Saved Font

Trước/53Sau

Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 4: Nhặt Nam Nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc này rèm cửa mở toang, ánh mặt trời chiếu tiến vào.

Những vì sao bị ánh mặt trời che khuất ở phía xa đang lập lòe trong không gian, trong nháy mắt, người đàn ông bước ra khỏi phòng của Vu Thanh, bình tĩnh đi đến trước mặt Vu Thanh.

Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Vu Thanh, tóc đen mềm mại dán trên gò má, đôi môi hồng nhuận câu lấy một độ cung nhợt nhạt, ánh lên lớp bột mỏng nhẹ, anh lẳng lặng ngốc không động tĩnh, dường như trong sự dụ hoặc không tiếng động.

Nhận thấy được anh đã đến, Vu Thanh dừng một chút, lại tiếp tục thút tha thút thít lên, nếu không phải tiếng khóc của cô hơi chút đè thấp chút, người đàn ông tin cô sẽ không chú ý tới mình.

Sau một hồi, người đàn ông chủ động lên tiếng: "Sao em không nói chuyện với tôi?"

Tiếng khóc Vu Thanh lập tức ngừng lại, hốc mắt hồng nhuận giống con thỏ, thời điểm nói chuyện thì chiếc răng nanh nhấp nha nhấp nháy, dễ thương khiến người ta mềm lòng:

"Sao em không nói chuyện với tôi?"

"Tôi đang đợi anh nói chuyện với tôi."

"Tôi cũng vậy."

Người đàn ông đột nhiên đứng lên, trực tiếp áp trên người Vu Thanh, khiến cô ngạc nhiên ngả người ra sau, thân mình dựa vào lưng sô pha, đôi mắt vốn dĩ đang nhìn xuống đột nhiên hướng lên trên, lông mi nồng đậm như xẹt qua trái tim anh, dẫn tới toàn thân anh tê tê dại dại.

Anh cúi đầu hung hăng hôn lấy cánh môi cô, không ngừng câu lấy đầu lưỡi cô dùng sức mà liếm láp, bàn tay từ trên sô pha dịch đến cái mông cô, thô bạo xoa bóp, hơi thở giống như dục niệm ập vào trước mặt.

Sau nụ hôn, hơi thở người đàn ông hổn hển, nghiêng đầu liếm láp vành tai cô, một lúc lâu sau mới thốt ra một lời.

"Sợ tôi sao?"

Nghe được những lời này của anh, mặt mày Vu Thanh vừa động, mang theo mấy phần hoang mang, cái lưỡi bị nụ hôn của anh làm cho tê dại, thanh âm bởi vậy có chút lớn, nghe có vẻ mềm mềm mại mại:

"Không sợ, ngoài Hứa Tiểu Vân ra thì anh đối xử với tôi rất tốt."

Trực giác mách bảo cô đừng sợ, nếu không anh sẽ rời đi.

Nhưng cô cũng xác thật không sợ hãi.

Người đàn ông không nghe cô nói gì cả, ách giọng nói nói: "Em sợ."

Anh vĩnh viễn đều sẽ không quên, lần đầu tiên Vu Thanh nhìn thấy anh trước mặt cô hóa hình, sợ tới mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, ngay cả trong giấc mộng đều đang khóc, nước mắt không ngừng rớt xuống, như nện trong lòng anh.

Trong lúc hoảng loạn, anh chỉ có thể tàn nhẫn đem kí ức của Vu Thanh nhớ về anh mà xóa hết.

Kể từ đó, anh không còn dám tùy tiện xuất hiện ở trước mặt cô.

Giống như một cái gai vĩnh viễn không thể nhổ được.

Không có lúc nào mà không nhắc nhở bản thân, anh đối với Vu Thanh mà nói, chính là một con quái vật hồng thủy mãnh thú.

Có lẽ ngay lúc cô không hề phòng bị thì nhào tới, đem cô ăn, ngay cả xương cốt đều không sót.

Nhưng làm sao anh có thể chứ?

Dành hết tâm tư để yêu cô ngại còn không đủ, nào còn có tinh lực đi thương tổn cô.

Phản ứng của anh khiến Vu Thanh luống cuống lên, cô vội vàng ôm lấy eo anh, đôi mắt còn ướt át, mang theo lệ ý nhợt nhạt, bộ dáng ủy khuất:

"Tôi nói tôi không sợ, oan uổng cho tôi quá."

Nhìn bộ dạng khóc lã chả của Vu Thanh, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia ảo não, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, ngữ khí ôn nhu như làn gió xuân thổi qua mặt hồ phẳng lặng, làm gợi lên một tầng tầng nước gợn sóng vào đáy lòng cô không ngừng quanh quẩn.

"Được, em không sợ."

Vu Thanh chậm rãi ngẩng đầu: "Anh phải đi sao?"

