Saved Font

Trước/500Sau

Long Thần Ở Rể

Chương 472: C472: Hai Tỷ Nhân Dân Tệ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong lúc nhất thời.

Sắc mặt Tô Xán trở nên cực kỳ âm trầm.

Anh ta quay đầu trợn mắt nhìn Âu Dương Hạo, lạnh giọng hỏi: "Xin hỏi người anh em, anh là muốn thành tâm đối nghịch với tôi sao?"

"Sao thế? Nơi này là phòng đấu giá, chẳng lẽ tôi không thể ra giá sao?"

Âu Dương Hạo nhún vai, mặt đầy châm chọc hỏi.

"Anh!"

Tô Xán tức giận trừng hai mắt.

"Bớt ở đó anh anh tôi tôi đi, có tiền thì theo tiếp, không có tiền thì ngậm miệng lại. Trông dáng vẻ anh nghèo khổ như vậy, thế mà còn không biết xấu hổ ở chỗ này giả bộ làm chó sói đuôi to, đừng chọc cười nữa người ta!"

Âu Dương Hạo liếc nhìn Tô Xán, không hề cho anh ta chút thể diện nào, nói.

Bởi vì nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của anh ta, chính là đánh úp Tô Xán, đả kích Tô Xán một cách mạnh mẽ.

Thật ra thì đây vốn là chuyện của Diệp Thu.

Nhưng bởi vì có Lâm Thanh Nhã ở ngay bên cạnh, nên Diệp Thu không thể để bại lộ thân phận của mình được.

Thế nên anh liền gọi Âu Dương Hạo tới đây, thay thế mình thực hiện.

Trong lúc nhất thời.

Cả người Tô Xán như phát nổ.

Từ nhỏ anh ta sinh ra ở nhà họ Tô đã được nâng như trứng hứng như hoa, có thể xem như là lớn lên trong đồng tiền. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng biết tới hai chữ "thiếu tiền".

Cứ như vậy, anh ta vẫn luôn tùy ý mà phung phí, ném tiền ném bạc vào người khác, là chuyện xảy ra thường xuyên.

Ví dụ như anh ta chơi một game thôi, có thể trực tiếp nạp mấy chục triệu, trở thành người có trang bị lợi hại nhất.

Sau đó anh ta ngại không đã thèm, dứt khoát trực tiếp mua luôn công ty trò chơi đó.

Hoặc ví dụ như, anh ta ở trên mạng xem livestream, thích cô gái nào liền trực tiếp lấy tiền triệu để tặng ngay.

Trên mạng người ta gọi anh ta là Triệu Thần Hào! Thế nên những cô gái idol kia, khi vừa thấy nick anh ta tiến vào livestream của mình, có thể lập tức kích động đến ngất đi.

Mà các khán giả khác, lại phải thốt lên cảm thán vì đại ca thần hào này.

Trên thực tế, Tô Xán cũng giống như vậy.

Anh ta cực kỳ thích cảm giác vung tiền ra, cảm giác được người ta kính ngưỡng.

Thậm chí, anh ta có thể chịu đựng những gì người khác nói không tốt về bản thân mình.

Tuy nhiên, quyết không cho phép người khác nói anh ta không có tiền, thậm chí nói mình nghèo.

Mà bây giờ.

Âu Dương Hạo lại nói thẳng anh ta là đồ nghèo khổ.

Điều này làm cho tâm trạng của anh ta lập tức nổ tung ra, hoàn toàn không thể nào chịu đựng nổi.

Một ngọn lửa giận trong chớp mắt lấp đầy lồng ngực.

"Khốn kiếp, lại dám nói tôi nghèo khổ sao? Bổn thiếu gia đây hôm nay không cầm tiền đập cho anh phải khóc, tôi đây liền không mang họ Tô!"

Tô Xán cắn răng, ngay sau đó trực tiếp hô: "Ba trăm triệu!"

"Bốn trăm triệu!"

Sắc mặt Âu Dương Hạo lạnh nhạt nói.

