Saved Font

Trước/306Sau

Ma Đế Quân

Chương 197: Tề Khiếu Vân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thanh Ngọc nhìn chằm chằm Tề Khiếu Vân, híp mắt lại thăm dò suy nghĩ của mình:

- Đệ nhị Thiên Kiêu Bảng cũng tới đây làm ra cái trò mèo mả gà đồng này à?

Tề Khiếu Vân ở bên kia khóe miệng cũng nhếch lên kiêu căng nói:

- Ha ha, Nguyễn gia tiểu thái tử, xem ra ngươi cũng khá hiểu biết về Tề mỗ. Được rồi, ngươi an tâm đi, hôm nay đích thân Tề mỗ sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Xung quanh đây không có ai cả, bọn họ đang bận tiến vào trong đại trận kia âu yếm mấy người Nguyễn gia của ngươi rồi.

Thanh Ngọc mặt không hề đổi sắc, hắn âm thầm tỏa thần thức ra kiểm tra tình hình xung quanh. Xác thực là không có một ai cả.

Nhưng tại sao tên Tề Khiếu Vân này Thanh Ngọc lại không quét được tới nhỉ?

Hắn lại mang theo bảo vật nào chăng?

Thật ra Thanh Ngọc đã mơ hồ cảm thấy, tên Tề Khiếu Vân trước mắt này ở vào một một phương diện nào đó mà nói, có thể xem như là cùng một loại người như hắn, cũng thường dùng tâm kế, hay ra tay vô tình.

Đặc biệt là cái loại biểu hiện kiêu ngạo vênh váo này, tuyệt đối là một loại che mắt. Chỉ là Tề Khiếu Vân cố ý gây cho người khác lòng khinh thường, để che dấu bản lĩnh thật sự của hắn mà thôi.

Trong lúc Thanh Ngọc suy tư, thần sắc Tề Khiếu Vân cũng trở nên trịnh trọng, tựa hồ cũng liên tưởng đến gì đó, ánh mắt nhìn về phía đối diện lộ ra hung quang, không hề che dấu chút sát khí nào.

Ở Trung Đô danh tiếng của Thanh Ngọc là không phải bàn cãi, câu chuyện uống trà ngộ đạo đã truyền ra khắp nơi, ai ai cũng phải khen một tiếng tuyệt thế kỳ tài.

Mặc dù tên Tề Khiếu Vân này được xếp đệ nhị Thiên Kiêu Bảng, nhưng cũng không phải hạng người coi trời bằng vung.

Vồ thỏ cũng phải vồ cho hết lực, chính là loại đạo lý này.

Chẳng qua hắn không nghĩ Nguyễn gia tiểu thái tử chưa đến trăm tuổi lại mạnh hơn mình.

Thanh Ngọc thở dài một hơi, không muốn tốn thêm lời nào nữa. Hiện tại thấy thần thái của Tề Khiếu Vân, đúng là một điểm vòng vo cũng không có nữa rồi, hắn và Thanh Ngọc khẳng định chỉ có thể còn một người có khả năng sống trên đời, vì vậy nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.

Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc không nói một lời, tay trái nắm chắc Huyễn Diệt phát ra thanh âm kiếm minh hùng hậu, phóng thẳng về hướng Tề Khiếu Vân, theo sau tay phải lại sáng ngời, Trảm Thiên tỏa ra linh quang đỏ rực đã xuất hiện.

Hắn tức tốc đạp Thập Lý Bộ tới trước mặt Tề Khiếu Vân, chém liên tiếp ra vô số đạo kình phong hình bán nguyệt sắc bén.

- Vọng Nguyệt Trảm!

Làm xong tất cả những điều này Thanh Ngọc cũng không dừng tay, hắn mở tray trái trống rỗng nhắm không trung khua một cái, trong phút chốc đã hiện lên một đạo băng liên hỏa diễm, ống tay áo thoáng rung nhè nhẹ, đem Băng Liên Chưởng này cuốn vào bên trong, ngay sau đó đột nhiên hướng Tề Khiếu Vân vung lên, trong miệng gằn giọng một tiếng:

- Đi!

Nhất thời, theo một luồng nhiệt khí nóng bỏng của Băng Liên Pháp Hỏa, bông hỏa liên hoa tức tốc lao về phía Tề Khiếu Vân.

Một lần ra tay này, Thanh Ngọc cơ hồ đã vận dụng hết những gì có thể để thăm dò thực lực đối phương.

Thật ra nếu không phải đối phương đứng thứ hai trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu Trung Đô, Thanh Ngọc cũng chả cần thiết phải cẩn thận thăm dò như thế.

Thế nhưng cơ hồ đồng thời khi Thanh Ngọc thi triển thế công, Tề Khiếu Vân cũng không có nhàn rỗi, hai tay hắn vừa đảo một cái, trong đó đã hiện ra một lá lục kỳ dài chừng hơn trượng, trên cờ tỏa ánh sáng xanh thẳm, còn có thêu một con hắc quỷ long hung ác đang nhe nanh múa vuốt.

Lúc này, Tề Khiếu Vân mới thấy rõ chuỗi thế công thăm dò của Thanh Ngọc, dưới sự bất ngờ, không nhịn được cực kỳ buồn bực.

Phải biết rằng, hắn sở dĩ đem Hoàng khí cực phẩm uy lực lớn nhất của bản thân là lá cờ kia lần đầu tiên để lộ ra, vì ý định chính là ra sát chiêu tức thì, một kích đắc thủ.

Lá lục kỳ này có thể tung ra sát thương vô cùng khủng bố, nhưng mà nó cần đối phương yên vị một lúc để định hướng thi triển.

Nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, sau khi Thanh Ngọc xuất chiêu, không ngờ ngay cả một lời cũng cũng không nói, đã lập tức di động công tới với ý muốn thăm dò.

Dưới sự bất đắc dĩ, Tề Khiếu Vân không để ý phát động công kích nữa, hắn chuyển lá cờ kia sang tay phải, tay trái thì từ trong nhẫn trữ vật móc ra một tấm phù Hoàng cấp.

Hắn đưa mắt nhìn tấm Hoàng phù này một cái, rồi cắn răng quăng ra phía trước, bắt đầu cấp tốc nói lẩm bẩm những phù ngữ khó hiểu.

Mà trong phút chốc, kiếm quang của Thanh Ngọc đã phát ra ánh sáng màu đỏ chói lọi xen lẫn với lôi điện lập lòe, vọt tới không xa trước người Tề Khiếu Vân, mắt thấy đã sắp đánh tới nơi.

Tề Khiếu Vân lúc này một tay chỉ tấm Hoàng phù, trong miệng hét lớn:

- Bài Sơn Đảo Hải!

Tấm Hoàng phù theo tiếng quát, trong giây lát ánh sáng hắc sắc phóng rộng ra, bất chợt hóa thành một cơn lốc màu đen khổng lồ, cao chừng vài chục trượng, nằm ngang ở trước người Tề Khiếu Vân, chặn đường đi của vô số kiếm quang Vọng Nguyệt Trảm.

Phập…Phập…Phập…

Kiếm quang không chút khách khí đâm vào bên trong cơn lốc, nhưng lập tức bị tiêu tán trong đó, không thấy đâu nữa.

Về phần Băng Liên Chưởng theo sau càng chẳng được tích sự gì, chỉ có thể đảo quanh bên ngoài cơn lốc không ngừng rồi tan mất, ngay cả năng lực xông vào cuồng phong cũng không có.

Thấy tình cảnh đó, Thanh Ngọc không đổi sắc mặt, vội vàng thi triển Diệt Kiếm Thế, sau đó tiếp một chiêu thức Vô Phong Trảm, trực chỉ đâm thẳng tới trận cuồng phong của tên Tề Khiếu Vân kia. Vô số làn kiếm quang sắc nhọn mang theo lôi điện trắng rỡ, phá không mà đi.

- Nguyễn gia tiểu thái tử cũng đến vậy mà thôi!

Tề Khiếu Vân cười lạnh một tiếng, cực kỳ thuần thục bấm quyết, sau đó hướng vị trí chính giữa trận hắc cuồng phong kia chỉ tay, cơn lốc đó lập tức từ chính giữa lan rộng ra, chặn đứng hoàn toàn vô số đạo kiếm quang của Thanh Ngọc một lần nữa.

Phập phập phập…!

Mấy tiếng va chạm vang lên, kiếm quang mang theo lôi điện đâm thẳng vào.

Cơn lốc đen chỉ run rẩy vài cái, Vô Phong Trảm ở bên trong cơn lốc biến mất không thấy bóng dáng, Thanh Ngọc cảm thấy trong lòng hơi ngoài ý muốn một chút.

“Tên này có đơn linh căn phong hệ, hơn nữa còn là Hoàng phù sư!” Hắn nhận định.

Lúc này, cơn lốc đen dưới sự thao túng của Tề Khiếu Vân, nhanh chóng biến lớn hơn nữa. Hắn cười ha ha:

- Nguyễn Ngọc, hôm nay xem Tề mỗ hành hạ ngươi ra sao!

Tiếp theo chỉ thấy Tề Khiếu Vân hai tay hợp lại, lần nữa cầm cây lục kỳ kia, bắt đầu múa hết tốc lực theo một quỹ tích kỳ dị.

Trước/306Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn