Saved Font

Trước/14Sau

Lời Cầu Hôn Thứ 100

Chương 14 End

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Joe đang đứng suy nghĩ ngoài ban công, thì bỗng Ariel từ phía sau đi tới đập tay lên vai cô.

"Chị 2, làm gì mà thẫn thờ vậy."

Joe thở phào "Cái con nhỏ, làm giựt mình àh. Bị em hù vài lần như vậy chắc chị sẽ bị bịnh đau tim đó."

Kyo bước ra cầm theo 3 lon bia trên tay, cô đưa cho Ariel và Joe mỗi ngừi 1 lon. Ariel kinh ngạc "Chị họ àh, chị cũng biết em mà uống bia xong sẽ làm những chuyện kô bình thường đâu, chị kô sợ àh?"

Kyo cười lớn "Hahahah, đừng lo 3 chúng ta uống xong đều bị xỉn hết, sau đó lăn ra ngủ đâu còn biết gì nữa đâu chứ."

Joe mở nắp lon uống 1 hơi. Kyo vội can "Nè, nè, uống vừa vừa thôi, chị kô phải muốn tống say em đâu."

"Nhiều khi em cảm thấy, ông trời thật trớ trêu." Joe tâm sự trong khi đó Ariel và Kyo đứng im lắng nghe. "Nếu đã biết trước, em và Matt kô thể nào thì tại sao còn để cho 2 chúng tôi gặp lại nhau chứ."

Kyo nói "Joe àh, trên đời này kô có chuyện kô thể nào đâu, chỉ coi là em nghĩ sao mà thôi. Cũng giống như chị và Bi, trải qua bao nhiêu sóng gió chị cũng nghĩ là chúng tôi sẽ kô thể nào ở bên cạnh nhau vậy mà bây giờ rốt cuộc cũng được gặp lại nhau."

"Cho nên mới nói mỗi ngừi đều có duyên phận và tình yêu của mình, chị 2 àh chị coi bây giờ em và Joseph rất là hạnh phúc. Thật ra cái hạnh phúc mà chị chờ đợi đang ở bên cạnh chị đó chỉ là kô biết chị có chịu cho bản thân mình 1 cơ hội hay kô thôi."

Joe cầm lon bia uống cạn, cô suy nghĩ lời nói của Ariel và Kyo thật là đúng, nhưng cô kô dám thử chấp nhận lại Matt cô còn lo sợ mai này cô sẽ 1 lần nữa bị đau khổ giống như 1 năm về trước. Chợt cô nhớ tới lời của Matt đã từng nói với cô "Em hãy cho anh 1 cơ hội cũng như là cho tình yêu của chúng ta 1 cơ hội." Joe nghĩ là Matt nói đúng, cô sẽ cho tình yêu của 2 nguời thêm 1 cơ hội nữa, cho dù kết quả lần này là đau khổ hay hạnh phúc cô cũng đều chấp nhận cả.

Sáng hôm sau, Joe, Ariel, và Kyo cùng đi tới 1 tiệm tạp hóa để mua đồ.

"Chị 2, em có mua khăn giấy để trong xe rồi nè, như vậy đã đủ chưa?" Ariel cầm 1 hộp tissue trên tay đưa cho Joe.

"Được rồi, đã đủ rồi, chị cần mua mấy cây viết nữa là xong."

Bỗng Joe bị 1 tiếng nói làm gián đoạn "Tiếng nói đó kô phải là của Matt hay sao?" Cô từ từ đi tới gần nơi phát ra giọng nói của Matt, bỗng cô nhìn thấy 1 cô gái đang gục đầu vào vai anh khóc lóc sướt mướt, còn Matt thì đang ôm cô ta mà vỗ về. Joe tức giận đánh rơi cả hộp khăn giấy xuống đất. Matt nghe tiếng động thì quay sang nhìn, anh thấy gương mặt tức tối của Joe, anh lên tiếng gọi nhưng Joe đã bỏ chạy ra ngoài "Joe, Joe!!"

Kyo thấy Joe chạy đi thì ngạc nhiên kô hiểu chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc đó thì cô lại thấy Matt và đằng sau có 1 cô gái đi theo anh nữa. Kyo chặn Matt lại "Kô ngờ anh là ngừi như vậy? Uổng công tôi và Ariel đã nói tốt cho anh suốt đêm hôm qua, Joe đã bị cảm động bây giờ thì chắc là hết cơ hội rồi."

Ariel khi tính tiền xong thì đi tới bên chỗ Kyo "Ủa? Chị 2 đi đâu mất rồi, sao kô đợi luôn em?"

Kyo hất đầu nhìn Matt "Có ngừi đã chọc tức chị 2 của em cho nên Joe đã đi trước rồi, chúng ta cũng đi thôi, còn đứng lại đây chị sợ là chị kô kềm được, tới lúc đó xảy ra án mạng thì kô tốt."

"Lạ chưa, chị họ nói ai vậy ta?" Lẩm bẩm 1 mình xong rồi Ariel cũng đi theo Kyo, cả 2 trở về công ty Nhật An, còn Matt thì đang phân vân kô biết phải đi đâu để kiếm Joe mà giải thích, anh sực nhớ là có thể Joe sẽ trở về công ty cho nên vội vàng lái xe bỏ đi.

Đúng như lời Matt đoán Joe đang ngồi làm việc với cái máy puter, chăm chú tới nỗi kô nhìn thấy Matt đi vô. Matt lân la tới gần Joe, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì Joe đã đứng dậy bước đi ra ngoài. Tình cảnh này đương nhiên kô thể nào thoát khỏi 4 cặp mắt đang theo dõi cặp Matt và Joe.

"Coi bộ lần này chị 2 kô bỏ qua cho anh Matt đâu." Ariel lắc đầu thở dài.

Kyo giận dữ nói "Ai kêu hắn dám làm chuyện có lỗi với Joe chứ, tại các người kô biết mà thôi, sáng nay Matt đã ôm 1 cô gái trước bao nhiêu con mắt đó."

Bi trợn mắt "Thôi nguy nhất định là Joe đã nhìn thấy cho nên mới phản ứng lớn như vậy."

"Theo như em biết thì từ hơn 1 năm nay anh 2 đâu có bạn gái đâu, tại sao tự nhiên lại chạy ra 1 cô như vậy, trong đây nhất định có ẩn tình." Joseph lẩm bẩm.

"Joseph àh, 2 chúng ta đi điều tra cho rõ chuyện này, còn 2 cô làm ơn đừng có châm dầu vào lữa nữa đó nha, nhất là em đó Kyo, hãy nói tốt cho Matt trước mặt Joe đó. Sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng thì mới kiếm cách giải quyết sau, chứ đừng để bị hiểu lầm giống như Joseph và Ariel lúc trước, mọi người còn nhớ chuyện của Kerry chứ?"

Kyo xụ mặt xuống "Biết rồi, biết rồi, chúng tôi làm việc thì 2 ngừi cứ yên tâm đi."

Tối hôm đó, tại nhà của Ariel "Chị 2 àh, sáng nay sao vội vàng bỏ đi về công ty trước mà kô đợi em và chị họ vậy?"

Joe ấp úng "Àh, tại chị chợt nghĩ ra là có chuyện cần phải làm đó mà."

Kyo bước vào phòng chen vào cuộc nói chuyện giữa Joe với Ariel, cô ra dấu cho Ariel biết là đã điều tra ra được chuyện của Matt rồi.

"Joe àh, em với Matt..."

Joe cắt ngang "Em kô muốn nhắc tới tên người này nữa, chị và Ariel cũng đừng phí công sức khuyên em tha thứ cho Matt làm gì, em và anh ấy kô thể cứu vãn được nữa đâu."

Ariel nghe như vậy thì đưa mắt nhìn Kyo dò hỏi, 2 cô len lén đi ra ban công gọi điện thoại cho Bi.

"Lần này kô xong rồi, thái độ của Joe rất là khó thuyết phục."

Đầu dây bên kia Bi trả lời với giọng lo lắng "Vậy bây giờ phải làm sao đây, rõ ràng là Matt vô tội mà, con gái mấy người sao kô bao giờ chịu nghe ngừi ta giải thích là thế nào nhỉ?"

Ariel suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời "Chị họ àh, em có ý kiến thế này." Rồi cô nói nhỏ cho Kyo nghe.

"Ừh, được đó, chị ủng hộ ý kiến của em. Nếu kế hoạch A kô thành thì chúng ta sẽ áp dụng kế hoạch B."

Nãy giờ lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Kyo và Ariel mà Bi kô hiểu gì hết, anh hỏi lại "2 người có kế hoạch gì vậy? Sao kô nói cho chúng tôi biết để cùng tham khảo."

"Bi àh, chuyện này cần tới sự giúp đỡ của anh, hãy liên lạc với Roger bạn thân của Matt nhé, chúng ta sẽ cần anh ấy giúp 1 tay đấy."

