Saved Font

Trước/306Sau

Ma Đế Quân

Chương 151: Đại Sự Nguyễn Gia

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Các món ăn thơm phức đã được dọn sẵn ra bàn, nhưng tất cả mọi người chưa để ý vội, vì bây giờ trong chủ điện, Thanh Ngọc đang để cho Kiểu Vân làm lễ bái sư.

Hắn cũng không ở trên Vương tọa, mà để lão gia tử ngồi đó, hai bên là bốn vị trưởng lão Đại Thừa và Nguyễn Thành, Trần Yên.

Sau thủ tục ba quỳ chín lạy, tiểu cô nương chắp tay nói:

- Kiều Vân bái kiến sư tổ, bái kiến thái sư phụ, thái sư nương, bái kiến sư tôn, bái kiến các vị trưởng lão!

Lão gia tử ngồi trên Vương tọa cười:

- Tốt, tốt, hảo hài tử, mau mau đứng dậy, lại đây sư tổ xem nào, khà khà!

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Đệ tử đầu tiên”, nhận được phần thưởng là một cuốn Dưỡng Thảo Bí Kinh, 2000 điểm tích lũy!

Mọi người đều hân hoan vui mừng, chuẩn bị ra bàn nhập tiệc. Trần Yên mặc dù đang buồn vì chuyện của gia tộc, nhưng mà thấy Kiều Vân cũng là yêu thích không rời.

Thực ra ở trong Trần gia nàng cũng không còn người thân trực hệ nào nữa rồi, nhưng dù gì đó cũng là nơi Trần Yên lớn lên, cũng có chút cảm xúc tưởng nhớ.

Tất cả lại như phong cách cũ, nam một bên, nữ một bên, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Nhất là Kiều Vân rồi, nàng từ nhỏ sống khổ sở, rất hiểu chuyện, bây giờ được bao nhiêu người quan tâm đến, nên rất hạnh phúc.

Ngồi trong lòng thái sư nương Trần Yên, thi thoảng lại được gắp cho một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, xem chừng đại đệ tử của Thanh Ngọc là rất vừa ý.

Cung Hà Âu Cung trưởng lão thấy Cung Hà Trang đứng sau lưng Ly Ly thì cũng cười híp mắt vào, tương lai xem đi được tới đâu là tự do bản thân nàng.

Tuế Ninh Tiên Tử bây giờ ở trong Đế Quân Uyển làm khách, cũng được mời, khi nhìn thấy số đại nương tử của Thanh Ngọc thì cũng phải trợn mắt há mồm đấy.

Còn một vị khách nữa, chính là Đàm Bách Hương Đàm trưởng lão của Vạn Hoa cốc, không biết hôm nay có chuyện gì muốn bàn bạc mà lại cũng có mặt ở đây.

Bên bàn nam nhân lúc này, không khí có vẻ hơi trầm hơn một chút. Lão gia tử nói:

- Lần này chúng ta coi như cũng là thu được một hơi hai nhà, không tệ. Nhưng mà không thể coi thường được, ta sợ nhất là tràng diện mấy nhà còn lại bắt tay liên thủ, chèn ép Nguyễn gia ta, thế thì được không bù mất.

Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói:

- Gia gia không cần lo lắng, hiện tại nếu chúng ta án binh bất động, chúng cũng sẽ im hơi lặng tiếng. Mấy lão già đó không phải kẻ ngốc, không ai dám đứng ra đầu sóng ngọn gió cả. Thời gian này chúng ta cứ bình ổn mà phát triển, chờ tới khi tổ chức Luận Hùng Đại Hội rồi tính sau.

Mấy vị trưởng lão cũng gật đầu khen phải. Thanh Ngọc lại nói tiếp:

- Ngày mai Trương Bá trưởng lão cũng sẽ tấn thăng Đại Thừa đỉnh phong rồi, không bấy nhiêu lâu nữa chúng ta sẽ có thêm một Hóa Chân kỳ. Còn phụ thân, Nguyễn trưởng lão, Phong trưởng lão và Cung trưởng lão cũng sẽ đột phá Đại Thừa hậu kỳ rồi, chiến lực đỉnh phong Nguyễn gia ta lại được tăng thêm một bậc.

Gia chủ Nguyễn Thành gật gù, có vẻ hài lòng vừa ý, lại hỏi:

- Ngọc Nhi, thế sự bây giờ con xem ra sao?

