Saved Font

Trước/306Sau

Ma Đế Quân

Chương 264: Kích Tình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong lúc Thanh Ngọc còn đang mải trầm tư suy nghĩ, thì đã bất giác nhận ra một bàn tay thon thả đang nhẹ nhàng xoa nắn mệnh căn của mình.

Tuy thân thể không cử động được, ấy vậy nhưng vật bất kham kia lại có cảm giác, nó dần dần cương cứng lên, chĩa một mũi nhọn về phía Trần Phi Quỳnh.

Lúc này nàng đã thoát y toàn thân, quỳ trên tấm nệm êm ái, bàn tay thì liên tục khiêu khích cây trường thương của Thanh Ngọc.

Trần Phi Quỳnh nói:

- Cởi y phục xuống, mau lên!

Diễm Khanh và Diễm Hoa ngượng chín hết cả mặt, quay ra nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định từ từ lột đai lưng xuống, bắt đầu thoát y.

Hai thân thể mỹ diệu yêu kiều lập tức hiển lộ ra trước mặt Thanh Ngọc.

Diễm Khanh và Diễm Hoa giống nhau y như đúc, có điều Diễm Khanh búi tóc theo kiểu thiếu phụ, còn Diễm Hoa thì không.

Nếu cả hai người mà cùng thả tóc ra, có khi đến Thanh Ngọc cũng không thể nhận nổi đâu là chị, đâu là em nữa.

Hai gương mặt thon thả nhỏ nhắn, lan tâm huệ chất, hoàn mỹ tới từng góc cạnh bắt đầu tiến sát tới Thanh Ngọc, trên má các nàng vẫn còn vương chút phớt hồng yêu diễm.

Trên thân thể cặp song sinh này còn tỏa ra hơi thở thanh xuân ngào ngạt, mùi hương đó say đắm lòng người, khiến cho Thanh Ngọc dù không cử động được chút nào mà thâm tâm cũng phải sôi trào dục vọng.

Hai ngọc thể mỹ lệ yêu kiều, diễm quan quần phương kia áp sát lấy hắn, sau đó còn chủ động thổi vào tai Thanh Ngọc những luồng khí thơm mát. Bốn bầu vú sữa căng mịn cao ngất cùng với đó là hai đôi núm hồng tinh xảo liên tiếp cọ xát vào tay và hông Thanh Ngọc.

Hai cái eo thon thả của Diễm Khanh và Diễm Hoa tô điểm xuống cặp đùi mướt mát và bờ mông mịn màng, bất cứ ai nhìn qua thôi chắc cũng phải muốn quỳ xuống mà nhẹ nhàng nâng niu chiều chuộng.

Nhị nữ nhìn nhau, Diễm Khanh đứng bên phải, Diễm Hoa đứng bên trái.

Mặt Diễm Hoa chín mọng như sắp nổ tới nơi, nàng ngượng nghịu nhìn tỷ tỷ mình.

Diễm Khanh làm gì, Diễm Hoa cũng bắt chước như thế ở bên còn lại, dáng điệu vô cùng kích thích.

Bên kia, Diễm Khanh lấy một cánh tay Thanh Ngọc choàng qua vai mình, nàng bắt đầu dùng hai bầu vú cong cớn nhẹ nhàng khiêu khích hắn, hai bàn tay nhỏ bé thì liên tục vuốt ve khắp cơ thể cứng rắn của nam nhân.

Diễm Hoa cũng bắt chước y như vậy, nhưng điệu bộ có vẻ e thẹn hơn không ít.

Thanh Ngọc đang đứng im tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng nhu tình này, thì bỗng nhiên hắn phát giác mệnh căn của mình bị một nơi nhỏ bé ướt át ngậm chặt lấy.

Thân thể bị cố định, không thể cúi đầu nhìn xuống được, nhưng Thanh Ngọc vẫn biết là Trần Phi Quỳnh đang làm gì.