Nói xong Kyo mỉm cười bí ẩn.

Sáng hôm sau, Kyo và Ariel hẹn Joe đến quán ăn gần nhà để mua đồ ăn sáng nhưng đột nhiên 2 cô bỏ hẹn, để 1 mình Joe tới quán ăn đó 1 mình. Joe cứ cằn nhằn mãi về chuyện 2 cô gái kia bỏ hẹn, khi bước vào quán thì bỗng cô thấy Matt từ đằng xa đi tới.

"Joe àh, anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện."

Joe quay mặt đi "Tôi và anh kô có gì để nói cả, tôi đã biết đây nhất định là kế của chị họ và Ariel mà. Hai ngừi đó sẽ biết tay tôi." Dứt lời Joe tức giận bước đi, Matt vội chạy theo

"Joe! Joe!"

Bỗng cô nghe tiếng xe thắng gấp đằng sau lưng mình, đang còn bàng hoàng thì thấy ngừi tài xế trên xe hối hả chạy xuống, như là anh ta đã *****ng trúng 1 ngừi nào đó thì phải. Vừa lúc đó thì Joe thấy Kyo từ đâu chạy tới "Kô xong rồi, Joe àh, Matt đã bị... đã bị chiếc xe đó *****ng trúng."

Joe nghe lỗ tai lùng bùng khi Kyo nhắc tới Matt, cô vội vàng chạy tới chỗ mà có chiếc xe hơi màu xanh đang dừng ở đó, cô thấy Matt nằm yên bất động, chung quanh toàn 1 màu đỏ. Còn ngừi tài xế thì đã bỏ đi đâu mất tiêu rồi.

"Matt, Matt! Anh sao vậy? Anh đừng có chuyện gì nha, để em gọi cấp cứu." Matt đưa tay ngăn lại "Kô cần đâu, anh hy vọng có thể nói chuyện với em vì anh sợ lát nữa đây sẽ kô còn cơ hội nữa."

Joe ngồi xuống bên cạnh Matt, cô bắt đầu khóc, cô thật sự cảm thấy hoang mang cô sợ lỡ như Matt có chuyện gì thì cô phải làm sao đây, bây giờ cô mới biết thì ra bản thân mình còn yêu Matt nhiều lắm, chỉ là bấy lâu nay cố tình che dấu lại mà thôi.

"Kô, anh đừng nói gì cả, anh nhất định sẽ kô sao đâu, mai này chúng ta còn nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau mà, em kô muốn nghe bất cứ lời gì vào lúc này cả."

Matt từ từ lấy trong túi ra cái vỏ sò mà Joe đã tặng cho anh lúc 2 ngừi đi Trung Quốc, anh nhỏ nhẹ nói

"Còn nhớ cái vỏ sò này kô, lúc 2 chúng ta đi dạo chơi ở bãi biển, chính tay em đã tặng nó cho anh đó. Bấy lâu nay anh vẫn luôn giữ nó ở bên mình, thấy nó giống như là nhìn thấy em vậy."

Những giọt nước mắt hạnh phúc bắt đầu rơi trên má Joe, cô nắm lấy tay Matt "Từ nay anh kô cần nhìn nó mà nhớ tới em nữa, từ bây giờ em sẽ luôn ở bên cạnh anh mà."

Matt mỉm cười "Cô gái ngày hôm qua mà em nhìn thấy thật ra kô có quan hệ gì với anh cả, cổ chỉ là 1 người bạn cũ mà thôi vì đang có chuyện buồn nên khi gặp anh cô ấy mới khóc lóc thấy như vậy anh mới an ủi cô ta thôi em đừng có hiểu lầm nha." Thấy Joe im lặng với vẻ suy nghĩ, Matt hỏi "Em kô tin anh àh?"

Joe lắc đầu "Em tin, em tin mà, bây giờ anh đừng nói gì nữa, để em lấy xe đưa anh đi bệnh viện."

"Joe àh! Em.. em có tha thứ cho anh kô? Chúng ta có thể làm lại từ đầu được chứ?"

Joe lau nước mắt nhìn Matt trìu mến "Chỉ cần anh kô sao, 2 chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Mọi chuyện lúc trước em sẽ bỏ qua hết."

Joe vừa dứt lời thì Kyo và Ariel từ đâu xuất hiện "Cảm động quá, chị họ àh em thật là muốn khóc."

Joe ngẩng đầu lên "Sao các nguời còn đứng đó, mau giúp tôi đỡ Matt lên xe đi."

Joseph ngồi xuống bên cạnh Matt "Coi bộ kô cần nữa, bởi vì 1 lời nói của chị Joe đã là liều thuốc tốt nhất dành cho anh 2 rồi. Thôi được, vở kịch đã hạ màn, anh 2 àh anh có thể đứng dậy được rồi."

Matt liền đứng dậy giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, anh quay sang Joe trong khi cô đang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên "Joe àh, xin lỗi em chuyện này là do anh cùng với họ thông đồng đóng 1 vở kịch mà thôi. Chỉ vì em kô chịu nghe lời anh nói cho nên mới phải dùng tới hạ sách này."

Kyo vội vàng lên tiếng "Joe àh, em đừng giận nha, kô phải lúc nãy em đã nói là sẽ bỏ qua mọi chuyện hay sao?" Rồi Kyo giả giọng của Joe lập lại những lời mà cô nói

"Chỉ cần anh kô sao, 2 chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Mọi chuyện lúc trước em sẽ bỏ qua hết." Rồi Kyo nheo mắt nhìn Bi tình tứ, cô trở lại giọng nói bình thưởng của mình "Bi àh, I love you."

Ariel liếc Kyo nhắc nhở "Chị họ, cái câu I love you kô có ở trong kịch bản."

Còn Bi cũng đáp trả lại bằng 1 câu tình tứ kô kém "I love you, too."

Tới phiên Joseph nhắc nhở "Anh họ àh, anh lạc đề trầm trọng rồi đó."

Trong khi mọi ngừi cười nói vui vẻ thì Joe đã lẳng lặng bỏ đi, Bi khều Matt "Nè, chạy theo mau, chúng tôi chỉ có thể giúp cho 2 người tới đây mà thôi, chuyện còn lại phải do em tự đi tranh thủ lấy đó." "Sao anh lại đuổi theo em làm gì?" Joe đang thả bộ dọc bãi biển, kô biết tại sạo hôm nay cô muốn nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào, có phải cô muốn nhớ tới 1 kỷ niệm nào đó hay kô?

"Lúc trước em luôn luôn đuổi theo anh, nhưng mà từ bây giờ mọi chuyện sẽ thay đổi. Anh nhất định đuổi theo em cho tới chân trời góc biển, kô cần biết là em đi đâu anh cũng sẽ theo bên cạnh. Trong thời gian 1 năm qua kô có em bên cạnh, anh đã từ từ nếm trải được cái vị đắng của tình yêu. Em còn nhớ kô lúc trước em có nói là làm người ai cũng biết nói dối cả duy chỉ có vỏ sò này là kô mà thôi. Chúng ta có thể nghe được vỏ sò này nói cái gì, lúc đầu thì anh kô tin. Nhưng mà bây giờ anh hoàn toàn tin tưởng chuyện này là có thật, bởi vì lúc anh áp tai vào vỏ sò để nghe thì nó đã nói với anh rằng..." Matt ngừng 1 lúc rồi hỏi Joe "Em có biết nó nói gì với anh kô?"

Joe mỉm cười "Làm sao em biết được."

"Anh nghe được cái vỏ sò nói là Hãy đi kiếm em trở về đây, thật lòng nói lên cái câu Anh yêu em, thì em nhất định sẽ tha thứ cho anh." Matt nắm lấy tay Joe "Anh sẽ kô để mất em nữa đâu, nhất định sẽ kô để lịch sử tái diễn. Những chuyện mà em kô thích thì anh sẽ kô làm."

Joe nhìn Matt dò xét

"Có thật kô đó hay chỉ là nói suông mà thôi?"

Matt gật đầu lia lịa "Đương nhiên là thật rồi."

Matt gật đầu lia lịa "Đương nhiên là thật rồi."

Joe vòng tay ôm lấy Matt, 2 ngừi cùng hướng mắt nhìn về phía biển, đằng xa tiếng sóng vỗ rì rào như chúc mừng cho tình yêu của 2 ngừi họ. Mong là từ nay sóng gió giữa 2 ngừi sẽ kô còn nữa để họ có thể trọn vẹn tận hưởng niềm hạnh phúc vô hạn.

Joe dĩ nhiên là kô bỏ qua dễ dàng chuyện mà 4 ngừi kia đã thông đồng với Matt để gạt cô, khiến cô 1 phen hồn vía lên mây khi tưởng rằng Matt thật sự bị xe *****ng.