- Gia gia, phụ thân, Nguyễn gia ta hiện tại ở hướng chính Đông của Trung Đô. Sau việc ngày mai, con đề nghị hai người mở rộng thủ phủ lên tới hướng Đông Bắc, đến Dương Phủ thì thôi. Còn địa bàn của Trần gia, chúng ta không nên quan tâm tới. Đem địa bàn đó đấu giá đi, ai muốn thì bán cho người đó.

Lão gia tử nhai xong miếng thịt bò, hỏi:

- Như vậy có ổn hay không? Tự nhiên lại mất đi địa bàn? Đó là một góc Tây Nam đấy!

Thanh Ngọc nói:

- Gia gia, người thử nghĩ mà xem, nếu giờ chúng ta đưa nhân thủ sang tiếp quản bên đó, xong xuôi thì có người tới vây công, vậy chúng ta nên cứu hay là không nên cứu?

Tất cả nam nhân trong bàn biến sắc, xem ra Thanh Ngọc là đã có chủ kiến trong lòng rồi đấy. Trương Bá trưởng lão nói:

- Lão gia, ta thấy thiếu gia nói đúng. Lúc đó cứu cũng không được mà không cứu cũng không xong. Khi xảy ra chuyện chúng ta cũng sẽ bị tổn thất lớn. Thà cứ an ổn bo mình lại một chỗ, thì sẽ không ai dám động tới cả. Nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa mấy lão bất tử kia chỉ chờ cơ hội để trả đũa mà thôi, không thể vọng động được.

Thanh Ngọc cười, giơ chén rượu lên mà nói:

- Gia gia, cái gì của chúng ta thì sớm muộn cũng về tay, người không cần để ý một thủ phủ trống không làm gì!

Lão gia tử cười phá lên:

- Khà khà, tốt, tốt, cái gì nên có tự khắc sẽ có mà thôi!

Nguyễn Khánh ở bên kia nói:

- Anh Nhi Trường Nhi, hai người các con phải cố gắng mà học tập Ngọc ca, có biết không?

Thanh Ngọc cười xuề xòa nói:

- Khánh thúc đừng đề cao con, hai đứa bây giờ cũng rất khá đấy, tiến bộ vô cùng nhiều. Đúng rồi, gia gia, chúng ta thu hết sản nghiệp xung quanh Trung Đô về đi, chỉ mở đúng một cửa tiệm thôi nhưng quy mô lớn một chút.

Tất cả mọi người đang ăn nghe vậy thì cũng phải ngưng lại. Phong trưởng lão hỏi:

- Như vậy có ổn không?

Thanh Ngọc cười nói:

- Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, cái chúng ta cần bây giờ là yên ổn mà phát triển. Nguy cơ lớn nhất đã qua, co mình lại một chút cũng không thiệt.

Ngày hôm sau là một ngày diễn ra vô số đại sự ở Trung Đô. Chỉ trong vòng một ngày mà liên tiếp có những động thái lớn của Nguyễn gia, đại gia tộc cầm quyền.

Nguyễn gia đóng toàn bộ các cửa hàng trong khắp Đô thành, ngưng kinh doanh rồi thông báo bảy ngày sau sẽ khai trương Nguyễn Thị Thương Hội. Nghe nói bên trong thương hội này có đủ các loại thứ mà tu sĩ cần. Đan dược, vũ khí, hộ giáp, phù chú, trận bàn, trù cụ, chiêm tinh cụ, thậm chí cả tư liệu hướng dẫn sâu xa về lục nghệ cũng được bán.

Ngay trong lúc tờ mờ sáng, ở cổng Nguyễn gia thủ phủ đã có vô số nhân thủ tới đây thi công một tòa tháp lớn, nghe nói có bảy tầng lầu khổng lồ với bảy mục đích buôn bán khác nhau. Nhân thủ này lại toàn là tu sĩ Hóa Thần, Luyện Hư kỳ nên tốc độ rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ có thể hoàn thành.

Một thông tin nữa được Nguyễn gia truyền ra đó là một môn phái bất nhập lưu tên là Vạn Hoa cốc đã đầu nhập vào Nguyễn gia. Vạn Hoa cốc chủ Đàm Bách Hương, tu vi Đại Thừa sơ kỳ cũng trực tiếp trở thành một trưởng lão bên trong đại gia tộc này.

Nghe nói ngày Trung Thu năm năm sau ở Nguyễn gia sẽ tổ chức một Tứ Kiếm Đại Hội, chỉ cần là kiếm tu không môn không phái, đến tham dự sẽ được một thanh hảo kiếm mang về, thậm chí cả Hoàng khí, Tôn khí cũng có. Tin tức nhanh chóng truyền từ Trung Đô ra khắp nơi, vô số kiếm tu rất mong chờ đến đại hội mà năm năm sau Nguyễn gia tổ chức.

Chưa ngừng lại ở đó, đến giờ Ngọ, toàn bộ dân chúng và tu sĩ trong Trung Đô phải ồ lên khi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Nhạc lão gia tử:

- Nguyễn gia ta có công lao dẹp loạn tặc tử muốn xâm lược Hằng Thiên tinh, nay được thượng thiên phù hộ, tinh giáng từ ân, thông báo cho toàn thể Trung Đô được biết!

Ầm…Ầm…Ầm…

Một trận linh vân khổng lồ dần dần xuất hiện trên bầu trời Nguyễn gia thủ phủ, sau đó trải xuống Đại chính điện, nơi toàn bộ cao tầng và đệ tử Nguyễn gia đang ngồi xếp bằng trong đó.

Từng đoàn cửu thải linh vân ầm ầm chiếu những tia linh quang thần thánh thẳng xuống Đại chính điện. Thanh Ngọc cũng nhân cơ hội này mà làm lễ Khai Minh cho Kiều Vân, để nàng tiến vào con đường tu luyện.

Một lúc sau, vô số khí tức đột phá bùng lên từ trong Nguyễn gia, lan tràn ra ngoài làm chúng tu sĩ cũng bị một phen hãi hùng khiếp vía!

- Trời ơi, đây là có chuyện gì, sao lại có ba người đột phá Đại Thừa hậu kỳ một lúc?

- Nguyễn gia làm cái gì mà được trời cao ban thưởng vậy?

- Đã có chuyện gì?

- Ngươi không biết à, Trần gia mưu phản, bán mình cho quỷ tộc, Nguyễn gia thay trời hành đạo, nay được ban thưởng đấy…

Hiện tại đang có vô số những lời bàn luận xì xầm to nhỏ trong khắp Trung Đô. Không biết từ đâu truyền ra thông tin, nhưng mà trên đường có rất nhiều người đang đồn đãi chuyện này.

Nhưng bây giờ Thanh Ngọc cũng không hề để ý đến chuyện đó, mà hắn đang rất cay cú, vì Tinh giáng từ ân cái mẹ gì mà Thanh Ngọc không tăng nổi một tiểu cảnh giới nào cả!

Hắn bây giờ cần lượng linh khí chắc phải gấp hai mươi lần tu sĩ bình thường, hơn nữa đường lối tu luyện vô cùng khác người nên lần ban thưởng của Hằng Thiên tinh này cũng không giúp được gì nhiều, chỉ khiến Thanh Ngọc bớt được thêm bốn năm khổ tu, dự kiến hai năm tới sẽ bước vào Hóa Thần trung kỳ.

Tất cả mọi người trong Nguyễn gia đều vui vẻ, chúc mừng lẫn nhau. Kể cả Trần Yên, mẫu thân của Thanh Ngọc cũng đã tiến vào Hợp Thể đỉnh phong, sau khi chuẩn bị một thời gian sẽ có thể tiến thăng Đại Thừa kỳ.

Đàm Bách Hương cũng tấn thăng Đại Thừa trung kỳ, giờ đã đứng trong hàng ngũ trưởng lão Nguyễn gia, chuyên về mảng thu thập tình báo nên nàng vô cùng vui mừng.

Chúng nữ của Thanh Ngọc có bước tiến vô cùng lớn, Phù Hoa bước vào Đại Thừa trung kỳ, vô cùng cường đại. Chả mới bấy lâu mà Mỵ Nương đã trở về Nguyên Anh hậu kỳ rồi, còn một thời gian nữa cũng sẽ đạt tới cảnh giới cũ Hóa Thần sơ kỳ đấy.

Tiếp theo là Tử Nhược đã tấn thăng Luyện Hư hậu kỳ, Sương Sương đột phá Luyện Hư trung kỳ.

Người người cùng vui, Nguyễn gia đón một trận huyên náo lớn.

Đến chiều, thì bỗng dưng Ly Ly và Phù Hoa kéo tay Thanh Ngọc làm bộ thần thần bí bí, nói muốn dắt hắn đi một nơi.

Thanh Ngọc không biết các nàng giở trò quỷ quái gì, nhưng vẫn là phải đi theo hầu hạ hai vị lão bà rồi.

Đến nơi, thì đã thấy trong một đại viên của Nguyễn gia, phía trên là Trần Yên đang bế Kiều Vân đang an tọa ngồi đó, còn trước mặt nàng là gần một ngàn nữ nhân tuyệt sắc.

Trước/306Sau

Theo Dõi Bình Luận