Saved Font

Trước/20Sau

Lưu Ly Mong Manh

Chương 16: Liệu Còn Có Ngày Mai?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*** Hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi trâm ngâm trong căn phòng, mỗi người nhìn về một hướng.

- Bây giờ, ông có thể trả lời mọi câu hỏi của tôi rồi chứ? Duy lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Ông không nói gì, ông lặng im nghĩ ngợi, rồi từ tốn nói từng lời một cách chậm rãi:

- Con đã từng có thời gian sống bên Việt Nam…

- Thung lũng Lưu Ly…Duy ngắt lời

- Đúng vậy…Năm con 9 tuổi, mẹ con mất vì căn bệnh ung thư phổi, mẹ con là một người phụ nữ xinh đẹp như con thấy trong ảnh đó…Ngày mẹ con mất, ba suy sụp tinh thần. Rồi sau đó ba nghĩ cần phải bắt đầu lại mọi chuyện, ba đã nghĩ tới chuyện chuyển nhà, nhưng trước khi mất mẹ nói không muốn cho con đi đâu, muốn con lớn lên trên mảnh đất xinh đẹp đó. Ba đã đồng ý với mẹ!

- Vậy tại sao tôi lại ở nơi đây? Và chẳng nhớ một điều gì về những thứ trước đây? Duy lại hỏi

Rồi ông nói tiếp:

- Năm con 13 tuổi, ba và chú quyết định sẽ sang New Zealand định cư, vì công ty của chú con bên đó rất phát triển, chú muốn ba sang hợp tác với chú ấy. Ba thấy đó là một ý kiến hay, ba suy nghĩ và đồng ý…Nhưng mọi chuyện sau đó…

Ông vừa nói, vừa vội vàng lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó…Ông nói tiếp…một chuyện khủng khiếp đã xảy ra với chú con và cả con nữa. Khi chú con chở con đi mua vài món đồ kỷ niệm…một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Chú con mất sau tai nạn đó, còn con được cứu sống, nhưng những ký ức trong đầu con về những điều trước đó bị xóa sạch. Bác sỹ nói nó có thể phục hồi nếu như ba cố gắng khơi gợi lại những kỷ niệm, nhưng ba đã không làm như vậy. Sau khi con ra viện ta đã làm thủ tục để hai ba con ta sang New Zealand, rồi sau đó sang Mỹ định cư!

- Tại sao ông lại giấu tôi những chuyện đó?

- Vì ta nghĩ rằng nó tốt cho con

- Tôi chưa bao giờ cảm thấy điều đó là tốt đẹp cả? Ông hiểu không? Duy la lớn

Ông im lặng không nói gì nữa

- Vẫn còn một chuyện- Duy lấy lại bình tĩnh

- Ba đã kể cho con nghe hết rồi!

Duy lôi từ trong cuốn nhật ký ra một tấm ảnh, lẳng nó qua chiếc bàn gỗ!

- Chắc ông biết cô gái này?

Ông lặng im, trầm ngâm nhìn vào tấm ảnh nhỏ cũ kỹ. Những ký ức tràn ngập những hình ảnh lại hiện về trong tâm trí của ông, hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn luôn đi cùng con trai ông.

- Đó là cô bé, bạn năm cấp hai của con trên thung lũng Lưu Ly! Con chơi rất thân với cô bé đó. Ngày chúng ta đi, con đã rất buồn vì cô bé đó. Từ ngày mẹ con mất lúc nào con cũng ủ rũ, nhưng kể từ khi đi với cô bé ấy, lúc nào ba cũng thấy con cười, con vui!

- Ông quý cô bé đó? Duy cười khẩy

- Đúng, vào ngày đó!

- Vậy tại sao ông lại khuyên cô gái ấy rời xa tôi?

- Ba…ba không hiểu- Ông lúng túng

- Ông hãy nhớ lại đi, cô gái Việt Nam đó, cô gái mà ông đã gặp ở quán ăn Việt Nam đó với cô gái trong bức ảnh này là 1

- Lưu Ly?

Chẳng hiểu sao ông lại thốt lên hai từ đó một cách vô thức

Rồi ông lặng người đi. Ông đã quên mất một chi tiết quan trọng. Đó là khi gặp cô gái Việt Nam đó, có cảm giác rất quen thuộc, rất gần gũi cứ phảng phất xung quanh tâm trí ông, ngỡ như thể ông đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi!

Ông nhìn lại bức ảnh lần nữa, ông đặt tay lên trán rồi thở dài, những cảm giác hối hận lại chất chứa trong lòng ông. Ông đã cố gắng làm mọi điều trở nên tốt đẹp để rồi giờ đây nó thành ra nông nỗi này, như chiếc bình gốm đặt ngay ngắn trên bàn bỗng rớt xuống vỡ tan tành chẳng thể nào lành lại…

Rồi Duy vơ vôi lấy bức ảnh trên bàn, đứng dậy:

- Tôi căm ghét ông!

Anh chạy ra sân, lấy xe chạy thẳng tới nhà Lưu Ly…!

Duy vặn hết ga, anh phóng như bay trên quốc lộ, những ký ức bị chôn vùi trong anh dần hiện về một cách rõ nét hơn, những hình ảnh trong quá khứ ngập tràn tâm trí anh, anh như tỉnh lại sau một cơn mê man dài ngày vậy…

“Hãy đợi tớ ở nơi này nhé Lưu Ly. Vì tớ chắc chắn với Lưu Ly rằng tớ sẽ trở lại đây…tìm cậu, có một điều tớ luôn muốn nói với cậu, khi tớ thực sự đủ can đảm Lưu Ly à. Điều đó đối với tớ nó quan trọng lắm. Vậy hãy đợi tớ nhé”

Anh đã từng nói với cô ấy như thế, anh đã từng hứa với cô ấy như thế! Anh không thể để mất cô ấy thêm một lần nữa!