"Chị họ, thành thật thì được tha, các ngừi làm cách nào mà qua mặt được tôi vậy, làm cho cảnh tượng lúc đó giống y như là thật vậy đó."

Kyo cười lớn "Cũng kô có gì, người tài xế của chiếc xe đó chính là Roger bạn thân của Matt đó. Chúng tôi đã nhờ anh ấy đóng 1 vai trong vở kịch này."

Ariel gật đầu tán thành "Kô sai, tuy Roger chỉ đóng vai phụ mà thôi nhưng đã hoàn thành rất xuất sắc, nhất định phải ban giải Nam dv phụ hay nhất cho anh ấy mới được."

Joe nhăn mặt suy nghĩ "Nếu chỉ là tai nạn giả vậy ở đâu mà có máu vậy?"

Ariel choàng tay qua vai Joe "Đơn giản thôi, chị còn nhớ cái lúc mà chị nhìn thấy ngừi tài xế đó bước xuống xe đi tới bên chỗ Matt chứ, lúc đó anh ta đã kịp đổ mấy chai thuốc đỏ chung quanh anh Matt rồi còn nhân cơ hội cho thêm 1 chút vào trên ngừi anh Matt nữa tạo ra cảnh tượng như là 1 tai nạn thật sự vậy."

"Thấy 2 chúng tôi có thông minh kô, Joe àh kô cần cám ơn đâu, chúng ta là chị em mà. " Kyo nhìn Joe cười.

Còn Joe thì tức giận hét lớn "2 ngừi có biết làm như vậy đã làm cho tôi 1 phen hết hồn hay kô còn tưởng Matt thật sự xảy ra chuyện gì nữa."

"Nếu kô làm vậy thì sao có thể gợi ra được tình yêu của em được chứ. Phải kô Ariel?" Kyo hất hàm.

"Được, 2 ngừi hợp ý như vậy, có phước cùng hưởng có họa cùng chia mà, vậy tối nay cả 2 ngủ ở ngoài phòng khách đi nhé." Nói rồi Joe đẩy Kyo và Ariel ra ngoài, cô khóa cửa lại kô cho ai vào.

Kyo đứng bên ngoài đập cửa "Nè, em làm thiệt đó hả?"

Joe mở cửa ra, Kyo cứ tưởng là Joe thay đổi ý định ai dè Joe đưa cái gối và mền cho Kyo "Chị họ, Ariel, ngủ ngon."

Ariel liếc nhìn Kyo "Chị họ, làm sao đây, tối nay 2 chúng ta thành kẻ kô phòng rồi."

"Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?" Ariel nhìn 5 người kia dò ý.

"Đi picnic đi." Joe lên tiếng.

Kyo liền phản đối "Thôi đừng, chị kô muốn bị phơi nắng đâu, chị đề nghị đi shopping."

Cả 3 chàng trai cùng lên tiếng "Tôi phản đối."

Bi nói trước "Thứ nhất, shopping rất tốn thời gian."

Matt tiếp lời "Thứ 2 lại rất tốn tiền."

"Thứ 3, là chúng tôi phải khiêng đồ cho các cô, vì ỷ lại là đã có ngừi xách đồ cho nên các ngừi mua đồ vô tội vạ. Cho nên tóm lại chuyện đi shopping bị loại bỏ." Joseph nhấn mạnh câu cuối.

Ariel đi đến bên Joseph "Phản đối vô hiệu, em đồng ý với chị họ. Chị 2 àh, chị nghĩ sao?"

"Được đó, lâu rồi 3 chị em mình kô có dịp đi với nhau, hôm nay phải đi cho đã mới được."

Bi nhìn Kyo làu bàu "Cũng là tại em hết đó."

Kyo liếc xéo "Anh nói gì hả? Nếu như kô ai phản đối thì chúng ta quyết định như vậy nhé." Matt nhìn Bi và Joseph "Chúng tôi phản đối chỉ là các cô kô chịu nghe mà thôi. Hình như là 3 chúng ta ở đây kô có quyền quyết định thì phải?"

Bi và Joseph chỉ biết lắc đầu thở dài. Thế là ý định đi shopping của các cô đã được toại nguyện. Họ mua sắm hăng say, và rất nhiệt tình kô hề nghĩ tới 3 anh chàng kia đang âm thầm đau khổ vì phải cà thẻ trả tiền trong khi trên tay thì xách kô biết bao nhiêu là túi nhỏ túi lớn. Sau 3 tiếng đồng hồ ngụp lặn trong mall, cuối cùng 3 anh chàng cũng có cơ hội ngồi nghỉ chân trong 1 quán nước, họ tình cờ gặp phải Roger. Ba cô gái kia thì đang đứng chọn nữ trang trong 1 tiệm trang sức. Thấy nét mặt bơ phờ của Matt, Roger liền hỏi

"Các ngừi sao vậy? Bộ công ty bận rộn lắm sao mà cả 3 ngừi trông mệt mỏi quá."

Bi lắc đầu "Còn mệt hơn là đi làm ở công ty nữa."

"Chúng tôi đang bị 3 cô gái kia hành hạ về tinh thần lẫn thể xác." Matt nói.

"Kô nghiêm trọng vậy chứ?" Rồi anh nhìn sang 3 cô gái thì thấy có 1 tên thanh niên đang đứng kế bên Ariel chọc ghẹo cô. "Có chuyện kô xong rồi, Joseph àh, bạn gái của anh đang bị quấy nhiễu kìa." Thấy Joseph kô có phản ứng, Roger tưởng anh kô nghe cho nên hỏi lại "Sao anh có vẻ bình tĩnh quá vậy?"

"Kô phải là tôi bình tĩnh, nếu như Ariel đi 1 mình thì tôi sẽ cho tên kia 1 bài học nhưng anh kô thấy là bên cạnh cô ấy còn có 2 ngừi nữa àh?" Joseph hất đầu về phía Joe và Kyo.

Bi thở dài "Tên nào mà kô biết chết như vầy, dám *****ng tới 3 ngừi họ chắc là kô muốn quay khỏi ngày hôm nay rồi."

Matt lắc đầu "Thật tội nghiệp cho tên đó quá."

Roger cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy phản ứng này của Matt, Bi và Joseph, đúng lúc đó thì anh nghe tiếng Kyo:

"Nếu như anh còn típ tục làm phiền chúng tôi nữa thì đừng trách sao tôi độc ác nhé."

"3 cô đều xinh đẹp cả, nhưng tại sao chỉ đi có 1 mình vậy, hay là để tôi đi chung làm bạn nha." Gã thanh niên kia định nắm lấy tay Ariel thì đã bị Joe nhanh tay hơn lấy ra chiếc giầy cao gót mà cô mới mua đánh tới tấp lên ngừi tên đó.

"Dám *****ng tới em gái tôi hả, cho anh biết chết nè."

Ariel thấy vậy vội ngăn lại "Chị 2 àh, coi chừng xảy ra án mạng đó." Cô quay sang tên đó "Còn kô chịu đi, bộ muốn ở đây ăn đòn nữa àh."

Tên thanh niên kia hoảng hốt bỏ chạy có cờ.

Nãy giờ chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, Roger lau mồ hôi quay sang nhìn Matt

"Bạn gái của 3 ngừi thiệt là cao tay quá, tôi đây thật sự bái phục."

"Cho nên mới nói 3 cổ mà đi chung với nhau thì kô ai ăn hiếp được cả, anh thấy rồi đó, bọn họ kô phải là những cô gái bình thường đâu." Bi vừa nói xong thì Kyo đi tới

"Nói xấu gì chúng tôi đó?"

Bi cười "Làm gì có, anh đang khen là bữa nay em đẹp đặc biệt."

Matt cầm ly nước đưa cho Joe "Có khát kô? Anh đã mua nước cho em rồi nè."

Joe mỉm cười "Thấy anh dễ thương như vậy em quyết định kô đi shopping nữa."

Matt hớn hở "Thật àh?"

Joe gật đầu "Chỉ là tạm dừng hôm nay thôi, ngày mai đi tiếp." Matt đau khổ nhìn lên trời kêu cứu. Trong khi đó Joseph đưa khăn giấy cho Ariel.

"Có mệt kô? Nãy giờ thấy em đi shopping cực khổ như vầy, anh đau lòng lắm."

Ariel kiss nhẹ lên má Joseph "Tha cho anh đó, còn biết quan tâm tới em. Tối nay về nhà em sẽ thưởng cho."

Joseph liền hỏi "Thưởng cái gì vậy?"

Ariel suy nghĩ "Ừm.. àh có rồi, 2 chúng ta cùng nhau coi lại bộ fim mà em thích nhất đó là bộ It started with a kiss."

Joe ôm đầu "Kô chứ hả, bộ fim đó em đã coi đi coi lại nhiều lần rồi. Nếu như anh kô lầm thì ít nhất cũng đã có 100 lần, tới nỗi anh thuộc lời thoại fim luôn rồi nè."

