Việc thứ hai Tiểu Nhất yêu cầu Ngô Dĩ phải làm chính là trong quá trình rơi xuống mở cánh ra đến cực đại, làm giảm tốc độ rơi, sau đó an toàn đáp xuống mặt đất. Việc này về mặt nguyên lý khá tương đồng với nhảy dù, đây lại là một giai đoạn trọng yếu trong học phi hành, có quan hệ to lớn với việc giảm tỷ lệ "ngã chết" của Ngô Dĩ. Việc này Ngô Dĩ hoàn thành cũng có thể nói là tốt, bởi vì chung quy lại cũng chỉ cần khiến cho đôi cánh biến thành một chiếc dù lượn là được, hơn nữa trò chơi còn phụ trợ một số thao tác hệ thống, nên đôi khi chỉ cần một ý niệm của Ngô Dĩ, là đã có thể tức thời thực hiện được. Ngô Dĩ thuận lợi rơi từ trên thân đại thụ cao trăm mét xuống, liền thật kinh ngạc mà phát hiện hoa cỏ cây cối trong khu rừng rậm này đều tương đối khổng lồ, cây cỏ trên mặt đất cơ hồ đều cao quá đầu người, sinh trưởng rậm rạp, xanh mướt một mảng, còn có đủ loại ánh sáng xanh biếc âm u dào dạt bên trên phiến lá. Ngô Dĩ từ trên cao rơi xuống cũng không trực tiếp rơi trên mặt đất, mà dừng lại ở trên một đám nấm lớn. Loại nấm này màu sắc sặc sỡ, to nhỏ đều có đủ, nhỏ nhất cũng cao đến cả thước, lớn nhất phải cao đến ba bốn thước, Ngô Dĩ chính là dừng lại trên một cây nấm trong số đó, chân dẫm trên đầu nấm. Ngô Dĩ thử dùng sức đạp đạp cây nấm dưới chân, chỉ thấy một mảnh vừa mềm mại lại đàn hồi. Ngô Dĩ bởi vì sự co dãn của nó mà thật sự xem cây nấm như đệm nhún, ở trên đó nhảy lên nhảy xuống, sau đó lấy đà bật lên cao, mở cánh, nếm thử cảm giác cất cánh bay lên trời. Việc thứ ba Tiểu Nhất muốn Ngô Dĩ làm được chính là cất cánh trên đất bằng, so với việc lơ lửng trong không trung trước đây có điểm khác biệt, chính là phải nhanh chóng tiến vào trạng thái phi hành, hơn nữa phải đảm bảo giữ vững trạng thái trong thời gian dài. Điểm này Tiểu Nhất nói với Ngô Dĩ có thể từ từ luyện tập, bởi vậy Ngô Dĩ cũng kiên nhẫn luyện tập thật lâu, rốt cuộc hơn mười phút sau cũng thuận lợi bay vào giữa không trung. Cho nên hiện tại Ngô Dĩ có thể xem như đã trở thành một tinh linh thật thụ có thể bay lượn trên không. Ngô Dĩ phi thường cao hứng, cũng không rõ nguyên nhân là gì, chỉ là cậu cảm thấy đặc biệt vui sướng. Cậu bay quanh khu rừng rậm vài vòng, vẫn không dám tưởng tượng chính mình cư nhiên làm được, chính mình lại có thể tự do bay lượn trên trời cao, loại chuyện mà nhân loại trong thế giới thật không thể thực hiện được. Nhưng Ngô Dĩ, ở trong thế giới này lại có thể làm được. Cậu cúi đầu nhìn xuống cỏ cây nhỏ bé bên dưới, lại ngẩng đầu nhìn cành lá xum xuê che kín trên đỉnh đầu, giữa những kẽ hở của các tán cây ngẫu nhiên có ánh mặt trời chói mắt chiếu qua, rắc lên đó một màu vàng rực rỡ, tựa như khung cảnh chốn thần tiên. Bởi vì đã học được phi hành nên trong lúc nhất thời, Ngô Dĩ có chút hưng phấn. Cậu trước tiên bay loạn một vòng quanh rừng rậm, cứ nhắm phía trước không mục đích mà bay, càng bay càng cao, hướng đến phía trên cao của khu rừng. Bới vì quá mức hưng phấn, dục vọng muốn bay cao thật cao khiến cho Ngô Dĩ bỏ qua lời cảnh cáo của Tiểu Nhất, kết quả ngay tại lúc Ngô Dĩ dường như đã bay ra khỏi rừng rậm, cậu bỗng cảm thấy được đôi cánh hữu lực của mình tựa hồ mềm nhũn ra, mặc kệ cậu cố gắng cử động như thế nào, cũng đều không thể tiếp tục bay lên cao, ngược lại, đôi cánh dường như dần dần trở nên bất động. "Xin người chơi chú ý!" Tiểu Nhất kỳ thật vẫn luôn đi theo bên người Ngô Dĩ, chẳng qua lúc nãy có chút chậm, hiện tại mới khoan thai đuổi đến cạnh Ngô Dĩ, hơi ghé vào tai cậu nói, "Cánh tinh linh không thể duy trì bay lượn trong thời gian dài, có thể năng hạn chế, một khi ngài cảm thấy đôi cánh có dấu hiệu mềm nhũn, phải nhanh chóng đáp xuống đất nghỉ ngơi, nếu không..." Tiểu Nhất vừa dứt lời, Ngô Dĩ liền hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu rối tinh rối mù mà rơi xuống. Cảm giác mất trọng lực trong khi rơi càng thêm nghiêm trọng, khiến Ngô Dĩ cảm thấy chính mình đang cách tử vong rất gần. Cậu hoảng sợ nhìn chính mình cách mặt đất ngày một gần, bên tai vang lên tiếng xé gió khi rơi xuống, Ngô Dĩ thậm chí bắt đầu dự đoán cảm giác chính mình rơi trên mặt đất, xương cốt đều gãy hết sẽ như thế nào. Ngô Dĩ theo bản năng muốn mở rộng cánh thong thả rơi xuống, nhưng đôi cánh mềm nhũn tựa hồ không nghe theo cậu chỉ huy, vẫn như cũ xé gió mà lao xuống. "Xin người chơi thả lỏng." Lúc này, Tiểu Nhất luôn theo bên cạnh Ngô Dĩ, bay vòng quanh người cậu, dùng tốc độ tương đương mà lao xuống, cô bình tĩnh nói, "Cánh tinh linh cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn mới có thể tiếp tục sử dụng, thả lỏng thân thể là cách tốt nhất để nó nghỉ ngơi, hiện tại, tôi sẽ hướng dẫn ngài điểm quan trọng thứ tư khi phi hành – lướt đi." Lướt đi thực ra rất đơn giản, Ngô Dĩ chỉ cần mở rộng cánh, sau đó khống chế thân thể thăng bằng, chậm rãi lướt về phía trước là được. Có Tiểu Nhất ở một bên chỉ dẫn, Ngô Dĩ rất nhanh liền ổn định cảm xúc, thuận lợi mở ra hai cánh, thuận theo làn gió nhẹ, lúc này cậu không hề liều lĩnh hay hưng phấn quá mức, ngược lại trở nên bình tĩnh, cảm thụ làn gió mát lướt qua khuôn mặt, dần dần cảm nhận được lạc thú của việc bay lượn. Tiểu Nhất bay đến bên cạnh Ngô Dĩ, vỗ cánh dừng lại trên vai cậu, nhẹ giọng nói, "Người chơi đã học xong bước đầu của kỹ xảo phi hành, tiếp đến phải nắm bắt chính là độ thành thục khi bay lượn, tuy nhiên việc này cần tốn một khoảng thời gian cũng như tinh lực lớn, trong quá trình tham gia trò chơi, ngài sẽ có nhiều thời gian để chậm rãi rèn luyện cùng lĩnh ngộ. Cho nên hiện tại, khóa học phi hành đến đây chấm dứt, đồng thời,... chúng ta sẽ đến tân thủ thôn của Tinh linh tộc – Tĩnh Mịch thôn." Ở trong trò chơi Luân hồi chi dạ, cấp thấp vừa đến đều thuộc trong phạm vi người mới, người chơi mới đều sẽ đến tân thủ thôn để nhận phần thưởng cũng như nhiệm vụ đầu tiên. Trong giai đoạn người mới, tất cả người chơi đều ở trong giai đoạn không có chức nghiệp. Cho nên người chơi chỉ biết được một ít kỹ năng công kích trụ cột cơ bản, đợi đến khi lên đến cấp 10, sẽ có NPC sẽ tự động phát cho người chơi một "nhiệm vụ chuyển chức", hoàn thành nhiệm vụ này, người chơi có thể thuận lợi chuyển đến chức nghiệp ban đầu đã chọn khi sáng tạo nhân vật. Đương nhiên, trên thực tế nhiệm vụ cấp thấp này cũng cho phép người có cơ hội đổi ý, nếu không muốn chọn chức nghiệp ban đầu, tỷ như Ngô Dĩ không muốn chọn đạo tặc mà muốn làm cung thủ, có thể cự tuyệt nhiệm vụ tự động này, trực tiếp đến tìm NPC giao nhiệm vụ chức nghiệp cung thủ, hoàn thành nhiệm vụ của NPC giao cho, sau đó NPC sẽ chuyển giao chức nghiệp cung thủ cho Ngô Dĩ, như vậy, người chơi có thể thuận lợi sửa lại chức nghiệp. Ngô Dĩ thực ra cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, cậu bây giờ vẫn còn là một người mới, đang theo Tiểu Nhất một đường chậm rãi bay đến tân thủ thôn." Tiểu Nhất nói, người mới cấp thấp đều có thể nhờ tinh linh của mình dẫn đường, nhưng sau khi đạt cấp 10, dẫn đường sẽ không gánh vác trách nhiệm dẫn đường, người chơi cần chính mình mở ra các loại bản đồ để xác định phương vị nơi cần đến. Đồng thời, Tiểu Nhất còn nói cho Ngô Dĩ cách mở thanh menu của người chơi, chỉ cần trong lòng nghĩ đến thanh menu, sau đó làm ra động tác trượt, trước mặt Ngô Dĩ liền xuất hiện một màn hình giả lập, bên trong bao gồm túi trang bị, thương thành, bạn bè, đội ngũ, công hội, bản đồ, kênh,... Đương nhiên còn có một số hạng mục như rời khỏi trò chơi hoặc sửa chữa hệ thống. Ngô Dĩ lướt đi đặc biệt chậm, một bên mở ra túi trang bị của mình, bên trong đại khái có 16 ô vuông, tựa hồ có thể dùng tiền để mở rộng. Túi trang bị cũng không phải hoàn toàn trống rỗng, ô vuông đầu tiên là phần thưởng giành cho tân thủ, trên màn hình giả lập hiện thị một hộp quà được thắt nơ bằng ruy băng màu hồng. Ngô Dĩ còn chưa kịp mở phần thưởng ra xem thì Tiểu Nhất bên cạnh đã báo cho cậu, sắp đến tân thủ thôn rồi. Tân thủ thôn tên là Tĩnh Mịch thôn, là một thôn được xây dựng trên cây. Bởi vì tất cả hoa cỏ cây cối thậm chí một ít côn trùng và động vật nhỏ trong khu rừng rậm này đều phi thường to lớn. Thậm chí Ngô Dĩ còn từng thấy qua không ít thỏ hoang hay sóc tán loạn ở trong rừng cây khiến Ngô Dĩ có cảm giác như đang đi lại trong lãnh địa của người khổng lồ. Nhưng nơi này quả thật là lãnh địa của tinh linh, thời điểm cậu theo Tiểu Nhất đến thôn tân thủ, Ngô Dĩ rốt cuộc đã thấy được số lượng lớn người chơi Tinh linh tộc, ở trong sơn trang vẫy cánh bay tới bay lui, để lại vô số vệt sáng khiến cho khắp nơi trong thôn ngập trong ánh sáng mộng ảo. Tĩnh Mịch thôn nằm ở trên cây, có các loại nhà ở dành cho tinh linh, mỗi phòng đều do cành lá dựng thành, còn có một số cầu thang giản dị làm bằng dây mây. Các tinh linh đều là dựa vào phi hành bay qua bay lại trong thôn, đôi khi sẽ ngẫu nhiên dừng lại trên các cầu thang. Ngô Dĩ ôm tâm trạng bất an đi theo Tiểu Nhất vào thôn. Số tân thủ trong thôn rất nhiều, đại bộ phận đều tụ tập trước một vài cửa hàng trong thôn, còn có một ít tại vị trí nhiệm vụ. Đại bộ phận người chơi tựa hồ đều có đôi có cặp, tạo thành đội ngũ đi cùng nhau, cho dù có vài người đi riêng lẻ, cũng đều sẽ nhanh chóng gia nhập đội ngũ. Ngô Dĩ vẫn còn đang lo lắng, bởi lẽ có một số người tính cách ở ngoài đời thực và trong trò chơi là hoàn toàn khác nhau. Đại khái chính là ở trong thế giới thật, cùng người khác kết giao đều cần một lớp mặt nạ ngụy trang, mọi người đều phải giữ lại một phần cảnh giác. Đương nhiên không thể mang trong mình tâm thế hại người, vì vậy mà không thể không hạn chế hành vi của mình, đồng thời cũng vì chính mình mà lập ra một lớp vỏ bảo vệ. Nhưng ở trong trò chơi, tại nơi mà mọi người không biết được bộ mặt thật của nhau, cách một tầng màn hình khiến mọi người bắt đầu không hề kiêng kỵ, buông xuống tâm lý đề phòng, tùy tâm sở dục mà làm hết thảy tất cả những chuyện phản nghịch. Đến Luân hồi chi dạ, mọi thứ tựa hồ lại càng khác biệt. Bởi vì trò chơi này cảnh tượng quá chân thực, chân thực đến mức giống như chính mình đang ở trong một thế giới khác, người chơi cũng không cần dùng khung chat để đối thoại với nhau, hơn nữa công năng ưu hóa dung mạo lại cũng thực hoàn hảo, liếc mắt qua lại đều là tuấn nam mỹ nữ, làm cho người ta ngay cả dục vọng đối thoại cũng tăng cao. Hơn nữa ở trong này, người chơi tựa hồ có thể vứt bỏ thân phận trong quá khứ, vứt bỏ bóng ma trong thế giới thật, không cần tiếp tục cuộc sống hai mặt hàng ngày, có thể ở trong thế giới này bắt đầu một lần nữa. Bọn họ có thể ở trong trò chơi này, biểu hiện ra một mặt chân thật nhất của mình. Đây đại khái chính là cảm thụ của Ngô Dĩ, thời điểm cậu bước vào thôn tân thủ này, liền có thể cảm nhận được bầu không khí nơi đây, chính mình cũng kìm lòng không được mà dung nhập vào. Tuy rằng sau khi vào thôn, cách ăn mặc cùng bộ dáng bình thường của cậu cũng không thể khiến cho bao nhiêu người chú ý. Chẳng qua Ngô Dĩ cũng không cần, cậu hưng phấn ở trong thôn ngắm trái ngắm phải, đầu tiên bay đến nơi nhân số nhiều nhất, chính là các cửa hàng ở trước mặt xem một chút, chính là các loại đồ dùng thông dụng, vũ khí, dược phẩm, trang bị. Các cửa hàng đều sinh động mười phần, tủ như trước cửa tiệm vũ khí sẽ bày đầy các loại vũ khí cùng sắt vụn, có cả lò than đang cháy đỏ rực, tiếng đập sắt vọng lại. Trên tấm bảng hiệu bằng gỗ khắc đơn giản ba chữ tiệm vũ khí. Mỗi cửa hàng đều nườm nượp người chơi ra vào, Ngô Dĩ ở bên ngoài quan sát một lượt, lại nghe Tiểu Nhất bên cạnh nói, Ngô Dĩ trước tiên cần đi gặp thôn trưởng Tĩnh Mịch thôn báo cáo. Về phần nhà của thôn trưởng ở đâu, Tiểu Nhất liền chỉ về phía tòa nhà cao nhất, lớn nhất của thôn trang.