Saved Font

Trước/5Sau

Lục Dao Có Cái Bí Mật Nhỏ

Chương 2: Còn Có Ca Ca Nàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lưu ma ma sau khi trở về, liền đem sự tình thêm mắm thêm muối cùng Lâm thị nói một lần, thấy Lâm thị khẽ nhíu mày, nàng hạ giọng nói: “ Tam cô nương trước kia đều là giả vờ thành thật, kỳ thật là cái bên trong ẩn ác ý.”

Lâm thị nghe vậy không có trách cứ Lưu ma ma, chỉ là nói: “Ta đã biết.”

Lưu ma ma ngữ khí mang theo lo lắng nói: “Ta liền sợ nàng tính kế cô nương.”

Lâm thị quét mắt liếc Lưu ma ma một cái: “Nàng không dám.”

Chỉ cần Lý thị còn ở Lục gia, Lục Dao việc hôn nhân còn ở trong tay cô mẫu, mặc kệ bọn họ một nhà trong lòng nghĩ như thế nào, hành sự đều phải ngoan ngoãn nghe lời, Lâm thị xoay vòng ngọc trên cổ tay: “Chờ ngày mai lại nhìn một cái.”

Lưu ma ma còn chưa từ bỏ ý định: “Vốn dĩ tam cô nương không phải như thế, chẳng lẽ bởi vì đại thiếu gia đọc sách sắp thành?”

Lâm thị tuy không thích một nhà nhị phòng kia, nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, giống như là cho nhị phòng đồ, hết thảy đều dựa theo quy củ, bên ngoài tuyệt đối sẽ không để người tìm ra lỗi: “Được rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, để cho tiểu nha hoàn ấn chân cho ngươi.”

Lưu ma ma nghe vậy trong lòng vui vẻ, hiểu là Lâm thị đã nghe lọt lời nàng nói: “Đa tạ phu nhân.”

Chỉ là Lưu ma ma cũng không có đi nghỉ ngơi, nàng có thể được Lâm thị trọng dụng không chỉ dựa vào tình cảm trong dĩ vãng, nàng đến phòng bếp, chỉ chừa bên người một cái tiểu nha hoàn hỗ trợ giúp đỡ, đem nữ đầu bếp đều đuổi đi ra ngoài, tự mình xuống bếp hầm canh cho Lâm thị, lại chuẩn bị thêm mấy món, đều là những món mà Lâm thị trước khi xuất giá thích.

Tuy rằng trong phủ ngày thường là tách ra dùng cơm, nhưng đồ ăn đều là sau phòng bếp chuẩn bị tốt, sau đó nha hoàn của các viện tới lấy.

Lưu ma ma tốn ít công phu, cũng khiến cho thời gian nữ đầu bếp chuẩn bị cơm trưa bị thiếu rất nhiều, phòng bếp tự nhiên sẽ ưu tiên chuẩn bị cho Lục lão phu nhân trước, mẹ con Lâm thị, mẹ con Lục Dao phải xếp sau,vì thế nha hoàn ước chừng đợi hơn nửa canh giờ mới đem đồ ăn tới, hơn nữa đồ ăn cũng so với vốn dĩ đơn giản hơn rất nhiều.

Lý thị thấy vậy cũng không nói gì, gắp cho Lục Dao chút đồ ăn nàng thích.

Lục Dao cũng là cười khanh khách, chờ dùng cơm xong lén hỏi nha hoàn chuyện phòng bếp, sau khi biết việc Lưu ma ma làm, liền cười nói: “Về sau lại gặp chuyện như vậy, trực tiếp cùng phòng bếp nói một tiếng, để cho bọn họ chuẩn bị tốt rồi lại đưa lại đây là được, đừng ngốc nghếch đứng chờ ở đó, mệt.”

Chuyện như vậy trước kia cũng từng xảy ra vài lần, có đôi khi Lục lão phu nhân, Lâm thị hoặc là nhị cô nương bỗng nhiên muốn dùng cái gì, đồ ăn trong viện các nàng tự nhiên sẽ muộn chút, lại chưa có lần nào đợi lâu giống như hôm nay.

Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ là ở đó chờ, phòng bếp cũng sẽ làm mau chút.”

Lục Dao duỗi tay gõ trán nha hoàn, cũng không có dùng sức mà càng giống như là đang trêu nàng: “Vậy lần tới biết rồi.”

Nha hoàn nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Lục Dao nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.”

Chờ nha hoàn trong phòng đều rời đi, Lục Dao đứng ở bên cửa sổ nhìn cảnh sắc trong sân, bắt đầu suy tư.

Nàng trong mơ nhưng không có một màn này, bất quá sau khi nàng đánh gãy lời nói của Lưu ma ma, cùng tình cảnh nàng mơ thấy không giống nhau, đối với Lục Dao mà nói thật ra là một tin tức tốt, cái này nghĩa là những việc mơ thấy không phải là không thể thay đổi, nàng hoàn toàn có thể ngăn cản hoặc là thay đổi một chút chuyện.

Lục Dao nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng có thể mơ thấy đề thi khoa cử tốt rồi, như vậy nàng ca ca cùng đệ đệ đều có thể nhàn nhã một chút, nghĩ vậy chút, Lục Dao ngủ trưa thời điểm đều tràn ngập chờ mong, hận không thể lập tức ngủ làm cho mơ thấy thêm nhiều dự báo.

So với Lục Dao tâm tình tốt, Lý thị liền phiền muộn thêm vài phần.

Thời điểm Thúy Tây giúp đỡ phân chỉ thêu, có chút lo lắng mà nói: “Phu nhân, việc hôm nay sợ là đã đem Lưu ma ma đắc tội.”

Lý thị làm sao không biết, cơm trưa sự tình chính là Lưu ma ma trả thù, thủ đoạn như vậy thật là bỉ ổi, rồi lại làm các nàng không thể nề hà.

Thúy Tây vốn gọi là Thúy Hỉ, Lý thị sau khi tang phu mới đem chữ Hỉ sửa lại, nàng sau khi bị mua vào Lục phủ liền hầu hạ ở bên người Lý thị : “Bất quá cô nương như vậy thật đúng là trút giận cho phu nhân, phu nhân không nhìn thấy Lưu ma ma kia chân đều run.”

Lý thị làm sao không biết nữ nhi như vậy chính là vì nàng ra mặt, đều do nàng làm nương không bản lĩnh.

Thúy Tây cũng có chút nghi hoặc: “Cô nương giống như bỗng nhiên thay đổi, nàng trước đây cũng không lợi hại như vậy.”

Lý thị nhìn đồ thêu trong tay, nói: “Niếp Niếp luôn thông minh, khi còn nhỏ hiếu thắng là cái không chịu thiệt thòi, sau lại xảy ra chút chuyện mới thay đổi, không cùng người tranh đua, học được nhường nhịn.”

Lục gia không chỉ mời tiên sinh cấp Lục Đình bọn họ vỡ lòng, cũng mời nữ tiên sinh tới dạy Lục Dao các nàng cô nương gia, Lục Dao cùng đại phòng đích nữ Lục Yên tuổi tác xấp xỉ, cũng đã bị an bài cùng học tập, mà Lục Dao thiên tư thông tuệ mọi chuyện đều gỏi hơn Lục Yên, khiến cho Lục Yên trở về khóc mấy trận.

Lâm thị tuy rằng không có nói rõ, cũng không có đi tìm nữ tiên sinh, chính là cuộc sống của bọn họ một nhà lại không tốt như vậy, đồ ăn đưa chậm, hương vị mặn, nhạt đều là chuyện thường, quần áo kích cỡ không hợp thân, đốt than khói nhiều, Lục Đình dùng giấy và bút mực không chỉ chất lượng kém, dùng xong lúc đi lấy cũng hay bị làm khó.

Không chỉ có như thế, khi đó trượng phu Lục Tập vẫn còn, chỉ là thân thể không tốt lắm, vẫn luôn phải dùng thuốc bổ dưỡng dưỡng, trong đó liền có nhân sâm, trong phủ không phải không cho, mà là kéo dài thêm mấy ngày hoặc là chỉ cấp một ít thứ đẳng.

Kỳ thật Lục Tập cùng Lý thị đều đã biết là chuyện gì, ngay cả Lục Đình đều đoán được, nhưng không ai nói cho Lục Dao, bọn họ tình nguyện chính mình chịu chút ủy khuất cũng không muốn Lục Dao còn bé như vậy liền phải học ủy khuất chính mình.

Lục Đình thậm chí sẽ dạy trước cho muội muội học tập, nhìn muội muội kiêu ngạo vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui mừng.

Lục Dao kia tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều trầm mê ở đọc sách viết chữ, cùng học tập cầm kỳ thư họa, căn bản không có phát hiện, thẳng đến sau lại Lục Dao bị bệnh một hồi, Lục lão phu nhân ra tay.

Lục lão phu nhân ngay trước mặt Lục Dao bọn họ, răn dạy hạ nhân một phen, còn bởi vì chậm trễ Lục Dao phạt đánh một nhà quản sự, làm cho bọn họ cẩn thận hầu hạ một nhà Lục Dao.

Khi đó Lục Dao mới biết được những việc này, chính là thấy tổ mẫu phạt bọn họ, trong lòng còn cảm thấy tổ mẫu tuy rằng không thân cận với bọn họ, lại là người tốt.

Chính là từ đó về sau, Lục Tập cùng Lý thị mỗi ngày đều phải sớm tối hầu hạ, Lục Tập vốn dĩ thân thể liền không tốt, viện ở lệch hướng cách xa viện ở của Lục lão phu nhân bọn họ, hơn nữa vào đông rét lạnh, rất mau Lục Tập liền ngã bệnh, Lục lão phu nhân cho người mời đại phu tới, lại không miễn cho Lý thị mỗi ngày tới hầu hạ.

Lý thị không chỉ cần phải chiếu cố trượng phu, còn muốn hầu hạ Lục lão phu nhân, ngắn ngủn mấy ngày liền gầy rất nhiều.

Không chỉ có như thế, Lục lão phu nhân còn nhờ nhà mẹ đẻ người hỗ trợ, cho Lục Đình báo danh Thanh Tùng thư viện ở ngoài thành.

Thanh Tùng thư viện danh khí rất lớn, dạy ra học sinh thi khoa cử rất có thành tích, chỉ là thi nhập học rất nghiêm khắc, sau khi nhập học trừ bỏ ngày lễ ngày tết, mỗi ba tháng chỉ có thể nghỉ ngơi ba ngày.

Vì tiền đồ của nhi tử, cho dù đoán được dụng ý của Lục lão phu nhân, Lục Tập cùng Lý thị cũng đều là thúc giục nhi tử đi, lại còn có nghiêm khắc yêu cầu nhi tử thi cho tốt.

Lục Đình đọc sách giỏi, thông qua kì thi liền vào Thanh Tùng thư viện.

Tuổi nhỏ Lục Dao là mờ mịt, nàng không biết như thế nào biến thành như vậy, tất cả việc tổ mẫu làm đều là tìm không ra lỗi, nhưng cố tình cha mẹ nàng đều không tốt lắm, nàng thậm chí làm trò trước mặt tổ phụ cùng tổ mẫu để nhắc nhở nói cha mẹ thân thể không tốt, để nàng thay tới hầu hạ tổ phụ tổ mẫu.

Tổ mẫu lúc ấy chỉ nói nói mấy câu, bọn họ một nhà đã bị tổ phụ răn dạy, mẫu thân còn bị phạt đi từ đường chép >.

Tuy rằng phụ thân cùng mẫu thân đều an ủi nàng không sao, chính là Lục Dao lại có chút hiểu, sau đó lúc tới chỗ nữ tiên sinh học, nàng trở nên trầm mặc trở nên bình thường, lúc nữ tiên sinh hỏi, làm bộ đáp không được, tất cả thành tích đều dừng ở sau Lục Yên.

Quả nhiên tổ mẫu mở miệng làm phụ thân cùng mẫu thân nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không cần đi sớm tối hầu hạ.

Lục Dao đã hiểu, cho dù nữ tiên sinh lén tìm nàng, hỏi nàng là làm sao vậy, nàng cũng chỉ là lắc lắc đầu,dưới ánh mắt hiểu rõ, lo lắng cùng đồng tình của nữ tiên sinh chạy trối chết, nàng không biết chính mình trốn cái gì, khi đó nàng liền cảm thấy hổ thẹn cùng khó xử.

Thực mau nữ tiên sinh đều bị đổi đi, nữ tiên sinh mới cũng không biết Lục Dao từng ưu tú, mà Lục Dao sau khi học xong, như thế nào biến thành một người ngu dốt tồn tại phụ trợ Lục Yên.

Lục Tập nhìn biến hóa của nữ nhi, thân thể càng thêm không tốt, Lý thị trộm khóc vài lần rồi lại không biết phải làm sao.

Chờ Lục Đình trở về thấy muội muội trầm mặc rất nhiều, lại không có nói cái gì, chỉ là lén bắt đầu dạy dỗ muội muội, cấp muội muội bố trí công khóa, đem thời gian trống chép sách kiếm tiền để mua càng nhiều thư tịch lén mang về cho muội muội xem.

Lục Tập lúc sắp chết, lo lắng nhất chính là cái nữ nhi này, vẫn luôn dặn dò Lục Đình cùng Lý thị, nhất định phải tìm Lục Dao người tốt, không cần đem việc hôn nhân của nữ nhi giao cho người khác, thậm chí ở cuối cùng còn cố chống đỡ thân bệnh, để Lục Đình đỡ hắn đến quỳ gối trước mặt Lục lão gia tử: “Phụ thân, ta cả đời này chưa bao giờ cầu xin ngài, hiện giờ ta sắp chết, chỉ cầu ngài đáp ứng về sau việc hôn nhân của nữ nhi của ta, sau khi thê tử ta cùng trưởng tử gật đầu mới có thể định ra.”

Chờ đến sau khi Lục lão gia tử đáp ứng, Lục Tập mới nhẹ nhàng thở ra, cả người ngất đi, không còn có tỉnh lại.

Thúy Tây thấy Lý thị nửa ngày không nói chuyện, mắt đỏ, có chút lo lắng hô: “Phu nhân? Phu nhân ngươi làm sao vậy?”

Lý thị dùng khăn lau đi nước mắt, miễn cho nước mắt làm bẩn đồ thêu, có nhiều tỳ vết liền bán không được giá cao: “Không có việc gì, chỉ là nghĩ tới một chút chuyện đã qua.”

Thúy Tây không dám hỏi nhiều, chỉ là dùng khăn lót lấy đồ thêu trong tay Lý thị: “Phu nhân uống nước đi.”

Lý thị lắc lắc đầu, cười nói với Thúy Tây: “Niếp Niếp rất tốt.”

Nữ nhi nàng có thể vì người nhà ủy khuất chính mình, cũng có thể vì người nhà ra mặt.

Lý thị nhẹ nhàng nói: “Cẩn Nhi hiện giờ cũng vào thư viện, Niếp Niếp liền không cần như trước đây luôn ủy khuất chính mình.”

Đại nhi tử công khóa thật sự tốt, rất được thư viện tiên sinh thích, tiểu nhi tử tuy không bằng huynh trưởng giỏi đọc sách, nhưng lại cũng là đứa thông minh, nữ nhi tự nhiên đã không có gì đáng lo.

Thúy Tây vẫn là có chút lo lắng: “Nhưng việc hôn nhân của cô nương ……”

Lý thị không có nói việc trượng phu cầu xin trước khi chết, chỉ là nói: “Còn có huynh trưởng nàng đâu.”

Trước/5Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trở Về 60: Làm Ruộng Làm Giàu Dưỡng Nhãi Con