Ariel nhăn mặt "Anh nhớ sai rồi, chính xác là mới có 99 lần thôi, tối nay coi thêm 1 lần nữa mới chẵn 100 lần mà. Quyết định như vậy đi."

Ba anh chàng chỉ biết lắc đầu ngao ngán mà thôi, Roger quan sát thấy tuy bên ngoài ba anh chàng họ Lương lúc nào cũng than thân trách phận nhưng sự thật thì ba ngừi họ rất yêu 3 cô gái kia. Cũng chính nhờ sự vui vẻ, lạc quan của 3 cô ấy mà đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của 3 chàng công tử khó tính.

"Hôm nay em muốn ăn gì hả?" Bi nắm tay Kyo rảo bước trên con đường đầy hoa nở, mặc dù bây giờ đã là mùa hè nhưng kô khí vẫn chưa tới nỗi oi bức lắm. Những cặp tình nhân vẫn có thể tay trong tay đi dạo trên con đường nắng ấm và nhiều hoa này.

Kyo ra chiều suy nghĩ 1 lúc rồi nói "Ừm.... hay là ăn đồ Nhật đi, đã lâu rồi kô có ăn mấy món Nhật."

Bi mỉm cười dễ dãi "Chỉ cần em thích là được rồi." Hai ngừi còn đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng 1 cô gái xinh đẹp đi ngang *****ng trúng Bi.

Cô ấy vội ríu rít xin lỗi, và cô nhận ra ngừi mà cô vô tình *****ng phải chính là Bi.

"Ủa? Anh Bi, kô ngờ lại trùng hợp như vậy. Mấy ngày nay sao em liên lạc với anh kô được vậy, em muốn hỏi anh khi nào thì được rảnh để chúng ta đi chụp hình cưới."

Nghe tới đây Kyo cảm thấy đầu óc trống rỗng "Có phải mình đang nghe lầm hay kô? Bi đi chụp hình cưới với cô gái này àh?"

Bi vội tránh né "Lindsey àh, anh... anh có chuyện muốn nói với em. Thật ra..."

Lindsey nhìn thấy Bi đi chung với Kyo thì ngạc nhiên ngắt lời "Cô gái này là..."

Kyo tức giận hết nhìn sang Bi lại quay sang Lindsey, cô lên tiếng "Kô làm phiền 2 ngừi nữa, tôi đi về trước đây."

Nói xong Kyo quay lưng bước đi, Bi vội vàng chạy theo "Kyo! Kyo!" Anh quay lại nói với Lindsey "Mai mốt anh sẽ giải thích với em sau."

Anh đuổi kịp được Kyo và nắm tay cô lại "Hãy nghe anh nói. Thật ra cô gái lúc nãy tên là Lindsey, là do mẹ của anh sắp xếp muốn anh đám cưới với với cô ấy."

Kyo tức giận đẩy Bi ra "Vậy tại sao anh kô nói cho em biết, còn nhớ ở quán nước Un4gettable anh đã nói gì với em hay kô? Anh nói là cho dù xảy ra chuyện gì 2 chúng ta cũng sẽ đi đương đầu vậy mà bây giờ anh lại dấu em 1 chuyện quan trọng như vầy."

Bi thở dài "Anh định là sẽ kiếm 1 cơ hội tốt để giải thích với em. Lúc kiếm lại được em, anh thật sự rất vui mừng cho nên đã kô để ý tới chuyện của Lindsey. Thật ra 1 năm qua mẹ anh cứ hối thúc chuyện đám cưới của anh, lúc đầu thì anh còn phản kháng lại mẹ nhưng qua 1 thời gian kô tìm được em, anh từ từ đã bị mẹ thuyết phục đám cưới với ngừi mà mẹ anh đã chọn cho anh."

Bi thở dài "Anh định là sẽ kiếm 1 cơ hội tốt để giải thích với em. Lúc kiếm lại được em, anh thật sự rất vui mừng cho nên đã kô để ý tới chuyện của Lindsey. Thật ra 1 năm qua mẹ anh cứ hối thúc chuyện đám cưới của anh, lúc đầu thì anh còn phản kháng lại mẹ nhưng qua 1 thời gian kô tìm được em, anh từ từ đã bị mẹ thuyết phục đám cưới với ngừi mà mẹ anh đã chọn cho anh."

Kyo nhíu mày "Em biết mà, khi kô có em bên cạnh nhất định là anh sẽ thay lòng đổi dạ, đi yêu thích ngừi con gái khác."

Bi cười nhẹ "Hoàn toàn ngược lại, anh càng ngày càng yêu em hơn và kô thể nào quên được em. Sở dĩ anh chấp nhận đề nghị của mẹ anh là bởi vì kô muốn làm cho bà ấy buồn. Hơn nữa nếu như kô thể lấy được người mình yêu thích thì cho dù lấy ai đi chăng nữa cũng kô có quan trọng." Kyo cảm động khi nghe những lời Bi nói, từng lời nói của anh khiến cho trái tim cô xao xuyến. "Anh khờ quá, tại sao có thể lấy 1 ngừi mà mình kô yêu kia chứ, như vậy chẳng phải sẽ làm cho cả 2 đau khổ àh?"

Bi choàng tay ôm ngang eo Kyo "Thì anh đã nói rồi mà, nếu như kô được sống chung với em thì đám cưới với ngừi nào đi nữa cũng kô có quan trọng mà."

Kyo gục đầu vào vai Bi sung sướng, cô thật sự hạnh phúc khi biết rằng cuối cùng cô đã có thể tìm được 1 ngừi yêu cô thật sự, 1 ngừi mà cô có thể nương tựa suốt cả cuộc đời.

"Ý, chị họ àh, tối nay đi đâu chơi với anh Bi mà ăn mặc đẹp vậy?" Ariel vừa trang điểm vừa hỏi Kyo.

"Chị họ của em lúc nào mà chẳng đẹp chứ, em mới phát hiện ra điều này àh."

"Nhìn chỉ tươi rói như vậy là biết đang hạnh phúc rồi, khi con ngừi hạnh phúc thì sẽ đẹp đặc biệt mà." Joe vừa trả lời vừa mang giầy chuẩn bị ra ngoài.

"Hình như tối nay kô phải chỉ có mình chị là đẹp đâu, coi 2 đứa kìa, 1 đứa thì ngồi trang điểm, 1 đứa thì đang mang giầy, có hẹn phải kô?"

Kyo nhìn Ariel và Joe bằng ánh mắt ngờ vực.

Ariel rời khỏi bàn trang điểm, đứng ngắm mình ở trong chiếc gương lớn treo trên tường "Joseph hẹn em ăn tối ở quán Endless love mà thôi. Đâu có gì đặc biệt đâu."

"Còn Matt thì rủ em đi ngắm sao, tối nay có sao nhiều lắm."

"Chị với Bi thì lát nữa đi tới công viên dạo mát." Dứt lời thì Kyo cảm thấy có chỗ kô ổn cho nên hỏi lại 2 cô em họ của mình "Nè, 2 đứa kô cảm thấy lạ sao? Đột nhiên cả 3 ngừi lại hẹn chúng ta ra ngoài ở mỗi địa điểm khác nhau, quan trọng là những chỗ đó đều là nơi chúng ta có nhiều kỷ niệm nhất. Như là quán ăn Endless love, nơi yêu thích của Ariel, lên núi ngắm sao là sở thích của Joe, còn đi dạo công viên là ý thích của chị."

Ariel gật đầu "Chị họ kô nói, em cũng kô cảm thấy. Sao bọn họ hành động kỳ quặc như vầyKô lẽ đã làm chuyện có lỗi với chúng ta."

Joe cướp lời "Nhất định là vậy rồi, khi kô sao lại tốt bụng như vậy chứ?"

"Khoan suy đoán đã, chúng ta đi tới chỗ hẹn để coi bọn họ giở trò gì." Thế rồi 3 cô gái rời khỏi nhà, trước khi đi các cô kô quên chào tạm biệt bà Thiệu, vì bà đang cùng mẹ của Kyo thu xếp lại đồ đạc cũ trong phòng cho nên kô nghe thấy lời chào của các cô gái. Trong lúc dọn dẹp lại di vật của ông Thiệu - ba của Joe và Ariel, thì bỗng nhiên từ trong chiếc túi xách rơi ra 1 tờ giấy, bà Thiệu ngạc nhiên cầm tờ giấy lên đọc, đó chính là di chúc mà ông Thiệu để lại trước khi qua đời, bà Thiệu cảm thấy lạ là lúc trước sao bà kô thấy tờ giấy này nhưng bây giờ nói lại đột ngột xuất hiện là thế nào. "Chắc là lúc đó mình vì bất ngờ trước sự ra đi của ổng cho nên kô để ý dọn dẹp đồ đạc, mà sao ổng kô nói ình biết về tờ di chúc này nhỉ?" Bà mở tờ giấy ra thì mới biết bên trong là lời dặn dò của ông về lời nguyền của 100 năm về trước với dòng họ Thiệu. Và ngừi phải gánh chịu những hậu quả đó kô ai khác hơn chính là 3 cô con gái còn sót lại của dòng họ. Bà Thiệu vô cùng hoang mang, lập tức gọi đt cho Joe, nhưng đt lại kô thông, bà liền bấm số của Ariel, nhưng cô đã tắt phone. Cuối cùng kô còn cách nào khác, bà gọi cho Kyo tiếc là lại kô thông. "Làm sao bây giờ, chuyện lời nguyền của gia tộc rất là quan trọng mà lại kô liên lạc được với tụi nó." Bà nghĩ ngay tới nhà họ Lương vì bà biết thế nào 3 cô gái kia cũng đi chung với 3 anh chàng họ Lương. Nghĩ vậy bà liền bấm số gọi đt tới nhà xin gặp 1 trong 3 chàng, nhưng bà Lương trả lời là 3 cậu công tử đều đã ra ngoài rồi. Thất vọng bà Thiệu đành phải ngồi đợi cho tới khi các cô gái về nhà thôi.

"Sao hôm nay tốt vậy? Đã tới chỗ hẹn đúng giờ còn tới sớm hơn cả em nữa?" Kyo đi tới công viên thì đã thấy Bi ngồi trên băng ghế đá chờ cô.

"Đợi bạn gái của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà. Anh muốn nói cho em biết 1 tin, đó là anh đã nói rõ với Lindsey rồi, ngừi mà anh muốn đám cưới kô phải là cô ấy, mong là cô ấy có thể hiểu cho anh."

"Thì ra là vì chuyện này cho nên mới hẹn em ra đây đó hả?" Kyo cười nhẹ "Kô có sao đâu, bây giờ đã hiểu được trái tim của anh nghĩ gì em sẽ kô ghen với những cô gái khác đâu."

"Kyo àh?"

"Có chuyện gì?" Kyo nhìn thấy Bi cứ ngập ngừng kô dám mở miệng nói khiến cô ngạc nhiên vô cùng, bỗng từ trong túi áo, anh lấy ra 1 cái hộp nhỏ màu đỏ. Anh mở nắp hộp ra, chiếc hộp từ từ hé mở để lộ ra bên trong là 1 chiếc nhẫn trơn màu trắng.

Kyo mở to mắt nhìn Bi "Tự nhiên khi kô tặng nhẫn cho em làm gì?"

Bi ấp úng "Bằng lòng với anh nha."

"Anh... anh nói gì?"

"Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể ở bên cạnh nhau, anh kô muốn phải sống cái cuộc sống kô có em nữa. Cho nên anh quyết định kết hợp 2 cuộc sống của chúng ta trở thành 1." Kyo cúi đầu mắc cỡ "Bộ anh kô sợ là em dữ quá mai này sẽ control anh hay sao chứ? Bây giờ anh hối hận cũng vẫn còn kịp mà."

Bi thở dài "Phải, anh hối hận rồi."

Khi nghe như vậy Kyo có hơi thất vọng 1 chút nhưng Bi kô để cho cô thất vọng lâu vì anh đã nhanh nhẹn nói thêm 1 câu nữa "Anh hối hận sao kô cầu hôn em sớm hơn."

Kyo mỉm cười, trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng điều mà cô mong đợi bấy lâu nay đã có thể trở thành sự thật. Mặc dù Kyo vẫn chưa trả lời là có đồng ý hay kô nhưng nhìn nét mặt cô Bi cũng có thể đoán ra được là cô đang nghĩ gì. Thừa cơ hội đó, anh lấy chiếc nhẫn ra, từ từ đeo vào tay cho cô. Kyo vẫn để yên cho Bi đeo nhẫn. Bỗng dưng cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô kô còn nhìn thấy gì nữa, từ từ ngã xuống đất. Thấy vậy Bi vội vàng đỡ lấy cô, anh la lớn "Kyo! Kyo!!"

Chiếc nhẫn từ trên tay Bi rơi xuống đất, như báo hiệu có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

Nói về Matt và Joe thì cả 2 đang đi dạo trên sườn núi, không khí tối nay thật dễ chịu, trên bầu trời muôn ngàn vì sao đang chiếu lấp lánh. Matt chỉ lên bầu trời nói:

"Em có nhìn thấy 3 cái ngôi sao đang đứng sát bên nhau hay kô?"

Joe đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ của Matt "Thật là đẹp quá."

"Có biết nó tượng trưng cho cái gì hay kô?" Matt hỏi.

Joe lắc đầu "Tượng trưng? Ngôi sao mà cũng có ý nghĩa đặc biệt nữa àh?"

"Đương nhiên rồi, 3 ngôi sao đứng sát bên nhau ý muốn nói là...." Anh nhìn Joe cuời bí ẩn "Ý nói là anh yêu em.."

Joe đánh nhẹ vào vai anh "Hứ, chỉ có anh nói mà thôi, em kô có tin đâu."

Matt hái 1 cành hoa hồng ở bên cạnh sườn núi trao cho Joe "Tặng cho em nè."

Joe cầm lấy cây bông bỗng cô thấy ở trên đó có 1 vật gì đang chiếu sáng lấp lánh, cô từ từ cầm vật đó lên thì nhận ra đó là 1 chiếc nhẫn có đính 1 hạt kim cương nhỏ trên đó. Cô ngẩng đầu nhìn Matt

"Ngạc nhiên lắm hả? Cái nhẫn này là thay cho lời cầu hôn của anh đó."

"Hả? Cầu hôn? Tại sao lại đột ngột như vậy?"

"Kô đột ngột chút nào, 1 năm trước anh đã tự nói với mình là khi tìm lại được em, thì anh sẽ đích thân đeo chiếc nhẫn này vào tay em."

Joe ấp úng "Khi trở thành vợ của anh, em.. em.. nhất định sẽ rất là nghiêm khắc đó, anh kô sợ là mất hết tự do hay sao?"

Matt ôm Joe vào lòng "Anh còn muốn được như vậy nữa, mà nè em vẫn chưa trả lời là có bằng lòng với anh kô đó?"

Joe lí rí nói "Em... em.. bằng....."

Cô chưa kịp nói dứt câu thì đã nằm yên bất động trên vai Matt.

"Em... thế nào hả?"

Matt nhìn Joe thì thấy cô đã nhắm nghiền mắt, bỏ mặc anh đánh thức thế nào cô cũng kô mở mắt ra. Hoảng hốt, anh vội bồng cô đặt lên xe, chở tới bịnh viện.

Ariel nhìn khung cảnh xung quanh quán ăn hôm nay thật đặc biệt, cả cái quán đều được thắp nhiều cây nến xung quanh, ở trên bàn của cô thì có 1 cặp đèn cầy màu hồng đang tỏa sáng.

"Kỳ lạ, tại sao tối nay trong quán lại vắng tới như vầy? Chỉ có 2 chúng ta mà thôi."

Joseph nở nụ cười bí ẩn nhìn Ariel "Là bởi vì anh đã bao hết cả cái quán này, cho nên tối nay chỉ có 2 chúng ta mà thôi."

Dứt lời thì Ariel nhìn thấy có 1 đám ngừi đi tới trước mặt cô, trên tay họ cầm 1 cái bảng ghi chữ khác nhau. Ariel ghép những chữ đó lại thì cô đọc ra được cái câu "Will you marry me?"

Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên liếc nhìn sang Joseph "Cái này... cái này là...."

"Em kô đọc sai đâu? Đó chính là lời của anh muốn nói đó."

Ariel lấy lại bình tĩnh nhìn Joseph chậm rãi hỏi "Muốn em đồng ý với anh cũng được, nhưng phải cho em biết lý do tại sao anh lại yêu em?"

Joseph gãi đầu suy nghĩ "Lý do? Anh.. anh kô biết lý do tại sao lại yêu em nữa."

Ariel tỏ vẻ hờn dỗi "Ngay cả lý do tại sao yêu em anh cũng kô thể trả lời được mà còn nói là muốn cưới em nữa àh?"

Joseph nhìn sâu vào mắt Ariel, từ tốn nói "Yêu 1 nguời kô cần phải có lý do. Chỉ đơn giản là bởi vì anh yêu em mà thôi. Bỏ mặc là em như thế nào thì anh đây vẫn yêu em mà kô cần lý do gì cả. Kô lẽ em muốn nghe anh trả lời là anh yêu em vì em xinh đẹp hay sao? Nếu nói như vậy là tình yêu anh dành cho em chỉ là bề ngoài chứ kô phải là tình yêu thật sự."

Ariel cảm thấy Joseph nói đúng lắm, cũng giống như cô nếu như hỏi tại sao cô lại yêu Joseph cô cũng trả lời kô được. Tình yêu là 1 thứ khó hiểu nhất, nó kô bao giờ có câu trả lời cả.

