Saved Font

Trước/66Sau

Luyện Kiếm

Chương 14: Dị Hỏa Phệ Hồn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Quần áo trên người Thiết Kiên hơi rách nát, trên mặt cũng có vài vết máu, thoạt nhìn dáng vẻ có chút thê thảm, nhưng thần sắc vô cùng kiên nghị, trong mắt lóe ra quang mang sáng ngời.

Chỉ thấy bên ngoài thân thể của yêu gấu ngưng tụ những đốm sáng nhỏ màu xanh, dần dần tập hợp thành một đạo hư ảnh yêu hồn màu xanh đen, quang mang nối tiếp tản ra, hóa thành một làn sương mù tràn vào trong thanh đoản kiếm.

Thiết Kiên chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực như lửa, một cỗ nhiệt lưu theo đó tràn vào trong cơ thể, lập tức buông chuôi kiếm, khoanh chân ngồi xuống.

Bên trong đan điền, một đoàn kim sắc hỏa diễm phồng lớn một vòng rõ rệt, nhanh chóng thiêu đốt đoàn yêu hồn mới tràn vào, khiến cho nó bốc cháy dữ dội, tiếp đó hóa thành từng sợi từng sợi pháp lực tinh thuần, tràn ngập toàn bộ đan điền.

Một cảm giác căng tràn tự nhiên sinh ra, trong đan điền lập tức phát xuất một tiếng vang nhỏ.

Hai mắt Thiết Kiên đột nhiên mở ra, trong mắt đầu tiên hiện lên một tia mừng rỡ, nhưng chẳng mấy chốc lại biến thành bộ dáng ưu sầu.

"Tầng 8."Thiết Kiên tự lẩm bẩm.

Hắn cũng thật không ngờ, chỉ trong thời gian 2 tháng ngắn ngủi, chỉ bằng cách liệp sát yêu thú rồi cắn nuốt yêu hồn, pháp lực của hắn lại tăng nhanh vùn vụt đến vậy, bây giờ đã đạt đến Luyện khí kỳ tầng 8.

Thiết Kiên thầm nghĩ, lẽ nào dị hỏa cắn nuốt yêu hồn thật sự không có bình cảnh?

Trong khoảng thời gian trở lại đây, hắn phát hiện cảnh giới càng tăng, lúc dị hỏa cắn nuốt yêu hồn, ngoại trừ càng ngày càng đòi hỏi yêu thú đẳng cấp cao hơn, lại không có bất kỳ trở ngại, biến hóa nào.

Chỉ cần cắn nuốt yêu hồn đủ mạnh hoặc đủ nhiều, pháp lực chuyển hóa có thể tích góp từng tí một tới trình độ nhất định, là hắn có thể thuận lợi tăng cao tu vi cảnh giới, cứ như căn bản không có hạn chế gì đáng nói. Bất quá càng như vậy, trong lòng Thiết Kiên càng thầm sầu não, từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy dị hỏa trên người mình không thể nào nghịch thiên đến thế, tương lai chắc chắn sẽ có đại bình cảnh một hắn không cách nào vượt qua đang chờ hắn.

Nhưng giờ bảo hắn buông tha phương thức này, đương nhiên cũng không có khả năng, hắn mang mối thù diệt môn, đang cần phải nhanh chóng tăng cao tu vi của bản thân, thật sớm ngày trở về Đại Tấn, đoạt lại mọi thứ hắn đã đánh mất.

Sau khi ngồi xếp bằng một lúc, Thiết Kiên thu hồi tâm tư rối loạn, đứng dậy, duỗi tay nắm chặt pháp kiếm vẫn cắm trong ngực yêu gấu, kéo mạnh ra phía ngoài.

Chỉ nghe một tiếng “két" vang lên!

Thanh đoản kiếm này đã theo hắn nhiều ngày, lại gãy đoạn còn 1 nửa, còn thi thể của yêu gấu bị ảnh hưởng bởi cổ lực lượng này, cũng về ngã ầm về phía trước.

Ánh mắt Thiết Kiên quét qua, liền thấy nửa thanh đoản kiếm đang cắm chặt thấu xương sau lưng yêu gấu.

