Saved Font

Trước/164Sau

Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 36: Lão Đại Thứ Hai: Cấm Dục Ảnh Đế (9)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Convert: Wikidich.

Editor: Bắc Chỉ.

Khương Nhuế xoay người, từ bên ngoài quán cà phê nhìn xem chỗ mình vừa ngồi, bởi vì có cây xanh che lấp, ở ngoài cửa sổ đại khái có thể thấy người ngồi ở đó, nhưng lại thấy không rõ là làm cái gì. Vừa rồi cô hạ ám chỉ với Joy, động tác không lớn, hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Trong lòng ý động, khi xoay người lại, trên mặt Khương Nhuế mang ra vài phần tâm sự nặng nề, đi dọc trên đường phố không có mục đích.

Ước chừng đi được mấy chục mét, phía sau chậm rãi đi lên một chiếc xe, dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra mặt tiểu Trần.

"Tiểu Hạ, đi đâu thế?"

Khương Nhuế thấy hắn, trên mặt buồn rầu chợt tắt, kinh hỉ nói: "Tiểu Trần ca, thật trùng hợp!"

"Đúng vậy, tôi thấy cô đi ở ven đường, chuẩn bị đi đâu? Để tôi cho cô đi nhờ một đoạn."

"Không cần phiền toái như vậy," Khương Nhuế nhìn nhìn bốn phía, chỉ vào trạm xe bus không xa đằng trước nói: "Tôi chuẩn bị đến tiệm hoa, ngồi xe buýt là đến nơi rồi."

"Trùng hợp! Tôi đang có việc muốn đi thành đông, mau mau, lên đây ngồi đi." Tiểu Trần nói.

"Có chậm trễ việc của cậu không?" Khương Nhuế chần chờ.

Tiểu Trần phất tay, "Tiện đường mà!"

"Vậy cảm ơn tiểu Trần ca." Khương Nhuế không hề từ chối, kéo cửa sau xe ra, "A, Thẩm lão sư cũng ở đây sao?"

Thẩm Dục Xuyên gật gật đầu với cô, "Đi hoa tiệm hoa làm gì?"

"Mua mấy cái bồn hoa, tôi vừa mới thuê nhà, phòng trụi lủi, cái gì cũng không có, trang trí một chút. Thẩm lão sư cùng tiểu Trần ca đi thành đông làm việc?"

"Ừ." Thẩm Dục Xuyên vẫn không nhiều lời, lại hỏi: "Thuê phòng ở đâu?"

Khương Nhuế đúng sự thật nói: "Ở trong hẻm nhỏ, thuê một phòng đơn."

"Một người thuê? Không thuê cùng bạn sao?"

"Không cùng, thuê một người. Bạn bè... Tôi ở đây không có bạn bè gì."

"Đơn độc ở bên ngoài phải chú ý an toàn, chủ nhà và khách thuê khác đều phải lưu ý một chút, đừng quá tin tưởng bọn họ." Thẩm Dục Xuyên nói, thấy Khương Nhuế gật đầu, đề tài vừa chuyển, "Vừa rồi thấy cô và một người nữa ở trong quán cà phê nói chuyện, là bạn mới sao?"

"A... Thẩm lão sư thấy?" Khương Nhuế lông mi run lên, ánh mắt dao động.

Thẩm Dục Xuyên thấy thế, nói: "Nếu không tiện nói thì thôi."

Khương Nhuế hạ miệng, miễn cưỡng cười cười: "Kỳ thật cũng không có gì không tiện, vừa rồi người Thẩm lão sư thấy là bạn trai cũ của tôi, tôi và anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, làm diễn phụ cũng là vì anh ấy, bất quá không lâu trước đây đã chia tay."

"Xin lỗi." Thẩm Dục Xuyên nhấp khóe miệng.

Khương Nhuế hít sâu một hơi, lắc đầu, "Không liên quan đến Thẩm lão sư. Kỳ thật anh ấy cũng không sai, từ nhỏ anh ấy đã muốn làm đại minh tinh, tôi lại không thể giúp gấp cái gì, nếu người khác có thể giúp anh ấy, tôi còn có lý do gì mà yêu cầu anh ấy ở lại?"

"Không thể nói như thế." Hàng phía trước tiểu Trần bỗng nhiên mở miệng, "Nếu hắn muốn làm minh tinh, thì nên dựa vào thực lực của mình, trông cậy vào hỗ trợ từ người khác còn là đàn ông sao? Hơn nữa nghe cô kể, hẳn là dựa vào người khác leo lên, vậy càng làm người ta xem thường!"

"Con người đều muốn trở nên tốt hơn." Khương Nhuế cười đến có chút chua xót.

Thẩm Dục Xuyên nhìn sườn mặt cô. Từ lúc bắt đầu mới quen, cô gái trước mặt vẫn luôn rất lạc quan, trên mặt luôn mang theo ý cười, dù ngũ quan không kinh diễm, tươi cười lên lại tươi đẹp đến mức làm người ta khó quên.

Hắn phát hiện chính mình thích nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của cô, chứ không phải chua xót miễn cưỡng như vậy.

Hắn muốn làm cô vui vẻ.

Tiểu Trần lại hỏi: "Vậy giờ hắn tới tìm cô là vì cái gì?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, hắn kể lại quá khứ của tôi và hắn, lại nói xin lỗi lúc trước đã tổn thương tôi, hy vọng về sau vẫn là bạn bè."

"Tra nam!" Tiểu Trần tức giận nói: "Tiểu Hạ, tuy rằng tôi cũng là đàn ông, nhưng tôi không thể không nói một câu, người đàn ông này chính là tên cặn bã! Sau này cô ngàn vạn lần đừng qua lại với hắn, cái gì mà về sau vẫn là bạn bè, nếu hắn muốn cùng cô làm bạn bè, sao sớm không nói muộn không nói, cố tình chờ đến giờ, cô có nhiệt độ mới dựa đi lên? Tưởng người khác đều mù cả, không biết hắn âm mưu cái gì ấy!"

"Tôi biết rồi, cảm ơn tiểu Trần ca." Khương Nhuế thấy hắn vì mình mà lòng đầy căm phẫn, trên mặt dần dần hiện lên chút vui vẻ cười: "Tôi đi đến hiện tại, là nhờ có rất nhiều người trợ giúp, Vương đạo, Thẩm lão sư, tiểu Trần ca, còn có Triệu tỷ, tôi gặp được mọi người, đều đối xử với tôi rất tốt. Đây là thiện ý của mọi người, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác cướp đi." Cô nói, thần sắc chậm rãi kiên định.

Thẩm Dục Xuyên nhìn cô chăm chú, cũng không phát hiện khóe miệng mình hơi hơi gợi lên, "Cô có thể nghĩ như vậy, rất tốt."

Xe ngừng ở ngoài tiệm hoa, Khương Nhuế cùng hai người từ biệt, Thẩm Dục Xuyên nhìn theo cô tiến vào tiệm.

"Thẩm ca, anh có thể đừng cười không? Ghê người vl." Bên trong xe, tiểu Trần vẻ mặt đau khổ.

"Có sao?" Thẩm Dục Xuyên hỏi lại.

Tiểu Trần mãnh liệt gật đầu, căn hai đầu ngón tay ra một khoảng cách meo meo (tầm < 0.5cm), "Giống như vậy, khóe miệng gợi lên đại khái 5° biên độ, muốn cười không cười, làm em thấy chân mềm nhũn."

Thẩm Dục Xuyên không nói, một lát sau, bỗng nhiên nói: "Tiểu Trần."

"Dạ!" Tiểu Trần đột nhiên giật mình một cái, thẳng thắn thân thể.

"Vừa rồi làm không tồi, phê chuẩn cho cậu thêm một cái kệ sách ở văn phòng."

"Ai da Thẩm ca, anh là anh của em nha!" Tiểu Trần nháy mắt lúm đồng tiền như hoa, "Anh xem hiện tại chúng ta đi đâu đây? Ở chỗ này chờ Tiểu Hạ đi ra không?"

Thẩm Dục Xuyên nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Đừng đợi, cô ấy biết sẽ không được tự nhiên."

"Vậy chúng ta làm bộ ở chung quanh đi vòng vòng, chờ một lát Tiểu Hạ đi ra, lại ngẫu nhiên gặp được nha?" Tiểu Trần lại đề nghị.

"Nào có nhiều trùng hợp ngẫu nhiên gặp được như thế, số lần nhiều sẽ làm người ta hoài nghi, cô ấy ngu như cậu sao?"

Tiểu Trần nghẹn, "Sao lại công kích người ta như thế:<, vậy chúng ta dẹp đường hồi phủ?"

Thẩm Dục Xuyên chưa nói tốt, cũng chưa nói không tốt.

Tiểu Trần đợi trong chốc lát, đang định khởi động chân ga, liền nghe hắn nói: "Chạy đến giao lộ đi, chờ cô ấy ngồi trên xe buýt lại đi."

Tay vừa động, thiếu chút nữa đụng phải tay lái, tiểu Trần khóe miệng trừu trừu, thâm tâm nói ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn sợ người đi lạc? Thuần túy là vì thỏa mãn dục tính rình coi của mình đi, anh như vậy rất có tiềm chất làm biến thái a!

Ngoài miệng thì đầy đáp ứng: "Được được được, anh là lão đại nghe anh."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

01/06/2019 – Hoàn thành.

Trước/164Sau

Theo Dõi Bình Luận