Trans: Qt + Gg dịchEditor + Beta: Cass Panda- ---------o0o---------- 15. Sư tử là sinh vật rất mạnh mẽ Khi Lý Huân Nhiên không thoải mái, cậu sẽ nhắm mắt không nói gì, khi thoải mái hơn sẽ mỉm cười với Lăng Viễn. Lăng Viễn đã đi tới phòng lấy nước hai ba lần, nhưng vẫn không có tìm thấy người đàn ông đó. Lý Huân Nhiên không ngừng luyện tập trở mình trên giường, vừa đau vừa mệt, lăn lộn vài lần trên cổ áo toàn là mồ hôi. Lúc Lăng Viễn ở đó sẽ lau mồ hôi thay quần áo cho cậu, lúc không có anh thì cậu chịu đựng, ngoại trừ đổi túi truyền dịch cậu căn bản không gọi y tá. Cậu hồi phục rất nhanh. Biến chứng khiến Viện trưởng Lăng kinh hồn bạt vía đã không xuất hiện, tình hình vết mổ khép lại cũng rất tốt, mỗi ngày Viện trưởng Lăng đích thân thay băng gạc mới, dịch mô trên gạc có màu đỏ tươi, không có nhiễm trùng làm mủ. Mỗi ngày đúng giờ y tá trực sẽ đẩy máy trị liệu vi sóng(*) chiếu lên miệng vết thương của cậu, lúc chiếu lên có hơi nóng, ngứa một chút. Cục trưởng Lý đi thanh toán viện phí, cầm hóa đơn: "Cái này thật sự không rẻ, may là con có bảo hiểm y tế." Lý Huân Nhiên nằm buồn chán muốn chết, bác sĩ kiểm tra phòng khuyên cậu nên vận động vừa phải, trở mình quá thường xuyên cũng không tốt. Cậu chỉ cảm thấy không phục, cậu không muốn giống người tàn phế muốn động mà không được động. Cục trưởng Lý lại phát hiện thế giới mới: "Buổi tối bác sĩ đến thay băng có tính phí, con xem tối qua Viện trưởng Lăng có ca mổ không đến kịp, bác sĩ trực qua thay băng cho con có tính phí nè." Lý Huân Nhiên đột nhiên nở nụ cười: "Bác sĩ trực thay băng có phí, Viện trưởng thay băng miễn phí." Cục trưởng Lý đặt hóa đơn xuống, rất nghiêm túc: "Con với Viện trưởng Lăng có giao tình?" Lý Huân Nhiên mất tự nhiên: "À... có chút." "Giao tình có sâu không?" "Chưa quá... sâu." "Con xem hai ngày qua mẹ con không có ở đây, cũng nhờ có Viện trưởng Lăng chăm sóc con từ trong ra ngoài, giúp con trở mình, cong eo nửa ngày trời. Cái eo này của ba con không làm được." Viện trưởng Lăng đi thẳng đến khu phòng bệnh đơn, dưới cánh tay kẹp tập hồ sơ bệnh án. Anh hơi mệt sau một ngày bận rộn, vì vậy định đi thăm Huân Nhiên một lúc. Đi đến cửa thì nghe thấy tiếng cha con họ Lý đang trò chuyện bên trong—— "Ba, ba cảm thấy con người Viện trưởng Lăng thế nào?" "Thế nào là thế nào? Người ta chăm sóc con mấy ngày nay." "Ba nhìn tính cách của người ta ấy" "Bây giờ ba không biết bình luận cái gì. Cậu ấy đã chăm sóc con trai ba nhiều.... ngày như vậy, có một số chỗ ba chưa nghĩ tới cậu ta đã nghĩ ra, người làm cha như ba sao có thể đánh giá cậu ấy? Bây giờ ba cảm tính át lý tính, đừng nên hỏi ba. " "......Ba." "Nhưng mà Huân Nhiên, con với cậu ấy có giao tình gì vậy? Trong mắt ba, mọi thứ cậu ấy làm đều không hợp lý." "Không hợp lý?" "Trước đây con không tiếp xúc với những người trong ngành y tế, bạn bè con cũng không có ai làm bác sĩ. Khi con còn nhỏ, ba đưa con đến bệnh viện, con nhìn thấy ai đó mặc áo khoác trắng liền khóc ngay. Nhưng mà Viện trưởng Lăng này biểu hiện giống như có một loại tình sâu nghĩa nặng với con, con quen biết cậu ấy lúc nào vậy? " "Ba..." "Lăng Viễn là người tâm tư kín đáo." Cục trưởng Lý xụ mặt: "Con qua lại với cậu ấy ba không ngăn cản, quen biết nhiều người giống như vậy mới có lợi. Nhưng con phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đắc tội với cậu ta." "Hả?" "Sống chung hòa thuận với cậu