Saved Font

Trước/123Sau

Ma Đạo Quái Nhân

Chương 6: Vân Lĩnh Hỗn Tạp.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Xuất phát!

4 thanh niên nhân chia tay sau khi, Lưu Dã đồng dạng chào tạm biệt mẫu thân, 5 người mới biến mất ở chân trời.

Hành lý phần lớn hắn đều nhờ Hầu tử cầm, thành ra Lưu Dã lộ ra khá nhẹ nhàng, trên đường đi đến, hắn thường nghe Trương thúc một lúc lại ca một bài khá lớn, làm Lưu Dã khá thắc mắc.

- A! Đây là tín hiệu bọn mình là nhân loại, tránh những kẻ đi săn khác tưởng nhầm thú hoang mà tấn công.

Hầu tử đối với Lưu Dã giải thích sau khi, hắn cũng ca một bài dân dã.

Khụ khụ! Lời ca của mấy thanh niên nhân này khá là bình thường, nếu không nói là tệ.

Nhưng dù sao, đây cũng là tín hiệu để tránh mình lầm thành thú hoang. Thành ra quãng đường này đối với Lưu Dã, thực sự là ác mộng a!

Hắn bên trong đầu mô hình 3D bản đồ cũng bắt đầu xuất hiện thêm hình ảnh không ít, phần lớn đều lưu trữ lại, làm hắn âm thầm mừng rỡ, hưng phấn tiến đến dò đường.

Vân Lĩnh rừng rậm thợ săn xuất hiện khá nhiều, đều là lạ mặt đối với Lưu Dã, dù sao ngoài Diệp thôn ra, những này thợ săn đều từ khác thôn trấn nhỏ xung quanh Vân Lĩnh.

Họ y phục tùy nơi mình sống mà phục lên khác nhau hình dáng, hòng để nhận biết cùng phân biệt nhau mỗi khi đi săn trong những nơi hắc ám ẩm ướt này.

Lý do theo Hầu tử nói là vì ngoài thợ săn ra, Vân Lĩnh cũng không phải mặt ngoài chỉ có thú hoang cùng bọn hắn như vậy mấy gã đi săn. Mà xen kẽ trong đó là đạo tặc, là trộm cướp, là tội phạm nơi ẩn nấp, thậm chí còn có trong truyền thuyết xuất hiện Tiên Nhân...

Bọn hắn phải nhận diện nhau qua y phục, qua hình xăm, qua đồ đằng... để tránh đụng mặt những kẻ lạ mặt, cùng với thế ngoại Tiên Nhân, những này người ngoài, theo trưởng bối trong nhà dạy bảo, đều là hung thần ác sát một mặt, ăn người không nhả xương, thành ra tránh tiếp xúc bọn hắn mà ăn thiệt thòi.

Đối với Hầu tử như vậy cách nói, Lưu Dã không có phản đối. Diệp thôn chất phác thôn dân, chỉ có duy nhất 6 nam nhân gánh vác, lại lạc hậu thiếu thốn vì sinh trưởng ở đây khắc nghiệt môi trường, ít ỏi đụng chạm với bên ngoài thế giới người.

Như không đề phòng, hội một ngày không những tự hại thân, mà còn liên tiếp hại đến mấy mươi mạng thôn chúng Diệp thôn.

Chậc chậc, rất nguy hiểm a!

Lượng thông tin quá nhiều, để Lưu Dã bắt đầu có phần hiểu rõ hơn Vân Lĩnh nơi này hỗn tạp sinh tồn.

Đề phòng tính của hắn tăng lên rất nhiều qua lần này hiểu biết.

Ai nói không xa, hắn sau lưng còn có một cái hiền từ mẫu thân cùng yếu đuối tiểu muội cần hắn chở che đây nì, hắn cũng không muốn lao thân vào hiểm cảnh, nếu tình huống không cho phép a!

- Được rồi, dừng tại đây nghỉ ngơi một lát, lấy ra ta chuẩn bị đồ rồi phân tán ra.

Nửa ngày đường mệt mỏi cuối cùng kết thúc, Trương thúc đối với bọn hắn nhóm bàn giao.

Vì Lưu Dã trên thân không mang vật nặng, lại thoải mái chạy loạn, nên hắn được Trương thúc phân phó đi nhặt củi khô dùng cho nhóm lửa.

Hắn nghe vậy, cũng thành thật đi nhặt củi lửa, thời gian này hắn cũng bắt đầu mò mẫm bên ngoài Vân Lĩnh rừng rậm, dùng bổ sung cho mô hình 3D bản đồ bên trong đầu.

- Cứu mạng, cứu mạng....

Ngay khi vừa nhặt một bó to củi, bỗng nhiên sau lưng hắn từ xa vang lên tiếng kêu cứu, âm thanh mười phần yếu ớt.

Có lẽ bởi vì linh hồn xuyên qua duyên cớ, mà thính lực của hắn cao hơn người thường, mới có thể nghe rõ.

Vội vàng chạy đến, xuất hiện trước mắt Lưu Dã là một thanh niên nhân, khô khốc gương mặt bị tóc dài che khuất.

Hắn một bên chân gần như đứt lìa ra, máu xối xã chảy mang theo tanh tưởi vị đạo. Có lẽ thanh niên nhân này bị một đầu dã thú tập kích, suýt nữa mất mạng mới chật vật đến như vậy.

- Không sao chứ?

Lưu Dã đặt bó củi xuống, vội vàng tiến đến gần thanh niên xem xét.

- Tiểu huynh đệ làm ơn cứu ta, ta sắp không xong...