Anh sẽ đến bên cô ấy, nói với cô ấy mọi chuyện, anh sẽ xin lỗi cô ấy, anh cần một sự thứ tha từ cô ấy. Rồi anh sẽ ôm chặt cô ấy vào lòng, không để vuột mất cô ấy một lần nữa. Anh sẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy phải chịu thêm một sự mất mát nào nữa.

“Hãy tha thứ cho anh, Lưu Ly”

Anh đỗ xịch chiếc xe xuống trước cổng của căn nhà bé nhỏ! Anh lao vội ra, nhưng cánh cổng đóng kín mít, im lìm, không có ai ở trong đó cả. Anh đập cửa, đá mạnh vào cánh cửa, anh gào tên Lưu Ly trong vô vọng. Cô ấy đã đi thật rồi sao?

Anh gục xuống, ôm đầu nức nở!

Rồi một bàn tay đặt nhẹ lên vai anh, anh ngẩng mặt lên, không phải là Lưu Ly mà là July:

- Cô ấy đã đi rồi? July nói khẽ

- Đi đâu?

- Trở về Việt Nam!

Anh liền đứng bật dậy nắm lấy hai vai July, nói lớn:

- Khi nào…khi nào hả July, nói cho anh nghe đi, làm ơn!

- Hai tuần trước!

Anh lặng im, buông thoãn hai tay ra, đôi mắt anh trùng xuống!

- Có một sự thật em nên nói với anh, anh cần phải biết!

Anh đã tiếp nhận quá nhiều sự thật rồi, có thêm một sự thật nữa cũng chẳng sao, anh lặng im nghe July nói…

- Đó là sự thật sao?

- Là sự thật

Anh ngồi bệt xuống đất, hai bàn tay ôm lấy đầu, anh đã quá vô tâm khi không để ý tới Lưu Ly, tới cảm nhận của cô ấy, anh đã trách cô ấy, thậm chí nguyền rủa cô là đồ phản bội. Giờ đây anh phải làm gì để cô ấy tha thứ cho anh đây? Liệu mọi việc đã quá muộn màng?

- Nói cho anh biết phải làm gì đi July? Anh buột miệng hỏi July

July xúc động, nhưng cô ấy vẫn cố hít một hơi thật sâu và nói:

- Anh nên trở về Việt Nam, để tìm cô ấy!

Anh không nói gì thêm nữa, cứ đăm đăm nhìn về khoảng không gian phía trước đẫm màu u tối!

Còn July vẫn đứng đó, trâm ngầm, cô khẽ khàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi mình. Cô đã thất hứa với Lưu Ly, nhưng cô nghĩ đây là cách tốt nhất! Biết đâu những hy vọng sẽ nảy nở từ đây! Biết đâu?

***

Khi đó tại một căn nhà lớn, sau khi nói cho đứa con trai thân yêu của mình biết những sự thật, những ký ức bị chôn vùi trong quá khứ.

Người đàn ông vẫn trầm ngâm ngồi trong căn phòng, ông châm lửa và hút một điếu thuốc. Ông tiếp tục nghĩ ngợi…

“Tôi căm ghét ông” Câu nói đó thốt ra từ chính miệng đứa con trai yêu quý của ông, từng lời, từng lời như vết dao vô hình sắc lạnh, cứa vào trong trái tim ông vậy, đau đớn không cùng!

Ông nói cho nó biết những sự thật ông nghĩ đó cũng là cách tốt nhất để ông vơi bớt đi những gánh nặng, những nỗi niềm mà ông đã cố che giấu trong nhiều năm qua. Ông cứ nghĩ điều đó luôn luôn đúng, nhưng giờ đây ông mới nhận ra nó thực sự là điều sai lầm, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của ông!

Nhưng trong những ký ức đó, có một ký ức nữa mà ông không nói cho nó biết, ông nghĩ không cần thiết. Nó biết vậy là quá đủ rồi! Nó không phải là con đẻ của ông nhưng ông chưa bao giờ căm ghét nó cả, từ cái ngày nó chào đời, rồi nó gọi ông một tiếng ba thân thương, ông đã tự hứa với mình rằng: “Sẽ yêu thương nó, sẽ chăm sóc, sẽ bảo vệ cho nó, sẽ làm tất cả vì nó”.

Khi nó biết những sự thật, ông biết nó còn có cơ hội để nắm giữ lấy những thứ cần nắm, nắm lấy tình yêu của cuộc đời mình. Nó sẽ trở lại Việt Nam, ông thấy vui vì điều đó. Và ông tin tưởng rằng nó sẽ làm được, con trai của ông sẽ làm được

“Hãy gắng lên con trai, ba luôn tin tưởng ở con”

Ông nghĩ rằng đã tới lúc ông cần phải nghỉ ngơi rồi, ngay sau khi con trai ông trở lại Việt Nam ông sẽ. Ông cũng sẽ quay lại New Zealand, nơi mà ngày xưa ông và bà ấy luôn ao ước một ngày sẽ cùng nhau đi dạo trên những cánh đồng hoa lưu ly bất tận…

Ông lặng lẽ rút ra từ chiếc thùng các-tông một khung ảnh nhỏ, hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp. Ông dùng tay vuốt nhẹ tấm ảnh và nói:

“Anh sẽ đưa em tới, nơi ngày xưa chúng ta vẫn thường ao ước tới, đi với anh chứ?”

Một giọt nước mắt chợt rơi xuống và vương lại khung ảnh.

Người phụ nữ trong bức ảnh như đang cười với ông vậy!

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận