lăng Hạo là nói yêu cô, Lăng Hạo là đang muốn cùng cô bước tiếp con đường sau này, Lăng Hạo là nói sẽ bước về phía cô, những lời này từ năm năm qua cô đã không còn dám mơ mộng tới rồi, nhưng lúc này đây lại chân chân thực thực được thấy Lăng Hạo ở trước mặt cô nói ra, hình như mắt anh cũng đã đỏ lên.

Cô gật gật đầu, từ từ đưa tay lên sờ khoé mắt của anh: “ được, Lăng Hạo sau này cầm tay em đi hết quãng đời còn lại được không?. Sau này đừng buông tay em nữa được không?. Cuộc đời này em thua rồi, Tần Thiên nói đúng có cho em bao nhiêu năm đi nữa người em yêu cũng chỉ có anh.

Lăng Hạo, em yêu anh”. Bây giờ cô không cần phải suy nghĩ gì nữa đem hết những lời chôn sâu tận đáy lòng mà nói ra, năm năm qua chuyện duy nhất cô luôn mong chờ là có thể cùng anh sống cuộc đời bình lặng cùng với Nấm.

Lăng Hạo nắm lấy tay cô mà đưa lên môi hôn một cái: “ được, anh hứa sẽ cầm tay em đi hết quãng đời còn lại, anh hứa anh sẽ nắm thật chặt tay em không bao giờ buông tay em một lần nào nữa. Tiểu Ngôn anh yêu em”.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô nhẹ nhàng từng chút một, anh từ từ chiếm đoạt môi lưỡi của cô, Hạ An Ngôn không còn gì bất ngờ choàng tay lên cổ anh mà vụng về đáp trả, cô học hỏi theo anh mà hôm từng chút lên môi anh, từ từ há miệng để anh đưa lưỡi vào miệng mình, môi lưỡi dây dưa nhau không dứt, thân thể cô dần dần xụi lơ trước sự dẫn dắt của anh, đôi mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt lần này không có cưỡng ép không có xâm phạm mà là anh từng chút một nhẹ nhàng nâng niu cô, anh từng chút một muốn cùng cô ân ái, anh từng chút một muốn có cô. Đôi môi mỏng bị anh chiếm đoạt cuối cùng cũng được buông tha.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, bốn mắt nhìn nhau, lòng cô có chút thấp thỏm bàn tay níu chặt ga giường.

Lăng Hạo nhìn hành động của cô mà mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “ Tiểu Ngôn cho anh được không?”.

Cô cảm nhận được nhiệt độ thân thể của cả hai người đang tăng dần lên bởi nụ hôn không báo trước kia, hơi thở của cô nóng rực, hiện giờ chẳng còn gì để hối hận nữa, cô gật gật đầu: “ ừ”. Cô chồm người dậy chủ động hôn lên môi anh.

Lăng Hạo sững người với hành động của cô, nhưng rất nhanh đã đáp lại nụ hôn của cô, điên cuồng hôn lên môi cô, môi lưỡi của anh và cô điên cuồng bên trong nhau đến khi cô và anh thở hổn hển thả môi ra liền kéo theo một sợi chỉ bạc.

Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn người con gái kiểu diễm trên giường, anh vội phủ lên người cô lần nữa, anh vùi đầu vào cổ cô mà hôn mỗi nơi anh đi qua đều gặm cắn nhẹ nhàng như muốn để lại dấu vết.

- “ ưm….” Cô vì đau đớn mà khẽ rên một tiếng.

Anh không chịu nỗi nữa, anh cởi nhanh váy ngủ của cô ra vùi đầu vào giữa nơi đẫy đà mà hôn. Tay anh nhào nặn đến biến dạng, anh nhanh chóng ngậm lấy chỗ đã sớm dựng đứng ở nơi đẫy đà của cô mà mút lấy như lữ khách tìm được nữa khi bị lạc giữa sa mạc lâu ngày.

-“ ưm… á”. Vì sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ bất ngờ này mà cô không kiềm được mà rên một tiếng.

Anh buông nơi đó ra từ từ di chuyển xuống bụng hôn lên từng chút một, bất chợt anh nhìn thấy một vết thẹo dài trên bụng cô mà khẽ nhíu mài.

Hạ An Ngôn bị anh hôn tới hơi thở gấp gáp: “ ưm…. Lăng Hạo đừng hôn nữa”.

Lăng Hạo từ từ cởi bỏ chiếc quần cuối cùng còn dính lại trên người cô, anh đứng dậy tự mình cởi bỏ quần áo trên người phóng tích con vật to lớn đã căng trướng của mình. Anh cúi đầu hôn xuống nới thần bí của cô, Hạ An Ngôn bị anh hôn mà thở gấp, ngại ngùng đưa tay đẩy anh ra: “ á…. đừng mà…Lăng Hạo… đừng hôn chỗ đó”.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô nhưng vẫn cúi đầu hôn nơi thần bí của cô.

Cô nhắm chặt mắt, miệng không ngừng rêи ɾỉ vì bị anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Anh cảm nhận cô đã thả lỏng liền ngồi dậy đưa vật to lớn đã sớm đứng sừng sững vào giữa hai chân cô, anh nhấn mạnh thắt lưng mình xuống.

- “ đau”. Bị xâm chiếm bất ngờ cô kêu lên một tiếng.

Nghe cô kêu lên Lăng Hạo ngưng lại, nằm đè lên người cô hôn lên trán cô một cái khàn giọng nói: “ Tiểu Ngôn, thả lỏng một chút cho anh vào, một chút nữa sẽ không đau”.

Hạ An Ngôn nghe anh nói gật đầu một cái từ từ hít thở thả lỏng bản thân, Lăng Hạo nhịp nhẹ nhàng từng cái đến khi thấy cô đã thả lỏng anh ôm chặt lấy eo cô đẩy mạnh một cái. Lúc này đây cô vừa cảm nhận được đau đớn và kɦoáı ƈảʍ, cô hoàn toàn không còn sức chống đỡ anh nữa.

Lăng Hạo hưng phấn khi bị bên dưới cô hút chặt, bên trong cô ấm nóng, hít chặt như muốn gϊếŧ chết anh. Một chút nữa anh đã không kiềm chế được mà bắn pháo hoa.

Trước/157Sau

Theo Dõi Bình Luận