ấy. Đừng đắc tội với cậu ấy. Ba rất thưởng thức cậu ấy, con người xuất sắc. Dáng vẻ không giống như con, há miệng cười ngây ngô suốt ngày" Lăng Viễn đứng ở cửa phòng bệnh mỉm cười. Anh không nhịn được. Anh nghĩ người trong phòng chắc cũng đang cười, chẳng qua không thể cười lớn tiếng, nếu không cậu ấy sẽ rất đau, cậu thích há miệng lớn cười ngửa tới ngửa lui, giống một chú sư tử ngủ gà ngủ gật, chẳng hề để ý, không chút để ý. Viện trưởng Lăng không đi vào, xoay người rời đi. Khi anh bước đi, góc áo bị gió xuân thổi tung bay. Tâm trạng Viện trưởng Lăng vui vẻ, lại trở thành viện trưởng lịch lãm cương nghị thường ngày. Vi Thiên Thư nhìn anh do dự muốn nói, Lý Duệ huých khuỷu tay, anh ta liền từ bỏ. Viện trưởng Lăng không chú ý đến anh ta, anh vui vẻ suy tính đợi Huân Nhiên khỏe hơn dẫn cậu ra ngoài ăn, hoặc là làm chút đồ ăn nhà cho cậu. Anh phải nuôi cậu có ít thịt, ít nhất là đem lượng cân bị sụt lúc nằm viện thu trở về. Vết thương của Lý Huân Nhiên khôi phục rất tốt, Viện trưởng Lăng thấy cái gì cũng đều thuận mắt hơn. Lý Huân Nhiên nằm viện thật sự rất nhàm chán. Cục trưởng Lý không cho cậu nằm xem điện thoại nên đã tịch thu điện thoại của cậu. Lâu rồi không lướt Weibo, Lý Huân Nhiên có chút buồn bực. Cậu tập luyện trở mình xong liền nằm hoặc là nghiêng mặt nhìn mây ngoài cửa sổ. Hôm nay Cục trưởng Lý không đến, Lăng Viễn tất bật chuẩn bị gội đầu cho Lý Huân Nhiên. Lý Huân Nhiên mấy ngày rồi không gội đầu, ngứa ngáy rất là khó chịu. Cậu thật sự không thể chịu được nữa đã kháng nghị với Lăng Viễn. Lăng Viễn lấy rất nhiều nước ấm cho vào bình giữ nhiệt, sau đó đặt cái chậu nhựa đã mua lên chiếc ghế đẩu nhỏ. Anh cẩn thận giúp Lý Huân Nhiên di chuyển, tránh kim trên mu bàn tay và túi dẫn lưu, để cậu nằm xuống điều chỉnh góc cẩn thận không làm đầu cổ khó chịu. Lăng Viễn một tay cầm bình giữ nhiệt một tay vò tóc cậu. Lông của Sư Tử Nhỏ xoăn tít. Vì nó ngắn nên trông không nhiều lắm, nắm trong tay mềm mại. Lý Huân Nhiên nằm ngửa, cổ duỗi thẳng, đường cong xinh đẹp chảy theo giọt nước đi xuống. "Anh có điện thoại không." Lý Huân Nhiên nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được Viện trưởng Lăng mát xa đầu. "Có." "Lát nữa anh cho em mượn chơi chút." Dòng nước ấm áp gội sạch tóc của Lý Huân Nhiên. Kết quả là điện thoại của Viện trưởng Lăng không có mạng. Bệnh viện không có wifi, Lý Huân Nhiên nằm viện, Viện trưởng Lăng không cần vào Weibo, thậm chí còn không mua dữ liệu. Lý Huân Nhiên đặt điện thoại của Viện trưởng Lăng lên mặt hờn dỗi, Viện trưởng Lăng đang xắn tay áo dọn dẹp dưới sàn: "Bây giờ anh mua dữ liệu." Lý Huân Nhiên nói: "Không cần đâu. Màn hình khóa của anh cũng thú vị đó, là sư tử con?" Lăng Viễn nói, "Ừ. Sư tử con." Điện thoại của Lăng Viễn chứa đầy hình sư tử con. Hình lúc đang bú sữa nè, đang đi dạo nè, cặp mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào máy ảnh nè, trông thật hồn nhiên hoạt bát đáng yêu. Có cảnh một chú sư tử con đang ngủ trên thảo nguyên. Mặt trời chiếu sáng lớp lông mềm mại, ấm áp dạt dào, sưởi ấm đưa nó vào cõi mơ. "Trong điện thoại của anh có nhiều sư tử như vậy?" Lý Huân Nhiên ngạc nhiên lắc lắc điện thoại của Lăng Viễn: "Anh thích sư tử sao?" Lăng Viễn lau sàn nhà: "Ừm, anh thích sư tử con." Lý Huân Nhiên tò mò, nhìn Lăng Viễn bằng đôi mắt to đen láy: "Tại sao vậy?" Lăng Viễn cúi đầu: "Sư Tử Nhỏ, vừa mạnh mẽ lại đáng yêu."