"Năm trăm triệu!"

Tô Xán không chịu thua.

"Sáu trăm triệu!"

Âu Dương Hạo dứt khoát tựa vào ghế, móc lỗ tai nói.

"Bảy trăm triệu!"

Con ngươi Tô Xán trợn tròn xoe, cắn răng nói.

Sắc mặt Tô Xán bình thản, tiếp tục báo giá tám trăm triệu nhân dân tệ.

Trong lúc nhất thời.

Giá của sợi dây chuyền đã được đẩy thẳng tắp lên cao, so với hỏa tiễn còn nhanh hơn.

Mà phương thức tăng giá của hai người này cực kỳ biến thái, khiến cho tất cả mọi người đều ở tại chỗ nhìn ngây người.

Diệp Thu thấy cảnh tượng này, khỏe miệng chợt cong lên một nụ cười vui vẻ.

Âu Dương Hạo tăng giá như vậy.

Đó là bởi vì tối qua anh đã giao phó rõ ràng.

Hôm nay chỉ cần Lâm Thanh Nhã coi trọng món đồ nào, cho dù là trên trời, cũng phải mua lại cho anh.

Dù sao đối với Diệp Thu mà nói.

Tiền chính là một con số không có chút ý nghĩa nào.

Cho dù xài hơn mấy trăm tỉ, nhưng chỉ cần có thể lấy được nụ cười của Lâm Thanh Nhã.

Thì cũng đáng giá! Huống chi, mấy trăm tỉ đối với Diệp Thu mà nói, cũng không tính là gì cả.

Chỉ cần Diệp Thu muốn kiếm, anh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Chỉ trong chốc lát.

Giá sợi dây chuyền từ một trăm ba mươi triệu ban đầu, đã tăng vọt đến một tỷ rưỡi! Đây đã là một con số vô cùng kinh người rồi.

Rất nhiều công ty được đưa ra thị trường còn chưa chắc có giá trị cao như thế ở cái thành phố này đâu.

Mà giờ khắc này.

Tất cả mọi người trong hội trường đều chết lặng.

Bây giờ bọn họ đều không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.

Trước đây, bọn họ đã từng tham gia không ít các buổi đấu giá lớn nhỏ.

Có thể so sánh với cảnh tượng hôm nay, thật đúng là sức nổ quá yếu.

Trực tiếp lấy đơn vị trăm triệu làm phương thức tăng giá.

Bọn họ trước giờ chưa từng nghe, chưa từng thấy lần nào cả.

Mà hôm nay, thật sự phải gọi là đem bọn họ dọa chết khiếp.

"Một tỷ sáu!"

Tô Xán cắn răng, sắc mặt âm trầm nói.

Nói thật, lần này anh ta tới, vốn mang theo cũng không phải quá nhiều tiền.

Phần lớn dự tính đều là để đấu giá cá âm dương thiên nhiên cuối cùng.

Mà hôm nay, ở đây, vì sợi dây chuyền này, lại phải tốn kém hết một tỷ sáu trăm nghìn nhân dân tệ.

Con số này gần như đã hao tổn một nửa tiền bạc của anh ta rồi.

Lý trí một chút, chuyện này đương nhiên không đáng giá.

Tuy nhiên.

Anh ta không nuốt trôi khẩu khí này.

Mà lời cũng đã nói ra ngoài rồi.

Hôm nay dù có thế nào, anh ta cũng muốn mua sợi dây chuyền này về.

Huống chi.

Anh ta cảm thấy tăng giá lên một tỷ sáu, đã là tương đối cao rồi.

Âu Dương Hạo hẳn sẽ buông tha.

Đúng như dự đoán.

Sau khi giá tiền này được hô ra.

ADN liền hơi yên lặng một chút.

Anh ấy nghiêng đầu lơ đãng nhìn Diệp Thu, rõ ràng đang hỏi ý của Diệp Thu thế nào.

Diệp Thu khẽ gật đầu.

Trong nháy mắt Âu Dương Hạo liền biết ý của Diệp Thu.

Tiếp tục đấu giá!

Tuy nhiên.

Tô Xán thấy Âu Dương Hạo lần này không tăng giá ngay lập tức nữa, còn tưởng rằng Âu Dương Hạo bị kinh sợ, nhất thời phách lối đến cực điểm, ồn ào nói: "Sao dừng lại thế? Không phải mới vừa rồi trâu bò lắm sao? Tiếp tục nào, theo đến cùng chứ, có phải không theo nổi rồi không? Hử? Ha ha ha!"

"Xin lỗi, tôi vừa rồi là còn đang suy nghĩ, cứ từng bước từng bước đi lên thêm như vậy, thật sự không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa còn lãng phí thời gian. Không bằng, chúng ta lập tức chấm dứt một lần đi!"

Âu Dương Hạo lắc đầu, mặt đầy vẻ đùa cợt nói.

Sắc mặt Tô Xán chợt biến đổi: "Anh có ý gì?"

"Hai tỷ!"

Khóe miệng Âu Dương Hạo cong lên một nụ cười lạnh, trực tiếp nói.

Lời này vừa nói ra.

Giống như một tiếng sấm vậy, mạnh bạo bổ lên đỉnh đầu của tất cả mọi người ở đây.

Ôi trời mẹ ơi! Hai tỷ! Vì một sợi dây chuyền.

Lại trực tiếp tăng giá đến hai tỷ sao! Chuyện này quả thực đáng sợ mà! Có tiền cũng không nhất thiết phung phí vậy chứ?

Vào giờ khắc này.

Ai nấy đều hít từng hơi khí lạnh vào.

Mà nụ cười trên mặt Tô Xán cũng lập tức cứng đờ lại, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Anh ta vốn tưởng rằng mình đã đủ lợi hại.

Nhưng anh ta thực sự không ngờ tới.

Âu Dương Hạo lại còn trâu bò hơn cả mình

Cắn răng.

Tô Xán không cam lòng từ bỏ, há miệng định tiếp tục tăng giá.

Mà ngay lúc này.

Vương Đặc Nam ở bên cạnh lại kéo tay Tô Xán lại, khuyên can: "Thiếu gia Tô, đừng nhiệm vụ của Tô gia giao cho anh. Hôm nay anh tới đây, nhiệm vụ chủ yếu là đấu giá cá âm dương thiên nhiên. Nếu anh tốn quá nhiều tiền vào sợi dây chuyền này, lúc về sẽ không biết ăn nói cùng nhà họ Tô thế nào đâu!"

Nghe thấy những lời này.

Tô Xán cũng nhất thời bình tĩnh lại.

Đúng vậy, nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của anh ta là đấu giá cá âm dương thiên nhiên.

Nếu như tiêu tốn quá nhiều vào sợi dây chuyền này.

Đợi lát nữa sao có thể đấu giá cá âm dương thiên nhiên cơ chứ?

Nếu không lấy được cá âm dương thiên nhiên kia về tay, anh ta cũng không biết làm thế nào giao nộp lại cho gia tộc.

Ngay cả nhiệm vụ Tô gia giao phó mà cũng không làm được.

Như vậy sau này anh ta làm gì còn có tư cách cạnh tranh vị trí chủ nhân cơ chứ?

Nghĩ tới đây.

Sắc mặt Tô Xán cũng khó coi tới cực điểm.

Sau một hồi xoắn xuýt thật lâu.

Anh ta chỉ có thể cắn răng, không cam lòng từ bỏ, nói: "Tôi từ bỏ!"

Lời này vừa nói ra.

Toàn bộ mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc đại chiến không ngừng đánh vào năng lực chịu đựng của trái tim bọn họ lúc này cuối cùng cũng đã hạ màn.

Nếu xem một lúc nữa.

Có khi bọn họ bị mắc phải bệnh tim cũng nên!

Trước/500Sau

Theo Dõi Bình Luận