Trong 2 tháng này, hắn liên tục chém giết yêu thú, thanh pháp kiếm này căn bản không có thời gian bảo dưỡng, tu sửa, lúc gặp phải đầu yêu gấu tương đương Luyện khí kỳ tầng bảy này, rốt cục không chịu nổi đã gãy.

"Có thanh trung phẩm pháp kiếm này của ta chôn cùng ngươi, ngươi cũng coi như chết có ý nghĩa.” Thiết Kiên cười khổ một tiếng, khom lưng đặt thanh tàn kiếm ở bên cạnh yêu gấu.

Pháp kiếm gảy lìa bởi vì đã khắc qua phù văn, tuy vẫn có thể tiến hành tu bổ, cũng đã không còn cách nào tiến hành luyện chế lần nữa, đồng thời độ khó khi tiến hành tu bổ không thua gì luyện chế lần nữa, vì vậy Thiết Kiên trực tiếp lựa chọn vất bỏ.

Hắn xoay người đi đến một góc nham bích, khom lưng nhặt từng cái bọc lên.

Sau khi mở ra kiểm tra, phát hiện khối Kim Văn U Thiết và mấy khối lớn xích đồng quáng chừng quả đấm đều còn ở bên trong, hắn liền cột lại thật chặt, buộc vào sau lưng, đi đi nhanh ra ngoài động.

Mấy ngày sau. Một cỗ xe ngựa màu đen phi nhanh rồi dừng ở bên ngoài đại môn Yến thị kiếm phô*.

*phô: cửa hàng

Thiết Kiên gió bụi mệt mỏi, vén tấm màn xe ngựa, từ trong buồng xe lộ thân ra.

Hắn nhảy xuống xe, sau khi trả tiền cho người mã phu già, liền đi đến cửa của kiếm phô. Thiết Kiên chỉnh sửa sơ qua quần áo trên người, nắm thật chặt hành lý sau lưng, cất bước đi vào.

Đi vào trong tầng thứ hai của tiểu lâu, hắn kinh ngạc dừng bước, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Lúc này đang vào buổi trưa, là thời điểm kiếm phô làm ăn tốt nhất, nhưng trong điếm rất vắng vẻ, có rất ít khách hàng.

Vài tên tiểu nhị của kiếm phô cũng đều vẻ mặt lờ đờ vô thần, thần sắc không phấn chấn. Trông thấy Thiết Kiên trở về, nhao nhao lên tiếng chào hỏi hắn, kế đó mọi người tụ lại một chỗ, xì xào to nhỏ.

Nghi ngờ trong lòng Thiết Kiên bộc phát, liền vòng qua bức tường phù điêu ở cổng, đi gấp về phía Hiết Sơn đại điện. Thời điểm đi ngang qua 8 gian kiếm thất, phát hiện bên trong chỉ có 3 gian đang làm việc, còn có tiếng rèn truyền ra, mấy gian khác đều đóng chặt cửa, không hề có tiếng động nào.

Sau đó Thiết Kiên băng qua khoán môn*, lại tiếp tục đi hơn một trăm bước, mới vừa vào Hiết Sơn đại điện, trước mặt xuất hiện 2 đạo nhân ảnh đang đi tới.

*khoán môn: cửa nhỏ có hình vòm tròn, xây ở sườn của tòa kiếm phô, có cầu thang dẫn xuống phía dưới chỗ của thợ luyện kiếm

Một người trong đó thân hình cao lớn, tóc đỏ, chính là Diêu Bân.

Mà người còn lại vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, trên đầu thắt hai bím tóc hình đuôi ngựa, dáng dấp thanh tú, chính là Tiểu Toán Bàn.

"Sở đại ca, huynh đã về? "Mới vừa nhìn thấy Thiết Kiên, Tiểu Toán Bàn lập tức vui mừng kêu một tiếng, bước nhanh tới đón.

Thiết Kiên cũng gật đầu cười với nàng.

Diêu Bân thấy một màn như vậy, nguyên bản nụ cười đang treo trên mặt, nhất thời u ám.

"Hai tháng nay ngươi chạy đi đâu? Thật coi kiếm phô là tư trạch của ngươi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?” Trong mắt Diêu Bân ngập tràn lửa giận, cao giọng quát.

"Trần Quang đại sư bế quan, ở lại Kiếm Lư cũng không có gì làm, ta liền cáo biệt tiểu thư, đi ra ngoài một chuyến.” Thiết Kiên nghe vậy, thần tình không chút biến hóa, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Diêu đại ca, huynh nổi giận như vậy làm chi? Chuyện Thiết đại ca xin nghỉ ta cũng biết, tiểu thư cũng đã đồng ý.” Tiểu Toán Bàn thấy thế, hơi bất mãn nói.

"Nhưng...” Diêu Bân càng tức giận hơn, còn định nói thêm, lại bị Tiểu Toán Bàn mở miệng cắt ngang.

"Huynh không phải đang định đi mua đan dược giúp Trần Quang đại sư sao, đừng nhiều lời nữa, nhanh đi a.” Tiểu Toán Bàn thúc giục.

Diêu Bân nghe vậy hơi kiềm lại, chần chờ nói:"Không phải muội nói sẽ đi cùng ta sao?”

"Không phải Sở đại ca đã trở về rồi sao, đúng lúc ta có chút việc muốn nói với huynh ấy, thật có lỗi.” Tiểu Toán Bàn thờ ơ trả lời.

"Được, được rồi.” Diêu Bân bị từ chối khéo, hung hăng trừng mắt với Thiết Kiên, bất đắc dĩ xoay người, đi về phía tiền viện của kiếm phô.

Thiết Kiên nhìn thấy màn này, trong lòng không khỏi than thầm, chợt thấy có phần đồng tình với Diêu Bân.

"Sở đại ca, huynh đừng tính toán với hắn. Gần đây kiếm phô xảy ra một vài chuyện, tâm tình của mọi người đều không tốt.” Tiểu Toán Bàn thấy Thiết Kiên lộ vẻ suy tư, cho rằng hắn vẫn còn để ý việc khi nãy, vội nói.

"Muội vừa mới nói muốn đi mua đan dược cho Trần Quang đại sư, phát sinh chuyện gì? Trần đại sư bị làm sao à?" Thiết Kiên hỏi.

Tiểu Toán Bàn nghe vậy, do dự một lúc, rồi nói:"Dù sao cũng không phải là bí mật gì, nói cho huynh biết cũng được. Mấy ngày trước Trần Quang đại sư thử luyện chế thượng phẩm pháp kiếm, lúc khắc phù Khai Linh bị phản phệ, bản thân bị trọng thương.”

“Sao lại có chuyện này được?" Thiết Kiên thất kinh.

Luyện kiếm sư luyện chế pháp kiếm, gặp phản phệ bị thụ thương tuy không phải chuyện phổ biến, nhưng cũng không hiếm thấy. Bất luận là ở giai đoạn "Dong đoán*” hoặc là "Khai Linh”, đích thực đều tồn tại nguy hiểm nhất định.

*Dong đoán: nấu chảy kim loại rồi rèn thành kiếm

Ví dụ, Lúc “Dong đoán” nếu phạm sai lầm ở khâu cho thêm vật liệu kết hợp, thì có thể khiến dong dịch* bạo tạc, khiến luyện kiếm sư bị thương.

*dong dịch: kim loại dạng lỏng nóng chảy

Nếu ở phân đoạn "Khai linh” gặp phản phệ, thì hơn phân nửa là do năng lực của luyện kiếm sư không đủ, gắng gượng khắc vân những phù văn vượt xa khả năng khống chế của mình.

"Trần Quang đại sư dầu gì cũng là một vị luyện khí sĩ cao cấp, lấy tu vi của cùng thủ đoạn luyện kiếm của hắn, không xuất hiện biến cố như vậy mới đúng.” Thiết Kiên nghe vậy, không khỏi ưu tư.

"Nếu như lúc bình thường, xay ra sự cố như vậy ngược lại cũng không sao, cứ để Trần Quang đại sư nghỉ ngơi cho khỏe là được. Nhưng mà chuyện này lại cứ xảy ra vào lúc này.” Khuôn mặt của Toán Bàn hiện lên vẻ u sầu, than thở.

"Lúc này thì sao? "Thiết Kiên nghi ngờ nói.

"Hơn 2 tháng trước, Tôn gia lấy cớ chúng ta nợ tiền bọn họ, bức bách tiểu thư gả cho thiếu chủ của Tôn thị - Tôn Dương. Sau khi bị tiểu thư cự tuyệt, bọn họ lợi dụng danh nghĩa của kiếm phô Tôn thị, khiêu chiến năng lực luyện kiếm của kiếm phô Yến thị chúng ta, thời gian là một tháng sau.” Tiểu Toán Bàn chậm rãi nói.

"Tôn thị kiếm phô?”

Nghe được cái tên này, Thiết Kiên lập tức nhớ đến kiếm phô lần trước mình đem bán thanh trung phẩm pháp kiếm.

"Cái khiêu chiến luyện kiếm này, thắng thua làm sao tính? Có phải chỉ cần bên ta thắng lợi, là được miễn trả nợ? "Thiết Kiên trầm ngâm chốc lát, nhún vai hỏi.

"Nếu chúng ta thua, tiểu thư phải gả cho tên ngụy quân tử Tôn Dương của Tôn gia. Không chỉ có như vậy, một khi thua, kiếm phô của Yến thị cũng thành của hồi môn nhập vào Tôn gia.” Tiểu Toán Bàn sắc mặt đau khổ, lo lắng nói.

"Cái này rõ ràng là thủ đoạn lấy nhỏ đánh lớn của Tôn gia, sao tiểu thư nàng vẫn đáp ứng?" Tuy trong lòng đã biết đáp án, Thiết Kiên vẫn nhịn không được hỏi.

"Tiểu thư nàng cũng không còn cách nào! Nếu như bắt buộc phải trả tiền cho Tôn gia, chúng ta cũng chỉ có thể đồng thời bán hết cả cửa hàng kiếm phô và hai cửa hiệu khác của gia tộc, mới có thể trả đủ. Đến lúc đó toàn bộ tổ nghiệp của Yến gia coi như mất sạch.” Tiểu Toán Bàn thở dài một tiếng, nói.

“Lúc trước Trần Quang đại sư bế quan, thử luyện chế thượng phẩm pháp kiếm, chính là vì khiêu chiến luyện kiếm lần này?" Thiết Kiên nhíu mày hỏi.

“Đúng, đáng tiếc thất bại. Đến lúc đó hắn có thể ra trận được hay không cũng là vấn đề.” Mặt của Tiểu Toán Bàn đầy u sầu.

Thiết Kiên nghe vậy, khẽ vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

Tiểu Toán Bàn chứng kiến bộ dáng này của hắn, nhịn không được cười khổ một tiếng, nói: “Muội và huynh nói chuyện này để làm gì, huynh đến nơi này học nghề chưa được bao lâu, cũng không giúp được gì, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Thiết Kiên cười lắc đầu, không có giải thích quá nhiều.

"Sở đại ca, lần này huynh ly khai lâu như vậy, đã đi một nơi rất xa sao?" Tiểu Toán Bàn quan sát một chút hành lý sau lưng hắn, hỏi.

"Ân, đi nơi rất xa, lượm lặt được vài thứ.” Thiết Kiên hàm hồ nói rằng.

"Sở đại ca đường xa trở về, nhất định mệt sắp chết rồi, nghỉ ngơi thật tốt a!” Tiểu Toán Bàn lòng đầy ưu lo đứng lên, hai người tạm biệt nhau, sau đó mỗi người mỗi ngả.

Thiết Kiên đi tới trước cửa điện mình ở, mở cửa khóa, đi vào.

Đồ vật bày biện trong phòng không bị dịch chuyển cái nào, bếp lò lần trước làm xong vẫn đang chôn vùi dưới đống than củi, không có bị dấu vết bị động tới.

Hắn hơi yên lòng một chút, tháo hành lý xuống đặt lên bàn, sau khi ngồi xuống, một tay chống trán, rơi vào trầm tư.

Trước/66Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm