Saved Font

Trước/349Sau

Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 160: Dây dưa không dứt (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười lạnh, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Nhất Phàm và Lâm Y, ánh mắt sắc bén tùy ý lướt qua nơi hai bàn tay đang nắm rồi lướt lên khuôn mặt của Lâm Y, Lâm Y nhàn nhạt nhìn hắn, đáy mắt không chút gợn sóng, chẳng khác gì nhìn một người xa lạ.

Mắt Lãnh Nghị xẹt qua một tia đau xót không dễ dàng phát hiện được, hắn tận lực khống chế cảm xúc của bản thân, ánh mắt dời sang mặt Lăng Nhất Phàm, giọng thản nhiên: 'Lăng thiếu, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với cậu, không biết cậu có rảnh không?'

'Được thôi!' Lăng Nhất Phàm không kiêu không nịnh nói rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, Lăng Thừa Tuấn cùng Dương Tử Anh cũng chỉ theo lễ tiết gật đầu với Lãnh Nghị sau đó cũng bước theo Lăng Nhất Phàm.

Lãnh Nghị nhìn theo hai người nắm tay nhau rời đi đó, trong mắt thoáng chốc trở nên âm trầm sau đó hắn cũng bước nhanh rời đi, đoàn người phía sau lục tục bước theo ...

Trong xe của Lăng Nhất Phàm ai nấy đều không nói chuyện, bầu không khí vốn thoải mái nhẹ nhàng phút chốc trở thành một loại trầm mặc vi diệu, Lăng Nhất Phàm quay sang nhìn Lâm Y nãy giờ vẫn đang im lặng ngồi nơi ghế phụ, cười nói: 'Mọi người sao không nói chuyện? Vừa nãy không phải đang chuyện trò vui vẻ lắm sao?'

Dương Tử Anh chần chừ một lát rồi cười nói: 'Nhất Phàm, thiếu gia nhà họ Lãnh nói tìm con có việc, không biết có phải là chuyện làm ăn hay không?' Khóe mắt bà lén liếc sang Lâm Y, thấy trên mặt cô vẫn một vẻ thản nhiên giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình vậy, trong lòng cũng yên tâm đôi chút.

'Anh ta muốn nói chuyện gì đều được!' Lăng Nhất Phàm cười cười, 'Mẹ, mẹ phải tin tưởng năng lực của con trai mình, con nhất định có khả năng giải quyết tất cả vấn đề!'

'Đúng vậy con trai, phải tin tưởng vào chính mình!' Lăng Thừa Tuấn ở một bên hùa theo, 'Ờ ... ta với mẹ con, còn có Y Y đều sẽ đứng về phía con! Vậy còn gì phải lo lắng nữa chứ! Y Y, con nói phải không?'

'Ân, đương nhiên!' Lâm Y đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của ông bà Lăng, đơn giản là muốn cô phải kiên định với lập trường của mình, nếu như đã quyết định theo Lăng Nhất Phàm thì phải cùng hắn đến cùng ... Cô xoay lại nhìn ông bà, môi nở một nụ cười, 'Cháu đương nhiên sẽ đứng bên cạnh Nhất Phàm!'

Đáy mắt Lăng Nhất Phàm dâng tràn một cảm giác đầy đủ thỏa mãn, hắn không kìm lòng được đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y, cô cười cười, dịu ngoan để cho hắn nắm ...

Lăng Thừa Tuấn và Dương Tử Anh nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau, âm thầm thở phào một hơi ...

Trong biệt thự nhà họ Lăng, Lâm Y cùng Dương Tử Anh ngồi xem tivi, Lăng Thừa Tuấn và Lăng Nhất Phàm cùng ngồi bên cạnh xem báo, bàn chuyện công ty.

Lúc này người hầu vào báo: 'Thiếu gia, bên ngoài có một vị khách tự xưng là họ Lãnh muốn vào gặp ngài!'

Mí mắt Lâm Y giật lên, trong đầu bắt đầu vang lên những tiếng ong ong, Dương Tử Anh cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, Lăng Thừa Tuấn giống như không nghe thấy vậy, vẫn thản nhiên xem báo, Lăng Nhất Phàm thì thoáng chau mày, hắn buông báo xuống, trầm giọng nói: 'Nếu như đã có khách đến, đương nhiên chúng ta phải mở cửa tiếp đón!'

Người hầu vội đáp lời rồi chạy ra mở cửa ...

Dưới sự dẫn đường của người hầu, Lãnh Nghị rất nhanh đã xuất hiện nơi cửa phòng khách, một người, không có bất kỳ ai đi theo, trên người là bộ tây trang màu đen càng hiển lộ vẻ anh tuấn và khí thế mạnh mẽ của hắn.

Trên gương mặt tuấn mỹ vẫn là vẻ lạnh lùng cao ngạo, hắn nhàn nhạt quét mắt một vòng quanh phòng khách, ánh mắt rơi trên người Lâm Y và Dương Tử Anh, thoáng dừng lại ở đó, hai người thoạt nhìn thân thiết như hai mẹ con ruột, cảnh tượng này rõ ràng khiến mắt hắn sầm xuống, lòng cũng bắt đầu đau ...

Lăng Nhất Phàm đặt tờ báo trong tay xuống nhìn về phía Lãnh Nghị, cười nói: 'Lãnh thiếu, có chuyện gì mà vội đến tìm tôi như vậy?'

'Đúng, rất gấp!'Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh mạc, ánh mắt vẫn ghim nơi Lâm Y, lúc này Lâm Y vẫn dán mắt vào màn hình, cô cố gắng bình tĩnh cảm xúc của mình, làm như Lãnh Nghị không hề tồn tại vậy.

'Vậy chúng ta lên lầu, đến phòng sách nói chuyện được không?' Lăng Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt của Lãnh Nghị, quét qua Lâm Y đang ngồi nơi sofa, khóe môi mang theo một ý cười.

'Không cần đâu, cứ nói ở đây cũng được!' Lãnh Nghị dời mắt khỏi Lâm Y, sự uể oải trong mắt phút chốc trở thành lạnh lùng sắc bén, hắn trước giờ làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, không thích lôi thôi rườm rà.

'Được, vậy anh ngồi đi!' Lăng Nhất Phàm nhàn nhạt nói, hắn đưa tay chỉ vao sofa; Lãnh Nghị không chút khách khí ngồi xuống đối diện với Lâm Y, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn cô chuyên chú.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mím môi, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện hắn đừng nói những lời kinh thiên động địa, mắt cô vẫn nhìn về phía tivi lặng im không nói; Dương Tử Anh nhìn Lãnh Nghị như dò xét, Lăng Thừa Tuấn thì cũng chậm rãi buông tờ báo xuống, trầm mặc nhìn Lãnh Nghị, hai người đều đang suy nghĩ, không biết thiếu gia nhà họ Lãnh hôm nay đến đây định nói những gì.

Lăng Nhất Phàm thoáng trầm tư sau đó đứng dậy đến bên cạnh Lâm Y ngồi xuống, vừa hay đối mặt với Lãnh Nghị, đôi mắt hẹp dài cũng mang theo một sự sắc bén nhìn Lãnh Nghị chằm chằm đợi hắn lên tiếng.

'Hôm nay tôi đến đây là bàn chuyện từ hôn!' Người đàn ông lãnh ngạo kia buông ra một câu như một quả bom, vừa dứt lời liền khiến tất cả mọi người chấn động, giọng điệu đó thản nhiên lại mang theo một loại khí thế mạnh mẽ, bức về phía tất cả mọi người.

Tất cả ánh mắt đều không hẹn mà cùng rơi trên người Lăng Nhất Phàm, ai cũng biết hắn đến đương nhiên không có chuyện gì lành nhưng không ai ngờ lời dạo đầu của hắn là như thế, ngắn gọn, trực tiếp, dứt khoát! Cả căn phòng khach rộng lớn thoáng chốc chìm trong im lặng.

'Lãnh Nghị!' Sắc mặt Lâm Y tái mét, đôi mắt đen láy lúc này tràn đầy phẫn nộ lẫn xấu hổ, 'Anh không có tư cách gì nói đến chuyện này! Chuyện này không liên quan gì đến anh.

Đôi mắt đen láy của Lãnh Nghị nhìn Lâm Y chằm chằm: 'Thế nào lại không liên quan đến anh?' Khóe môi hắn dần câu lên một ý cười nhàn nhạt; giọng nói lại dịu dàng như nước: 'Người em yêu là anh, trước đây là anh nhất thời sai lầm, khiến em đau lòng; hiện giờ anh biết nên làm thế nào rồi, anh sẽ không làm em buồn nữa, em đã nói em muốn làm vợ anh, đương nhiên phải từ hôn rồi!'

Là vậy sao? Lăng Thừa Tuấn và Dương Tử Anh cùng nhìn nhau rồi nhìn sang Lãnh Nghị không nói tiếng nào, Lăng Nhất Phàm mấp máy cánh môi nhưng rốt cuộc cũng không nói được một lời ...

'Anh ...' Lâm Y vừa sợ vừa giận ...

Nhưng Lâm Y còn chưa nói tiếp thì Lãnh Nghị đã ngắt lời cô, giọng vẫn tràn đầy nhu tình, giống như đang dỗ dành người yêu đang trong cơn tức giận: 'Đêm qua anh đã xin lỗi em rồi, anh cũng nói em nên suy nghĩ kỹ càng chuyện từ hôn, em vẫn còn chưa suy nghĩ sao?'

Đêm qua? Ánh mắt Lăng Thừa Tuấn và Dương Tử Anh gần như là đồng thời dời từ trên người Lãnh Nghị sang người Lâm Y mang theo một tia dò xét. Lăng Nhất Phàm cũng ngẩn người. Đêm qua? Chẳng lẽ là sau khi hắn đi rồi, Lâm Y lại gặp Lãnh Nghị sao? Lâm Y hôm nay cũng không hề nhắc đến chuyện đó với hắn!

Sắc mặt Lâm Y tái mét ...

Lãnh Nghị lại nhàn nhạt câu môi cười, tiếp tục "dỗ dành người yêu": 'Nếu như chuyện từ hôn này em cảm thấy ngại ngùng không nói được, vậy chỉ đành để anh đến nói thôi ... ân, không được sao?'

'Lãnh Nghị!' Cánh môi Lâm Y khẽ run, cô nhắm chặt mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào, 'Em chưa từng nghĩ đến chuyện từ hôn! Em với Nhất Phàm rất tốt! Anh đừng cố tình châm ngòi cái gì, vô dụng thôi!'

Lăng Nhất Phàm nhìn Lâm Y, đáy mắt vẫn một mảnh nhu tình, hắn đưa tay khoác lên vai cô, giọng nhu hòa: 'Y Y, cả nhà chúng ta đều tin tưởng em ... em để anh ta nói đi!'

Nhìn về phía bàn tay đang đáp lên vai Lâm Y, trên mặt Lãnh Nghị lướt qua một lớp mây đen, hắn nhẹ giọng cười nhưng giọng nói thật lạnh: 'Lăng thiếu, anh biết rõ người Lâm Y yêu là tôi, trước đây là vậy, hiện giờ là vậy, tương lai cũng sẽ như vậy ... vậy anh còn tiếp tục lừa mình dối người làm gì?'

Ánh mắt sắc bén của Lăng Nhất Phàm quét về phía Lãnh Nghị, giọng lạnh như băng: 'Lãnh thiếu, tôi mặc kệ trước đây Lâm Y yêu ai, chỉ cần hiện tại cô ấy là vị hôn thê của tôi, không lâu nữa cô ấy sẽ là vợ của tôi, vậy là đủ rồi!'

Lãnh Nghị hơi ngả người vào lưng thế, hắn híp mắt nhìn Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm cũng không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, hai bên không ai nhường ai, lát sau Lãnh Nghị mới lạnh lùng thốt: 'Lăng Nhất Phàm, tôi sẽ không để Lâm Y trở thành vợ của cậu đâu, cô ấy là vợ tôi, không tin cậu cứ chờ xem!'

'Được, tôi mỏi mắt trông chờ!' Trên mặt Lăng Nhất Phàm giăng đầy mây đen, hắn cắn môi bật ra một câu.

'Lãnh thiếu gia!' Lăng Thừa Tuấn nãy giờ ngồi bên cạnh không nói tiếng nào rốt cuộc cũng cất lời: 'Nhà họ Lãnh dòng dõi cao quý, cậu là đại thiếu gia của nhà họ Lãnh, có thân phận có địa vị, tôi tin cậu nhất định khinh thường làm những chuyện mà tiểu nhân hay làm ... Nhất Phàm và Lâm Y là hai bên tự nguyện định ra hôn sự, nếu cậu có ý tưởng gì khác, cũng nên tôn trọng suy nghĩ của Lâm Y, chứ không phải chỉ biết làm theo suy nghĩ của riêng cậu!'

'Có phải là suy nghĩ của riêng tôi hay không, trong lòng chúng tôi tự biết!' Lãnh Nghị chỉ thản nhiên cười, đôi mắt đen thẳm vẫn nhìn về phía Lâm Y.

'Lãnh Nghị!' Lâm Y nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng thật nhạt, 'Giữa em với anh sớm đã kết thúc vào cái đêm sinh nhật đó rồi, từ đó trở đi em chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho anh, hiện giờ lại càng không ... anh, là tự mình suy nghĩ nhiều thôi!'

Đáy mắt chợt lóe lên một tia âm trầm, Lãnh Nghị vẫn nhìn về phía Lâm Y, thật lâu sau khóe môi mới câu lên một nụ cười, giọng thật nhu hòa: 'Y Y, em sẽ tình nguyện gả cho anh thôi, anh tin tưởng ...'

Đang nói chợt Lãnh Nghị cho tay vào túi lấy điện thoại ra, rõ ràng là có người đang gọi cho hắn, Lãnh Nghị chỉ liếc qua màn hình một cái rồi đặt trở lại trong túi, thân hình cao lớn cũng theo đó đứng lên, rõ ràng cuộc điện thoại đó rất quan trọng.

Trước/349Sau

Theo Dõi Bình Luận