Tên kia thanh niên nhân nhìn thấy Lưu Dã, tựa như vầng sáng bên trong hắc ám rừng rậm, hắn bắt lấy chân Lưu Dã giữ chặt lấy, khô khốc miệng liên tục yếu ớt cầu xin.

- Được rồi, chờ ta một lát.

Tình người bên trong hắn bỗng nhiên trỗi dậy, vội vàng đỡ dậy thanh niên nhân, Lưu Dã vội vàng xé ra một mảnh vải y phục, bó lại chân của hắn để máu có thể chảy chậm lại.

Nhờ hơn người sức mạnh thân thể, hắn nhanh chóng nâng lên hai tay cả người cơ thể thanh niên nhân, tựa như vận động viên cử tạ.

- Cố gắng cầm hơi, ta sẽ nhanh chóng cứu ngươi ra chỗ này.

Lưu Dã ngước mặt lên đối với hắn cười nói, thanh niên nhân bởi vì máu chảy nhiều mà da hắn trở nên xanh xám tựa bệnh.

Hắn hai tay rũ xuống, cố thở ra một hơi mặc kệ Lưu Dã nâng lên, nhanh chóng lâm vào hôn mê.

Lưu Dã thấy vậy, vội vàng tăng lên tốc độ nhanh chóng tiến về nhóm của Trương thúc, hòng cứu này thanh niên nhân.

- Trương thúc a! Cứu người!

Nửa canh giờ tăng hết tốc lực, Lưu Dã từ xa thấy đám thanh niên nhân, vội vàng hô lớn.

- Cái gì? Làm sao rồi?!

Trương thúc nghe tiếng Lưu Dã thất thanh, vội vàng tiến đến gần, mà sau lưng hắn 4 thanh niên nhân bao gồm Hầu tử cũng tiến đến.

- Ta gặp ở ven đường, hắn có lẽ bị dã thú tập kích, bị thương rất nặng.

Lưu Dã hồng hộc từng ngụm thở, vội vàng đối với Trương thúc nói.

Phập! Xè!

Nhưng mà dị biến xảy ra, Lưu Dã chưa kịp lấy lại tinh thần, thì đối diện hắn mũi tên đã cắm sâu vào trong người thanh niên nhân!

- Ọc! Ngươi! !

Thanh niên nhân tựa như bị đau đớn mà tỉnh lại, hốc mắt mang theo nặng nề sát khí nhìn lấy đối diện người bắn cung.

Mà Lưu Dã thì choáng váng ngay tại chỗ, không biết chuyện gì xảy ra!

Xẹt!

Chưa dừng lại ở đó, Trương thúc tay thanh nhỏ dao găm, đã đâm thẳng vào cổ của hắn, khiến hắn không kịp trở tay, cơ người giật giật liên hồi, từ từ liệm mất.

Tình cảnh xảy ra cực kỳ nhanh chóng, khiến ai nấy đều không kịp trở tay!

- Hô! May mắn!

Trương thúc tựa như gạt được gánh nặng, trút một hơi nặng nề thở.

Mà Lưu Dã vì nâng thanh niên nhân, thành ra máu huyết của hắn đều chảy xuống khắp người Lưu Dã, làm hắn tựa như một huyết nhân.

Hắn thật như đờ người, tựa như bị đả kích thật sâu.

Dù sao trải qua tắm máu đại Trư, hắn còn có thể chịu được. Nhưng trên tay hắn lúc này nâng, thật sự là người chết a!

Đây là cỡ nào bóng ma tâm lý, đối với một thanh niên nhân độ tuổi thế kỷ 22 như Lưu Dã hắn?

Ọe!

Lưu Dã hồi thần sau khi, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, đến mật xanh còn ra!

Hắn 2 mắt lệ chảy, hẳn tổn thương cùng sợ hãi không ít a!

- Vì sao?

Lưu Dã đối với Trương thúc đám người rống lên nói.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến giết người, lại là từ tay hắn. Hơn nữa, thanh niên nhân kia là bị thương a! Đến chết còn không có sức phản kháng, hắn sao không tức giận bất bình?

- Tiểu tử ngươi còn chưa hiểu chuyện, chút Hầu tử sẽ giải thích, Nhị Cẩu cùng tiểu Hạo 2 người các ngươi đi tiêu hủy dấu vết tránh dã thú đánh mùi, còn tiểu Lăng kiểm tra xem trên người hắn có gì đáng giá không.

Trương thúc vạt áo lau đi vết máu trên dao găm, bóng loáng dao găm chiếu thẳng vào ánh mắt lão luyện của hắn, đối với từng người phân phó.

- Hô!

Lưu Dã cố nén lại cổ xúc động, thở ra một hơi nhìn trước mắt tràng cảnh.

Vì thời gian ngắn bị đả kích không nhỏ, Lưu Dã được ngồi lại nghỉ ngơi suy ngẫm, còn Trương thúc đi nhặt lấy củi đốt lửa.

- Ài! Ngươi suýt thì chết a, còn hại người khác suýt chôn theo! Từ nay đi theo sau lưng của ta đi, khỏi đi lung tung nữa, mắc công ta không thể bàn giao với Ngọc Lan tỷ.

Hầu tử có vẻ hơi tức giận, cốc đầu Lưu Dã nghiêm giọng nói.

Hắn cùng Ngọc Lan nhà cạnh nhau, xem như thâm giao lâu năm người, như tỷ đệ một nhà.

Giờ Lưu Dã như gặp nguy hiểm, hắn sợ không còn mặt mũi mà về gặp nàng a!

Trước/123Sau

Theo Dõi Bình Luận