Saved Font

Trước/306Sau

Ma Đế Quân

Chương 164: Thiết Ma Tộc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Không làm Thanh Ngọc thất vọng, Tiểu Ma tỏa được thần thức!

Hắn mừng rỡ, bắt đầu cảm nhận thông tin mà Tiểu Ma truyền về. Thần thức của nó khá rộng, có thể bao quát toàn bộ khu vực xung quanh đây một ngàn hai trăm dặm, ngang bằng với Thanh Ngọc ở thế giới thực.

Xem ra tu vi của hắn ở ngoài cao bao nhiêu, thì Tiểu Ma cũng càng mạnh mẽ bấy nhiêu.

Tiểu Ma chính là Chân Thân của Thanh Ngọc, cả hai có sự quan hệ mật thiết, không thể nào tách ra được. Chẳng qua nó không có suy nghĩ hay hành động cụ thể nào, mà cần Thanh Ngọc hướng dẫn, trừ lúc đối phó với tà vật, Tiểu Ma có thể tự động bắt về thôn phệ, đề cao lực lượng.

Tiểu Ma là Thanh Ngọc, Thanh Ngọc cũng chính là Tiểu Ma. Những gì Tiểu Ma thấy, Thanh Ngọc cũng sẽ thấy. Những gì Thanh Ngọc đã học, nó cũng sẽ học được tức thì.

Bình thường Tiểu Ma sẽ ở trong thức hải Thanh Ngọc, khi nào hắn triệu hồi ra thì nó sẽ xuất hiện. Sức chiến đấu của Tiểu Ma vô cùng ghê gớm, có khi gấp Thanh Ngọc phải mấy lần.

Bây giờ, điều quan trọng ở đây là làm sao mà ghép Vô Ngã Vô Kiếm cùng với Thiểm Kích Mục Xạ lại với nhau, rồi cho Tiểu Ma thi triển.

Nói là ghép hai kỹ năng lại, nhưng cũng không phải dễ như vậy. Ít nhất trong thời gian ngắn thế này là không thể nào hoàn thành được.

Thanh Ngọc đắm chìm trong suy tư hồi lâu, rồi chợt mở mắt.

Hắn quyết định làm liều thử một lần xem.

Thanh Ngọc tung ra một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm, sau đó tiếp tục sai khiến Tiểu Ma thi triển Thiểm Kích Mục Xạ, lấy thanh lôi kiếm này ra tấn công lũ rắn dưới kia.

Thi triển lần đầu, lập tức trước mặt Thanh Ngọc hiện ra một thanh tiểu lôi kiếm của hắn, và một thanh đại lôi kiếm của Tiểu Ma. Hai thanh kiếm do Tiểu Ma điều khiển, lao xuống tấn công đám rắn kia, nhưng bay được nửa đường thì lại biến mất.

Thanh Ngọc không vội, lúc trước lần đầu thi triển Thiểm Kích Mục Xạ, hắn cũng phải mất năm sáu lần mới thành thạo đấy, hơn nữa còn là sử dụng kiếm thật, chứ không phải hư kiếm.

Lần thứ hai thì khá hơn, hai thanh kiếm lao được thêm một chút nữa.

Lần thứ ba vẫn thất bại.

Lần thứ tư thì đâm trúng đám rắn rồi nhưng không có sát thương.

Lần thứ năm…

Mãi cho đến lần thứ mười, thì bỗng nhiên…

Ầm…!

Một thanh tiểu lôi kiếm và một thanh đại lôi kiếm từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh hủy diệt cắm thẳng vào vách núi kia.

Đám rắn lập tức hỗn loạn, nhưng không biết chuyện gì xảy ra cả. Nãy giờ bọn chúng cũng chú ý tới có mấy thanh kiếm rơi xuống, nhưng không hề gây sát thương, nên mặc kệ, tiếp tục lao vào tấn công năm người kia.

Bây giờ tự nhiên có ba con rắn bị kiếm đâm chết, làm chúng điên cuồng.

Thanh Ngọc ở bên trên mỉm cười mỹ mãn, nhanh chóng thi triển từng chiêu thức một, liên tục giáng cơn mưa lôi kiếm xuống vách núi.

Ầm…Ầm…!

Năm tên Ma nhân hiện tại đã chết mất một người, chỉ còn bốn, bỗng dưng có viện trợ, cũng lập tức tràn lên tấn công mạnh mẽ. Bọn hắn cũng không muốn phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này.

Chỉ một thời gian ngắn thôi, Thanh Ngọc đã giết được hơn trăm con rắn, tu vi Hồn cảnh tiến bộ thần tốc. Hiện tại chỉ còn bốn ngàn sáu trăm năm khổ tu, là có thể tấn thăng Đại Ma.

Không cần tiếc số Hồn lực còn lại, hắn vẫn điên cuồng thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, rồi sai Tiểu Ma dùng Thiểm Kích Mục Xạ bắn xuống đám mãng xà màu đen lúc nhúc kia.

Sau một đoạn thời gian, dưới vách núi lít nha lít nhít rắn bây giờ đã trống trơn, chỉ còn lác đác vài con mà thôi. Bốn tên Ma nhân mau chóng dọn dẹp chiến trường. Một tên có vẻ như là người dẫn đầu, nhìn về phía Thanh Ngọc đang đứng gào lên:

- Vị tộc huynh này, dưới đây có một di tích, không biết có hứng thú thăm dò cùng chúng ta hay không?

Thanh Ngọc cũng cảm thấy khá hứng thú, hóa ra là di tích, nghe nói trong đó có thể kiếm được rất nhiều thứ tốt. Hắn nói vọng xuống:

- Chờ ta một chút, ta xuống ngay!

Thanh Ngọc thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, sau đó nhảy phắt lên thân đại lôi kiếm, sai Tiểu Ma đưa hắn xuống vách núi. Cách di chuyển này là do Thanh Ngọc vừa nghĩ ra, vô cùng thuận tiện. Sau này có thể nháy mắt phi hành một ngàn hai trăm dặm, đỡ tốn sức lực hơn là chạy bộ nhiều.

Ầm…!

Lôi kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, từ trên đó, Thanh Ngọc nhảy xuống, quan sát bốn Ma nhân trước mặt. Cả bốn người đều là nam, hơn nữa có vẻ còn đến từ cùng một bộ tộc.

Thân thể bốn người họ rất cao lớn, mặt vuông chữ điền, làn da màu nâu vàng chắc khỏe, trông cứ như tượng đồng vậy. Bốn Ma nhân này đều có tròng mắt màu hồng tím, càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị.

Bọn họ sau khi thấy người xuống là Thanh Ngọc, thì đánh giá hắn một chút, nhìn nhau. Có vẻ như bọn họ khá là kiêng dè hắn, nhưng vì người ta mới cứu mạng mình, cũng không thể thất lễ được, nên vẫn đứng im.

Một người có vẻ như là thủ lĩnh, tiến lên phía trước:

- Gặp qua vị Ma tử tôn quý này, ta là Thiết A Bân, sau đây là A Phủng, A Cảo, A Si, đều là tộc nhân Thiết Ma nhất tộc ở vị diện Kim Lân. Không biết tôn tính đại danh của vị Ma tử này ra sao?

Thanh Ngọc thấy bốn Ma nhân này có vẻ thẳng thắn, lại được Hệ thống báo cho biết họ không có ác ý, nên cũng chắp tay:

- Gặp qua bốn vị huynh đệ, ta là Lộc Phụ Hồ, chỉ là Ma nhân bình thường mà thôi. Vừa rồi vị tộc huynh này nói ở dưới đây có di tích, có phải là thật hay không?

Thiết A Bân suy xét một hồi rồi nói:

- Thì ra là Lộc huynh, hân hạnh, hân hạnh. Dĩ nhiên là thật, cửa vào ở ngay góc núi đằng kia. Nơi đây là di tích của Hắc Hoa Xà Vương, nghe nói bên trong có kho tàng to lớn.

Thanh Ngọc làm ra vẻ bất ngờ, rồi hỏi:

- Có kho tàng sao?

- Lộc huynh đệ có điều không biết rồi, Hắc Hoa Xà có bản tính rất thích sưu tầm những thứ tỏa ra hồn khí nồng đậm, nên trong hang ổ của chúng không thiếu được chỗ tốt.

Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi mới hỏi:

- A Bân huynh đệ, ta cũng không hiểu rõ lắm về những tồn tại hay sinh vật trong Vạn Hồn Chiến Trường này, không biết những thông tin ấy huynh học ở đâu vậy?

Thiết A Bân quay ra nhìn mấy vị huynh đệ của hắn một chút, rồi nghi ngờ hỏi:

- Lộc huynh đệ, ngươi đùa ta sao, ngươi là Ma tử cao quý, sao lại không được tộc nhân của mình cung cấp thông tin trước khi vào Vạn Hồn Chiến Trường?

Thanh Ngọc nghe câu này, bỗng dưng lắc đầu nói:

- Ta đã bị thất lạc tộc nhân từ nhỏ, hiện đang sống lưu lạc trên một tinh cầu còn không có Ma khí, rất khổ sở.

Thiết A Bân nghe tới đây mới à lên một tiếng, tỏ vẻ hiểu ra rồi nói:

- Lộc huynh đệ, vậy ngươi phải mau chóng tìm về Ma giới của mình. Ở nơi khác vô cùng nguy hiểm, những kẻ ngoại tộc kia vô cùng kiêng dè Ma nhân chúng ta, lúc nào cũng có thể gây phiền phức cho ngươi đấy. Đây là ngọc giản có ghi lại đầy đủ toàn bộ thông tin về những giống loài Hồn thú và Hồn dược trong Vạn Hồn Chiến Trường, ngươi xem qua đi.

Thanh Ngọc cũng nói lời cám ơn, đánh giá Thiết A Bân tốt hơn một chút, rồi nhận lấy ngọc giản kia. Bên trong quả thật ghi lại đầy đủ thông tin về Vạn Hồn Chiến Trường.

Sau khi để Hệ thống sao chép lại một bản, truyền thông tin vào đầu mình thì Thanh Ngọc mới trả lại cho Thiết A Bân.

Hóa ra đám sói trắng tên là Bạch Hồn Lang, là Hồn thú cấp thấp nhất ở đây. Còn đám biên bức màu đen kia là Hắc Nhận Bức, mạnh mẽ hơn đám sói một chút, vì thủ lĩnh của chúng sẽ có tu vi Tiểu Ma, lại biết sử dụng Hồn kỹ.

Còn đám rắn ở dưới vách núi này, tên là Hắc Hoa Xà, chúng sống theo bầy đàn, tu vi mặc dù thấp, không có Hồn kỹ nhưng tốc độ lại rất nhanh, nanh độc thì vô cùng lợi hại. Chỉ cần cắn trúng một cái thôi là hồn linh sẽ bị tan rã, chết không thể nghi ngờ.

Bốn người Thiết A Bân thì có ba người tu vi Tiểu Ma, chỉ có Thiết A Si là tu vi Hư Ma mà thôi. Hơn nữa Chân Thân của họ vô cùng khác biệt với Thanh Ngọc.

Hình như Chân Thân của Thiết Ma nhất tộc là hư ảnh đôi cánh tay màu vàng kim vô cùng lớn, khi nãy Thanh Ngọc đã được chứng kiến qua. Thiết A Bân có vẻ là người mạnh nhất, mỗi lần huy động đôi tay vàng kia đấm ra là sẽ có một hai con Hắc Hoa Xà bị nổ tan tành.

Thanh Ngọc nhân lúc này muốn tìm hiểu thông tin, lại hỏi:

- A Bân huynh đệ, ở trong Bạch Ma Thành tất cả mọi người đều tránh né ta, vì sao vậy?

Thiết A Bân nhìn Thanh Ngọc một chút rồi nói:

- Lộc huynh đệ, màu mắt của ngươi là màu mắt đặc biệt, tượng trưng cho thân phận vô cùng tôn quý, chí ít cũng là dòng dõi Thủy Ma Thánh trở lên, thậm chí còn cao. Những người kia nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ sợ hãi rồi, bởi vì ngươi có áp chế trời sinh với họ. Chỉ cần ngươi ra lệnh, những người đó ắt phải tuân theo, nếu không sẽ bị thu hồi huyết mạch, đá ra khỏi Vạn Hồn Chiến Trường.

Thanh Ngọc sững sờ, ta có ngưu bức như vậy sao? Hắn hỏi:

- A Bân huynh đệ, khi trước tròng mắt ta màu đỏ, nhưng về sau này lại hóa xanh, không biết đó là vì sao?

- Lộc huynh đệ, tròng mắt màu xanh là lúc huyết mạch phản tổ, phải sau lễ Thành niên khoảng một hai chục năm thì mới hiển hóa ra.

Thanh Ngọc cũng tấm tắc lấy làm kỳ, tại vì tròng mắt xanh này là do hắn dung hợp Ma Thần Chi Nhãn mà ra, chứ không phải huyết mạch phản tổ gì cả. Nhưng cứ biết vậy đã, sau này tìm hiểu sau.

Thanh Ngọc lại đưa ra nghi vấn của mình:

- Vậy độ cao quý của huyết mạch được đánh giá theo tròng mắt như thế nào vậy, A Bân huynh đệ?

Trước/306Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghe Lén Tiểu Công Chúa Tiếng Lòng Phía Sau Bạo Quân Một Nhà Đều Luống Cuống