Người đàn ông trầm mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xa xăm qua cửa sổ trong suốt.

Mặt trời đã lộ ra toàn bộ hình cầu, phát ra ánh sáng ấm áp giữa không trung, mây mù dày đặc như cố ý che mất hình dáng của nó nhưng lại bị gió thổi bay đi.

Bầu trời hoàn toàn sáng sủa, đám mây trắng tinh nở rộ trên sắc trời màu xanh lam.

Bên trên một khung cảnh đẹp đẽ như vậy, nhưng lại có một chỗ không thấy ánh mặt trời, ngoài anh ra thì nơi đó rất an tĩnh, không có một sinh linh nào sống . ngôn tình hay

Đó là nơi anh nên ở lại.

Từ thật lâu thật lâu trước kia, anh đã có ý thức, lơ lửng trong vũ trụ.

Rồi một ngày, anh phát hiện ra tinh cầu này.

Bên trong có vật sống, họ có thể di chuyển, sẽ cười, sẽ khóc, sẽ tức giận, họ thậm chí có thể có nhiều thứ hơn anh.

Mỗi ngày anh đều lang thang chuyển động trên tinh cầu này, chứng kiến nó từ một mảnh hoang vu cho đến một mảnh phồn hoa, cũng xem hết tất cả niềm vui và nỗi buồn trên nhân thế.

Nhưng có một ngày, anh bắt đầu...... Chán ghét.

Tại sao mọi người chung quanh đều có những người khác làm bạn, cho dù là người xấu xa thế nào, vẫn có người thân bên cạnh hắn không chút lay chuyển.

Mà anh, từ lúc bắt đầu giống như là anh không nên sống trên thế giới này.

Anh không có gì cả, không ai biết đến sự tồn tại của anh, cho dù biết thì trong mắt họ, anh cũng chỉ là một ngôi sao bình thường.

Dường như trời cao nghe được nội tâm khát vọng mãnh liệt của anh, anh hóa hình.

Sau đó, gặp Vu Thanh.

Một cô gái ngốc nghếch.

Mà cái cô ngốc kia, hiện tại oa oa trong lòng ngực anh, cô vẫn chớp đôi mắt to tròn cố chấp nhìn chằm chằm anh, tựa hồ chấp nhất với cái vấn đề đáp án râu ria kia.

Người đàn ông vuốt sợi tóc hỗn độn của cô ra sau tai, ngay sau đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, vân đạm phong khinh hỏi: "Em hy vọng tôi đi sao?"

Vu Thanh không chút do dự lắc lắc đầu.

Người đàn ông cười, nụ cười đặc biệt không khoa trương, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, khóe mắt lộ ra mấy cái nếp nhăn trên mặt khi cười, tựa như đang lễ phép hơi hơi mỉm cười.

Nhưng nụ cười ấy như cuốn đi mây mù trong lòng người ta, xóa đi khói mù trong tâm trí người

"Vậy thì tôi sẽ không rời đi."

Vu Thanh còn không chưa kịp lộ ra một tia cười như ý nguyện, liền lần nữa lâm vào một mảnh mê mang bên trong.

"Hôm nay em ngủ muộn không đi đóng phim, thời điểm ra ngoài mua đồ thì gặp tôi"

Nói tới đây, người đàn ông có chút do dự, trầm ngâm một lát sau mới tiếp tục nói: "Thân phận của tôi, từ trong suy nghĩ của em."

Tranh thủ khi Vu Thanh còn chưa thanh tỉnh, người đàn ông lại cúi đầu ngậm lấy môi cô, dùng lưỡi mở hàm răng cô ra, khiến cô vô thức hé môi để anh tùy ý đòi lấy.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Vu Thanh thay đổi rõ ràng như trước.

Lúc này người đàn ông sớm đã ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, cách Vu Thanh còn có một khoảng cách khá xa, khoảng cách này vừa lúc là một khoảng cách an toàn với người lạ.

Vu Thanh quay đầu nhìn về phía người đàn ông, chớp chớp mắt nghi hoặc, sau đó đứng dậy kéo tay đẩy mạnh anh vào phòng tắm, ngữ khí như đang nói với cún:

"Mau đi tắm rửa đi, tắm xong sẽ cho anh ăn cơm."

Người đàn ông bị cô làm cho choáng váng, khí chất thanh lãnh cũng vì biểu hiện này của cô mà tiêu tán không ít, anh vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng đã bị đóng sầm lại, chạm vào một cái mũi của anh.

Anh đột nhiên có chút không hiểu cô......

Vậy trong lòng Vu Thanh, anh là gì đối với cô...

Lần này anh quên xử lý quần áo, anh định dùng năng lượng trực tiếp tẩy sạch vết bẩn trên người, suy nghĩ một hồi, lại chậm rãi duỗi tay cởi quần áo trên người.

Tiếng nước chảy róc rách dần dần vang lên trong phòng tắm, bóng dáng cao lớn vững chãi của người đàn ông thấp thoáng trên cánh cửa mờ sương, lộ ra vẻ đẹp mông lung.

Dường như có một câu nói rằng mỹ nam ra ngoài trong bồn tắm.

Khi anh từ phòng tắm đi ra, Vu Thanh đang nghe điện thoại, trên mặt còn mang theo ý cười, điềm tĩnh xinh đẹp.

Anh đột nhiên cảm thấy người trong điện thọai rất chướng mắt, chỉ muốn dùng năng lượng đem điện thoại thiêu hủy, nhưng lại chậm rãi nắm chặt tay lại thành quyền, trong lòng nhịn xuống sự ghen ghét.

Bởi vì áy náy, Vu Thanh ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, nói chuyện gập ghềnh, muốn nói lại thôi:

"Thực xin lỗi, Sùng Nhiên, hôm nay tôi dậy trễ, nên không quay được nhân vật mà anh giới thiệu cho tôi."

Không bao lâu, mày cô giãn ra, bên môi xuất hiện ý cười nhợt nhạt:

"Thật là một sự trùng hợp? Vậy là tốt rồi...... Tôi còn sợ liên lụy đến anh."

Nghe được lời đối phương nói, Vu Thanh sửng sốt:

"Đạo diễn Vương? Là đạo diễn Vương Vĩ sao?"

Lông mày Vu Thanh lại nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cái bánh bao, khiến người đàn ông nhìn đến hứng thú dạt dào:

"Quên đi...... Lần trước tôi đã đắc tội với ông ta, nhân vật này tôi không diễn."

"Anh cũng biết đấy, giới giải trí rất thâm sâu...... Về điểm này, không nói nữa."

Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại nhìn người đàn ông, ngoắc ngón tay về phía anh, mặt mày ưu sầu theo điện thoại cắt đứt cũng tiêu tán, khóe mắt cô giơ lên, một tay chống cằm, mị nhãn như tơ.

Quần áo dơ của người đàn ông đã bị ném vào trong giỏ, khi tắm rửa xong, anh vốn định biến ra một bộ quần áo, nhưng lại sợ Vu Thanh hỏi, sau khi lựa chọn thôi miên Vu Thanh cùng dụ hoặc cô trong một thời gian dài.

Cuối cùng, anh dứt khoát kiên quyết quấn khăn tắm bước ra.

Lúc này thân trên của anh trần trụi, cơ bụng bóng loáng rắn chắc, đường nhân ngư hơi lộ ra thuận thế mà xuống, khiến người ta muốn xịt máu mũi, hận không thể trực tiếp kéo khăn tắm anh xuống.

Nhìn dáng vẻ này của Vu Thanh, một ngọn lửa dưới thân người đàn ông cũng được đốt lên.

Khăn tắm rất mỏng, có thể thấy rõ một phần hạ thể của người đàn ông phồng lên, vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm vô tình, chỉ có vành tai ửng đỏ lại không hề nghĩa khí bán đứng anh.

Người đàn ông bình tĩnh đi tới trước mặt Vu Thanh, ngoan ngoãn đứng vững vàng.

Vu Thanh nhìn anh, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình hai lần mà không liếc mắt, ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Tâm trạng của người đàn ông càng thêm thấp thỏm, hầu kết anh giật giật, thuận theo ngồi xuống bên cạnh Vu Thanh.

"Tương lai anh có chắc chắn muốn theo tôi không?"

Vừa ngồi xuống, Vu Thanh ném ra một câu, thân thể người đàn ông lập tức cứng đờ, trong mắt xẹt qua một tia kinh hoảng thất thố, như đại khuê nữ sắp sửa bị người cưỡng gian hoa cúc, ngữ khí cũng không còn bình tĩnh như trước:

"Cái gì...... có ý gì?"

Vu Thanh chớp chớp mắt, vươn tay lau giọt nước trên tóc xuống cổ, đương nhiên nói: "Không phải anh nói với tôi là không có nhà sao?"

...... Anh nào có?

Thôi miên cũng có thể khiến cô tưởng tượng ra một số hình ảnh không tồn tại sao?

Người đàn ông trầm ngâm một lát, ánh mắt mơ hồ "Ừ" một tiếng.

"Anh không có nhà, sau đó anh theo tôi về."

Vu Thanh bắt lấy tay anh, thưởng thức ngón tay:

"Vừa vặn tôi thích bộ dáng của anh, cho nên hiện tại anh chính là, người đàn ông tôi nhặt được."

Hai tròng mắt của người đàn ông hơi hơi chấn động, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, "...... Ừ."

Khi đó, anh đã nói với cô như vậy.

—— tôi là người đàn ông mà em nhặt được.

========================================

T5192819082021

Trước/53Sau

Theo Dõi Bình Luận