Trần Phi Quỳnh uốn éo thân mình, tạo một tư thế thoải mái nhất, sau đó đã hé ra môi ngọc, cố gắng nuốt trọn vật hung mãnh kia vào.

Lý trí của Thanh Ngọc đã phải rên rỉ dữ dội khi cảm giác được cây nhục côn kia bị một đôi môi mềm mại ướt át chạm vào.

Con trăn nhỏ nhắn trong khoang miệng Trần Phi Quỳnh không ngừng cọ sát lên đầu mệnh căn hắn, khiến thâm tâm Thanh Ngọc như bị sấm chớp đánh vào dữ dội.

Hiện tại thân thể hắn đang cứng đờ ra đó, chỉ có thể đứng im mặc cho các nàng thỏa thuê đùa nghịch, không thể cử động.

Thật đúng là muốn tra tấn người ta mà!

Cặp bầu vú mịn màng của Diễm Khanh và Diễm Hoa di động liên hồi, bàn tay của các nàng vuốt ve hắn liên tục, mỹ cảm đó khiến lý trí Thanh Ngọc lập tức bị đánh bại, buông thả tới tận cùng mà trải nghiệm đê mê sung sướng.

Chiếc lưỡi mềm mại không xương của Trần Phi Quỳnh liên tiếp liếm dọc theo cây nhục côn kia, thi thoảng tay nàng lại vuốt ve hai viên tròn căng bóng sau đó ra sức ngậm lấy, khiến cho Thanh Ngọc điên cuồng, muốn hét lên lắm mà không được.

Theo từng đợt sóng lưỡi của Trần Phi Quỳnh, cây trường thương kia rất nhanh đã đạt tới kích cỡ cực hạn, khiến cho Diễm Hoa đang uốn éo thân thể kích thích Thanh Ngọc cũng phải trố mắt mà nhìn.

Trần Phi Quỳnh bắt đầu mạnh bạo, nàng ngậm thẳng cả vật ấy vào miệng, sau đó bắt đầu phun ra nuốt vào liên tục, để lại trên đó những đường nhớt nhát óng ánh.

Trần Phi Quỳnh hung hăng nuốt cây mệnh căn kia vào sâu, dường như gần chạm tới cổ họng mới chịu nhả ra, sau đó nàng lại mút tiếp.

Thi thoảng, Trần Phi Quỳnh còn cố tình cắn nhẹ vào đầu cây hung vật khổng lồ kia, khiến nội tâm Thanh Ngọc rung lên bần bật.

Một lúc sau, kế đến Diễm Khanh hầu hạ.

Nàng không hề mạnh bạo như Trần Phi Quỳnh, mà có một phen phong vị khác.

Diễm Khanh nhẹ nhàng hôn lấy nơi anh khí của nam nhân, sau đó liên tiếp dùng cái lưỡi của mình vẽ vòng tròn trên đó, rồi lúc lâu sau mới nuốt vào.

Lúc này, Trần Phi Quỳnh đã đứng dậy, mau chóng kiễng chân lên hôn khắp người Thanh Ngọc. Trong thâm tâm cả ba nữ nhân sôi trào lên một nỗi niềm khó tả, các nàng thực sự mong cầu hắn nhanh chóng tỉnh lại đi, sau đó đè các nàng xuống mà hung hăng hành hạ.

Nơi tư mật thầm kín của cả ba người đều đã ướt át tới không chịu nổi, cái cảm giác hầu hạ một pho tượng thế này thật là quá khó chịu.

Trần Phi Quỳnh mạnh bạo, tự cầm lấy một bàn tay của Thanh Ngọc, sau đó tách ra hai ngón tay đưa xuống âm huyệt của mình mà chà xát, trong môi thơm khẽ ngân nga những câu nói dâm mỹ tột cùng:

- Chủ nhân, tỉnh lại! Tỉnh lại đi, tỉnh lại hành hạ Quỳnh Nhi đi!

Những thanh âm đó như có ma lực kinh người, khiến cho bức bình phong ngăn trở Thanh Ngọc điều khiển thân thể mình lung lay dữ dội.

Từ đầu ngón tay hắn truyền lại một cảm giác mềm mịn ướt át kinh người, làm Thanh Ngọc phải môi đắng lưỡi khô, muốn vùng lên mạnh mẽ.

Bên kia, Diễm Hoa cũng e dè bắt chước Trần Phi Quỳnh, mạnh bạo đưa hai ngón tay hắn vào chỗ đó, sau đó dùng hai chân kẹp chặt lại, chứ không mạnh dạn chà xát như ai kia.

Thanh Ngọc cảm thấy sung sướng đê mê, nhưng lại có chút lạc lõng. Hắn gồng mình lên, muốn thoát ra khỏi sự trói buộc đáng ghét này, tận tình hoan ái với chúng nữ một phen.

Theo những cú chà xát với âm huyệt của Trần Phi Quỳnh và Diễm Hoa, cộng thêm bờ môi xinh căng mọng của Diễm Khanh dưới kia đang nuốt nhả liên tục, Thanh Ngọc cảm nhận dục hỏa của mình cấp tốc cháy lên.

Bức bình phong ngăn trở thần trí hắn tiếp quản thân thể hắn rung lắc dữ dội, đầu ngón tay Thanh Ngọc bắt đầu chuyển động giật giật.

Trần Phi Quỳnh bất giác mừng rỡ, vội kêu:

- Chàng cử động rồi, Khanh Nhi tránh ra, để tỷ tới!

Diễm Khanh ngoan ngoãn bò qua một bên, Trần Phi Quỳnh tức tốc tiến tới, lùi bờ mông cong trắng ngần của mình vào cây nhục côn to lớn của Thanh Ngọc, sau đó dùng tay căn chỉnh, chuẩn bị muốn dập vào.

- Ra sau lưng chàng ôm chặt, đừng để chàng ngã!

Diễm Hoa vâng lời, chạy qua ôm chặt lấy thân hình Thanh Ngọc, cọ hai bầu vú mềm mại vào lưng hắn, nàng còn tò mò ngó ra phía trước xem Quỳnh tỷ định làm gì.

Diễm Hoa thấy Trần Phi Quỳnh ấy vậy mà tự nhét vật khủng bố kia vào âm huyệt của mình, sau đó tự động lùi lại!

Bạch!

Trần Phi Quỳnh đứng đó, quay lưng về phía Thanh Ngọc, rồi tự mình lấy đà di chuyển hạ thân, âm huyệt của nàng đã mút chặt lấy mệnh căn của hắn!

Cái tư thế này thật là khó khăn, mọi khi vẫn là Thanh Ngọc hung mãnh ôm lấy eo nàng mà thúc, bây giờ Trần Phi Quỳnh phải tự chủ động tiến tới xong lùi lại, vô cùng kỳ lạ.

Ấy vậy nhưng trong thâm tâm nàng lại sôi trào lên nỗi khoái cảm khác!

Dường như tự mình mạnh bạo di chuyển như vậy cùng không tệ!

Mỗi một cú Trần Phi Quỳnh tự nhấp, hung vật kia lại đâm tới đáy hoa tâm của nàng, khiến từ trong nơi âm huyệt hương diễm liên tiếp trào ra hương vị hoan lạc dục vọng.

Diễm Khanh và Diễm Hoa đứng đó nhìn Trần Phi Quỳnh tự biên tự diễn mà ngượng chín hết cả mặt, nhưng cũng không dám lơ là, liên tục dùng lưỡi của mình kích thích nam nhân kia.

- A…a…a!

Một tiếng thét dài phá tan bầu không khí dâm mỹ, tam nữ bất giác giật mình khi thấy Thanh Ngọc vậy mà đã hoàn toàn thanh tỉnh!

Khảo nghiệm của Ma phù văn đã được thông qua triệt để!

Trước/306Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Tôn