Joseph lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng "Im lặng tức là em đã bằng lòng với anh rồi có phải kô?"

Ariel rời khỏi ghế của mình bước tới bên cạnh Joseph, hôn nhẹ lên má anh "Em... em..." Cô thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt cứ quay vòng vòng, rồi thân hình cô từ từ ngã xuống đất, Joseph hoảng hốt "Ariel! Ariel! Em có sao kô?"

Matt và Joseph *****ng đầu Bi tại bịnh viện khi 2 ngừi thấy Bi đang đứng trước cửa phòng bệnh với vẻ lo lắng.

"Ủa? Anh họ? Sao lại tới đây vào giờ này, ai nằm trong phòng bệnh vậy?"

Bi chưa kịp lên tiếng thì bác sĩ từ trong phòng đi ra "Chúng tôi đã khám tổng quát cho cô Song Hye Kyo, nhưng mà vẫn kô tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của cổ, mọi thứ đều rất bình thường nhưng nhịp tim đập của cô ấy hơi yếu."

"Kyo? Cô ấy làm sao vậy?" Joseph ngạc nhiên khi nghe những lời nói của bác sĩ nói với Bi.

Đúng lúc đó thì 1 cô bác sĩ trẻ khác cũng từ phòng bệnh đi ra, cô nhìn Matt và Joseph "Tôi đã kiểm tra sức khỏe 2 cô gái kia, kô có triệu chứng gì khác thường cả, nhưng kô hiểu tại sao 2 cổ vẫn còn hôn mê."

Matt lo lắng "Vậy khi nào mới có thể tỉnh dậy được hả bác sĩ?"

Vị bác sĩ trẻ lắc đầu "Chúng tôi cũng kô biết nữa, đành phải theo dõi típ xem sao." "Kỳ lạ, lúc nãy Ariel rất là khỏe mà, đâu có dấu hiệu gì gọi là bị bịnh đâu, tại sao lại đột ngột ngất xỉu như vậy?" Joseph nhìn sang Bi và Matt mong tìm được câu trả lời.

"Kyo cũng vậy, kô hiểu sao lại đột nhiên ngất xỉu làm cho anh lo lắng gần chết."

"Còn có cả Joe nữa, thiệt tình 3 cô gái này kô biết bị bệnh gì mà cả 3 cùng ngất xỉu chung 1 lúc nữa."

"Còn có cả Joe nữa, thiệt tình 3 cô gái này kô biết bị bệnh gì mà cả 3 cùng ngất xỉu chung 1 lúc nữa."

Cả 3 ngừi còn đang hoang mang thì từ đằng xa bà Thiệu và mẹ của Kyo xuất hiện với nét mặt hoảng hốt, sau khi nhận được điện thoại của Bi là 2 ngừi lập tức chạy như bay tới bịnh viện. Bà Thiệu hơi thở dồn dập hỏi "Tình trạng của Ariel và Joe thế nào rồi?"

Matt lắc đầu buồn bã "Bác sĩ cho biết vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao 2 cô ấy lại ngất xỉu nữa."

Còn Bi thì nhìn mẹ của Kyo "Cô ấy còn nằm trong đó, đợi bác sĩ theo dõi."

Bà Thiệu nhìn cả 3 chàng trai hỏi "Lúc nãy các cậu hẹn Kyo, Joe và Ariel ra ngoài có chuyện gì vậy?"

Bi e dè trả lời "Cháu... cháu cầu hôn với Kyo."

Joseph mỉm cười "Cháu thì cầu hôn với Ariel."

Còn lại mình Matt, anh nhìn bà Thiệu ngại ngùng "Cháu hỏi Joe có muốn lấy cháu hay kô?"

Điều mà bà Thiệu lo sợ cuối cùng đã xảy ra, nhưng tại sao phải chọn đêm nay khi bà vừa phát hiện ra lời nguyền của gia tộc từ 100 năm về trước, mọi chuyện như là đã được an bày trước "Thật là ý trời, kô thể thoát được."

Bi nhìn bà Thiệu ngạc nhiên hỏi "Bác àh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Người ta thường nói cầu hôn là chuyện hạnh phúc nhất đối với những ngừi yêu nhau bởi vì nó chính là minh chứng cho tình yêu của họ." Rồi bà quay sang nhìn 3 chàng trai "Nhưng đối với con gái nhà họ Thiệu thì nó chính là 1 nỗi bất hạnh to lớn vô cùng."

Joseph ngơ ngác nhìn sang Bi và Matt, cả 3 ngừi kô ai hiểu được tại sao bà Thiệu lại cho rằng lời cầu hôn của họ đã mang tới sự bất hạnh cho các cô gái mà họ thương yêu nhất.

Tại nhà ông Lương, Bi, Matt và Joseph cùng với bà Thiệu và mẹ của Kyo đang bàn bạc về chuyện của 3 cô gái cùng lúc ngất xỉu.

Bà Thiệu - mẹ Joe lên tiếng trước, bà chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện lúc bà vô tình nhặt được tờ di chúc của ông Thiệu.

"Trong di thư, chồng của tôi có kể về 1 lời nguyền của 100 năm về trước, lúc đó tổ tiên của chúng tôi do lầm lẫn đã bán nhầm thuốc giả hại chết 1 người đàn bà đang có mang, gia đình của bà ấy do đau khổ quá đã uất ức mà qua đời. Người chồng trước khi chết đã nguyền rằng tất cả con gái đời thứ 3 của dòng họ Thiệu sẽ qua đời bất đắc kỳ tử khi nhận được lời cầu hôn thư 100."

Ông Lương vừa nghe xong thì vô cùng kinh ngạc "Kô lẽ lại có sự trùng hợp như vậy hay sao? Nạn nhân của chuyện bán thuốc giả có phải là họ Lương hay kô?"

Bà Thiệu gật đầu "Đúng vậy! Tại sao ông lại biết được?"

Ông Lương thở dài áo não "Bởi vì đó chính là tổ tiên của chúng tôi."

Tới lúc này thì Bi kô thể kô lên tiếng "Chú àh, chú có khẳng định như vậy hay kô?"

Ông Lương gật đầu chắc chắn "Nhất định kô sai đâu, còn nhớ có lần chú đã kể cho 3 đứa nghe về chuyện bán thuốc giả năm xưa hay kô? Bây giờ nghe bà Thiệu nói như vậy thì đúng là sự thật rồi." Ông im lặng 1 lát rồi nói tiếp "Tổ tiên của Lương gia mình nhất định kô thể ngờ được là vô tình các con lại yêu thương 3 cô gái nhà họ Thiệu."

Bà Lương nén tiếng thở dài "Thật là oan nghiệt, đáng lẽ lời nguyền đó là có ý muốn gây đau khổ cho dòng họ Thiệu, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại hại luôn cả truyền nhân của Lương gia, khiến cho họ nếm trải sanh ly tử biệt."

"Nếu nói như vậy, có nghĩa là ba cô gái kia sẽ kô cách gì tỉnh dậy, có đúng hay kô?" Mọi ngừi đều im lặng kô ai trả lời câu hỏi của Matt.

Joseph lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng "Ngày mai chúng ta tới đón các cô ấy đem về nhà đi." Thấy mọi ngừi kô ai nói lời gì nên Joseph tiếp tục "Dù sao cũng kô có biện pháp gì có thể cứu được, nếu như 3 cô ấy về tới nhà biết đâu có chúng ta bên cạnh có thể sẽ có kỳ tích xuất hiện thì sao."

Bi gật đầu tán thành ý kiến của Joseph "Kô sai, nhất định phải nuôi hy vọng bỏ mặc là hy vọng có mỏng manh tới đâu đi chăng nữa."

Nói là làm, sáng sớm hôm sau Bi cùng Matt và Joseph đi tới bịnh viện đón 3 cô gái về nhà của họ để tịnh duỡng. Bà Lương đã sắp xếp để 3 cô ấy ở chung 1 căn phòng rộng rãi, mỗi ngừi đều có giường riêng của mình, làm như vậy cũng là để tiện việc chăm sóc cho các cô.

Bi tới công ty làm việc với nét mặt buồn bã, các nhân viên trong công ty cũng nhìn ra được là Bi cùng với Matt và Joseph đều có tâm sự cho nên họ rất chăm chú, cẩn thận làm việc. Nếu như có sơ suất gì nhất định sẽ bị la mắng kô thương tiếc, tình trạng này cũng giống như 1 năm về trước khi 3 chị em nhà họ Thiệu bỏ đi. Thật ra hôm nay 3 anh chàng trở về công ty là muốn giao lại những công việc họ còn đang làm dang dở trong tay cho thuộc cấp của mình, sẵn tiện họ cũng xin từ chức vì muốn có nhiều thời gian để ở nhà. Ông Lương cũng đã có mặt ở văn phòng, ông nhìn Bi với ánh mắt cảm thông:

"Cháu đã quyết định từ chức thì chú cũng kô giữ lại, bây giờ công ty đã đi vào quỹ đạo rồi chú cũng đỡ lo hơn."

Bi ái ngại nói "Chú àh, thật xin lỗi đã phụ lòng của chú, nhưng mọi chuyện hiện giờ cháu thật sự kô còn tâm trí gì để mà làm việc cả."

Matt thở dài khi nghe Bi nói như vậy, anh cũng mang 1 tâm tình nặng trĩu, khó giải bày được "Ba àh, con... con cũng muốn từ chức, giống như lời ba nói đó, công ty của chúng ta bây giờ đã lên quỹ đạo rồi, con có ở lại đây hay kô cũng kô phải là vấn đề lớn lao gì."

Joseph đồng tình "Con cũng có suy nghĩ như anh 2, chuyện quan trọng bây giờ là con muốn tận tâm tận sức chăm sóc cho Ariel, ngoài chuyện đó ra, đối với con cái gì cũng kô quan trọng cả."

Ông Lương gật đầu "Ba thông cảm được tình cảm của mấy đứa, cứ an tâm đi, công việc ở đây đã có người lo rồi."

Nghe ông Lương nói vậy, cả 3 đều thở phào nhẹ nhõm, họ lặng lẽ bước ra khỏi phòng tổng giám đốc. "Anh 2 àh, anh kô phải nói là anh có 1 người bạn làm bác sĩ giỏi lắm hay sao? Hay là hỏi thử anh ấy về bệnh tình của mấy cô gái đó như thế nào?" Joseph liếc nhìn Matt dò ý.

"Cũng được, chiều nay anh sẽ gọi đt cho anh ấy, để anh ta tới nhà mình khám bệnh thử coi sao."

Bi gật đầu "Bây giờ chúng ta phải thử hết mọi phương pháp, cho dù là kết quả có như thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng sẽ kô bỏ cuộc."

"Sao hả? Tình trạng của 3 cô gái này thế nào?" Matt hồi hộp chờ nghe câu trả lời của Taylor, ngừi bạn bác sĩ mà anh đã nhờ tới khám bệnh.

Taylor tháo ống nghe xuống, quay sang nhìn Matt "Thật xin lỗi, tôi đã khám cho các cô ấy nhưng kô phát hiện được nguyên nhân căn bệnh là gì. Chỉ có điều nhịp tim của các cổ rất yếu, tôi e..."

Joseph bắt đầu lo sợ khi thấy Taylor cứ ấp a ấp úng như vậy "Anh nói vậy nghĩa là sao? Có thể giải thích rõ ràng hơn được kô?"

"Tôi nghĩ.. mọi ngừi trong gia đình nên chuẩn bị tâm lý sẵn, các cổ có thể sẽ kô qua khỏi đâu."

Lời nói của Taylor giống như 1 con dao nhọn đã cắt đứt hết những sợi chỉ hy vọng của Matt, Bi và Joseph. Bi cố lấy lại bình tĩnh nhìn Taylor hỏi.

"Vậy các cổ còn bao nhiêu thời gian nữa?"

"Sẽ kô còn nhiều đâu, tôi e là chỉ còn 2 ngày nữa thôi."

Không gian chìm vào im lặng, Taylor thấy như vậy thì lẳng lặng ra về, anh kô muốn làm phiền sự suy nghĩ của 3 ngừi họ.

Tối hôm đó, tại nhà ông Lương.

"Matt àh, hồi chiều ba thấy Taylor có tới đây, chắc là tới khám bệnh có phải kô? Vậy tình trạng của 3 ngừi họ thế nào rồi?"

Matt mải mê suy nghĩ kô để ý tới câu hỏi của ông Lương, thấy vậy ông gọi lớn "Matt! Matt!"

Matt choàng tỉnh, giật mình khi nghe tiếng ông Lương, anh hỏi lại "Có chuyện gì vậy ba?"

"Phải để ba hỏi con câu đó mới đúng, từ lúc Taylor ra về tới bây giờ, cả 3 đứa con sao lại thẩn thờ như vậy?"

Joseph vì kô muốn để ông Lương lo lắng cho nên đành làm như kô có gì xảy ra "Kô có gì đâu ba àh. Chỉ là mấy ngày nay tụi con thức hơi khuya cho nên kô có tinh thần vậy đó mà."

Bi cũng chen vào "Phải đó chú àh, chú đừng lo lắng gì cả, tụi con kô có sao đâu. Con chợt nghĩ ra, chú àh, lúc trước tổ tiên nhà mình có nói làm cách nào để phá giải được lời nguyền đó hay kô?"

Ông Lương ngẫm nghĩ 1 hồi thì trả lời "Kô có."

Joseph hỏi lại "Ba chắc chắn là kô chứ? Ba hãy thử suy nghĩ kỹ lại xem tổ tiên mình có để lại chúc thư gì nhắc nhở tới chuyện này hay kô?"

"Thật sự là kô có. Gia tộc mình chỉ kể lại câu chuyện của 100 năm về trước cho con cháu biết mà thôi, còn cách phá giải lời nguyền thì hoàn toàn kô có ghi."

"Vậy là hoàn toàn kô có hy vọng gì rồi." Matt, Bi cùng Joseph ra trước sân ngồi nói chuyện.

Joseph cười buồn nhìn lên bầu trời đầy sao. "Bây giờ là mùa hè, đáng lý không khí phải nóng nực mới đúng nhưng kô hiểu tại sao, em lại cảm thấy trái tim thật lạnh lẽo, cô đơn và trống trải làm sao."

"Anh cứ nghĩ là sau khi kiếm lại được Kyo, mọi chuyện đau khổ rồi sẽ qua, chúng tôi sẽ có những ngày hạnh phúc sống bên nhau. Nhưng có ai ngờ, 1 lời cầu hôn đã mang đến nhiều bất hạnh như vầy." Bi cảm thấy khô khốc trong cổ họng, 1 cảm giác chua chát bóp nghẹn trái tim anh, anh cảm thấy mình thật yếu đuối quá, lúc trước anh lúc nào cũng tự tin là mình luôn mạnh mẽ bỏ mặc là chuyện gì anh cũng đều có cách giải quyết. Nhưng từ khi gặp được Kyo, anh mới phát hiện thì ra anh kô mạnh mẽ như anh đã nghĩ, mà trái lại anh rất yếu đuối.

"Mấy ngày qua, các cô ấy bị hôn mê cho nên kô ăn uống được gì cả, nhìn thấy như vậy, tôi rất là đau lòng, nếu như có thể được tôi mong ngừi nằm hôn mê kia là tôi chứ kô phải Joe."

Bi thông cảm cho tâm tình của Matt, thật ra cả anh và Joseph cũng mang tâm trạng như Matt vậy. Đã mấy đêm liền các anh kô ai ngủ được, lúc nào cũng ngồi bên cạnh giường của 3 cô gái, vì họ sợ lỡ như các cô ấy tỉnh dậy nhất định là sẽ có nhiều câu hỏi lắm. Nhưng tiếc là...

Đêm nay đã là đêm thứ 2, theo như lời của Taylor thì đêm nay cũng là đêm cuối cùng của Kyo, Joe và Ariel. Matt bước vào phòng nhẹ nhàng đi tới gần bên cạnh giường của Joe, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài tha thướt của cô, đôi mắt Joe vẫn nhắm nghiền, nhìn cô trong tư thế này trái tim Matt như se lại. Anh từ từ cúi xuống, bồng cô lên. Anh muốn đưa cô trở về nơi kỷ niệm của 2 người, cái nơi mà cô thích tới nhất, coi như là việc làm cuối cùng mà anh có thể làm cho cô.

Nói về Bi, anh cũng có ý định là sẽ đưa Kyo tới công viên dạo mát, anh muốn ôn lại kỷ niệm của 2 ngừi, ôn lại quãng thời gian hạnh phúc, tuy ngắn ngủi nhưng đối với anh nó hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.

Joseph bồng Ariel vào quán ăn "Endless love", anh đặt cô xuống kế bên cạnh mình, ngồi vào đúng chiếc bàn mà 2 ngừi vẫn thường ngồi. Tối nay anh đã bao cả cái quán lại, vì anh muốn không gian đêm nay chỉ dành riêng cho anh và Ariel mà thôi. Quán ăn được trang trí giống y như cái ngày mà anh đã cầu hôn cô. Ở trên bàn vẫn là ngọn nến lung linh mờ ảo, ngày hôm đó Joseph đã đợi Ariel ở tại quán ăn này trong tâm trạng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, vì cuối cùng 2 ngừi đã có thể sống bên nhau. Đêm nay, quang cảnh xung quanh kô có gì thay đổi, những ngọn nến hôm nào nhảy múa những bản tình ca hạnh phúc thì hôm nay đã đứng yên bất động, chẳng buồn nhúc nhích nữa. Joseph để Ariel ngả đầu vào vai anh, anh im lặng ngắm nhìn gương mặt cô. Anh muốn ghi nhớ thật kỹ từ đôi mắt dịu dàng cho tới cái miệng với nụ cười giận dỗi mỗi khi anh tới trễ những lần hẹn với cô. Ariel giống như là 1 cô công chúa đang say ngủ, chờ đợi hoàng tử vủa mình tới trao nụ hôn tình yêu để đánh thức cô dậy sau 1 giấc ngủ dài.

Joseph nói nhỏ chỉ để cho Ariel nghe mặc dù trong tiệm bây giờ kô có ai cả

"Ariel, em có biết kô, anh từ đó tới giờ chưa hề biết yêu 1 người nào cả. Bởi vì anh nghĩ, trên đời này vốn kô có tình yêu thật sự. Tình cảm nam nữ vốn là 1 thứ kô có thật, mọi ngừi chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thui. Nhưng..." Anh nhìn Ariel trìu mến "Từ khi biết được tình cảm của em dành cho anh, thì anh đột ngột thay đổi giống như là trở thành 1 người khác vậy. Mỗi khi kô gặp em thì thấy nhớ em vô cùng, trái tim anh tan nát mỗi lần em giận dỗi. Lúc biết em vì anh đã hy sinh tình yêu của mình, thì anh cảm thấy trái đất như đang ngừng quay, bởi vì em đã bước ra khỏi cuộc sống của anh rồi. Cho tới lúc đó anh mới thật sự nếm trải được cái hạnh phúc cũng như đau khổ của tình yêu. Em biết không, khi gặp lại được em, anh rất vui mừng, từ khoảnh khắc ấy anh càng khẳng định được là trong cuộc sống của anh quả thật kô thể thiếu đi em. Anh thật sự mong muốn 2 chúng ta có thể sống bên nhau mãi mãi, anh cứ tưởng hạnh phúc của chúng ta chỉ mới bắt đầu khi anh cầu hôn với em. Kô ngờ lời cầu hôn đó lại chính là điểm kết thúc, nhưng trong trái tim anh, tình yêu anh dành cho em kô bao giờ kết thúc cả. Cũng giống như em đã nói cuộc tình của mình là "Endless love."

Dứt lời Joseph từ từ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi Ariel. Anh đeo vào tay cô chiếc nhẫn cầu hôn mà anh đã chuẩn bị từ trước "Cuộc đời này của anh chỉ yêu mình em mà thôi, nếu như em chết thì trái tim và tâm hồn của anh cũng kô thể sống được." Còn Matt, anh cõng Joe đi tới bãi biển mà lần trước khi cô giận anh đã chạy tới đây. Anh cõng cô đi lang thang trên biển, lượm những vỏ sò đầy màu sắc. Anh hoài niệm cái ngày mà Joe đã tặng cái vỏ sò cho anh, nó giống như là vật định tình của 2 ngừi cho nên Matt lúc nào cũng trân quý giữ gìn nó thật kỹ. Đi dạo chán chê hồi lâu thì anh đặt cô ngồi xuống trên bãi cát ấm áp, anh ôm lấy Joe như sợ cô có thể tan biến bất cứ lúc nào.

"Em có lạnh kô?" Matt cầm cái vỏ sò trên tay típ tục trò chuyện với Joe "Joe àh, em có nghe được lời nói của anh hay kô? Nếu như có 1 điều ước anh mong là em có thể tỉnh dậy mở mắt ra nhìn anh dù chỉ 1 lát thôi cũng đủ lắm rồi." Anh đưa mũi ngửi mùi thơm trên tóc Joe, mùi thơm mà anh rất thích bởi vì biết anh thích cho nên Joe mới xài loại xà bông này. "Em có biết cái vỏ sò này đang nói gì hay kô? Nó kêu em hãy mau mau thức dậy để cùng đi lượm vỏ sò, ngắm mặt trời lặn và nhìn lên bầu trời đầy sao chung với anh đó. Cuộc sống thật có quá nhiều chuyện mà chúng ta kô ngờ tới được. Mới mấy hôm trước em còn cười nói vui vẻ mà bây giờ.... Cũng tại anh kô tốt, lúc có em bên cạnh thì kô biết quý cái hạnh phúc đó bây giờ biết được em sắp rời xa anh rồi mới cảm thấy được sự quan trọng của em. Anh ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại, lúc đó anh sẽ để cho em ngày nào cũng được sống trong tiếng cười chứ kô phải là nước mắt. Anh lúc nào cũng khiến cho em đau khổ, chưa ngày nào mang tới hạnh phúc cho em cả. Vậy mà em lúc nào cũng yêu anh, sẵn sàng bỏ qua những lỗi lầm của anh trước đây. Tại sao ông trời lại bất công như vậy, chính ông ấy đã ban em cho anh vậy mà bây giờ cũng chính ông ta cướp đoạt em từ tay anh." Những giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên gương mặt âu sầu của Matt, vô tình đã rơi trúng chiếc nhẫn cưới anh đang cầm trên tay. Anh đeo chiếc nhẫn vào tay Joe "Em có bằng lòng làm vợ anh kô?" Matt im lặng nhìn Joe giây lát rồi cười tươi nói "Em kô trả lời có nghĩa là đã đồng ý rồi đó, kể từ hôm nay em chính là vợ của anh. Em sẽ kô bao giờ xa anh được đâu, có biết chưa?"

"Kyo àh, mau thức dậy đi, đừng có ngủ hoài như vậy." Bi nhìn điệu bộ Kyo đang nhắm mắt mà khẽ cười thầm cô. Mặc dù thấy Bi đang mỉm cười vui vẻ nhưng thật ra là anh đang che dấu 1 nỗi buồn riêng ở trong lòng, anh biết Kyo rất thích cười, cho nên anh kô muốn để cô biết được nỗi đau đang âm ỉ cháy trong trái tim anh. Bi đặt Kyo ngồi trên băng ghế đá dưới tàng cây trong công viên. Anh cầm 2 ly nước trên tay, 1 ly cho anh còn 1 ly nước dâu kia là để cho Kyo. Anh cầm ly nước dâu đưa lên "Em kô phải thích uống nước dâu nhất hay sao, anh có mua cho em 1 ly nè." Nói rồi anh để ly nước xuống quàng tay qua ôm ngang eo Kyo.

"Em thật là nhẫn tâm lắm, có biết hay kô? Em đã bỏ anh đi 1 năm trường, bây giờ chúng ta vừa mới gặp lại thì em lại típ tục bỏ anh mà đi nữa. Anh vẫn chưa kịp nói cho em biết là anh yêu em tới cỡ nào, sâu sắc bao nhiêu thì em đã nhắm đôi mắt lại kô thèm nghe lời anh nói." Rồi Bi mỉm cười gượng gạo "Cho dù là em có nghe được hay kô thì anh vẫn cứ nói. Em vẫn thường trách là anh kô biết nói những lời ngọt ngào để làm cho em vui, kô biết quan tâm cho em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ và thấy lời nói của em đúng lắm, cho nên anh quyết định là khi gặp lại được em thì sẽ nói cho em nghe những lời ngọt ngào đó. Tiếc là bây giờ đã kô còn cơ hội nữa rồi, có lẽ mãi mãi em sẽ kô còn nghe được nữa. Em đã vì anh hy sinh nhiều tới như vậy mà anh thì vẫn chưa làm được chuyện gì cho em cả. Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ bám chặt lấy em, kô để cho em vuột mất nữa. Mai này em có đi tới đâu đi nữa, thì hãy nhớ rằng tình yêu của anh sẽ luôn đi theo bên cạnh em, nó sẽ làm ánh sáng chỉ đường cho em mỗi khi em lạc lối. Hãy nhớ là trái tim của anh kô bao giờ rời xa em cả."

Dứt lời Bi lấy chiếc hộp màu đỏ ra, anh cầm chiếc nhẫn có khắc chữ "Kyo" ở trên đó, từ từ cầm bàn tay Kyo lên. "Chiếc nhẫn này là vật định tình của chúng ta, em hãy giữ nó thay cho lời nói yêu em của anh nhé. Thiên ngôn vạn ngữ cũng khó thể bày tỏ được tình cảm của anh dành cho em như thế nào." Bi đeo chiếc nhẫn vào tay Kyo, anh biết là cô có thể cảm giác ra được tình yêu của anh đối với cô mà.

Sáng hôm sau, lúc Bi thức dậy nhìn lên giường thì kô thấy Kyo đâu cả. Anh nhớ rõ ràng là tối hôm wa sau khi đưa cô ra công viên dạo mát thì anh đã chở cô về nhà và đặt lên giường rồi, anh còn thức cả đêm để canh chừng nữa nhưng tới gần sáng

Trước/14Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Kiều Thê Là Đại Lão