Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 111: Vết Thương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vừa mới ra Diên An phủ được nửa ngày, bây giờ đã quay lại, nhưng mà tâm tình của lần đi và lần về, hoàn toàn khác nhau.

Chỉ bởi vì người đi bên mình cũng là hoàn toàn khác nhau.

Dọc đường trở về đều do Luyện nhi điều khiển ngựa, thật ra nàng không giỏi khoản này, cho nên trên đường tôi đã hai lần đề nghị đổi người nắm dây cương, nhưng mỗi lúc đó đều bị nàng liếc mắt kiên quyết cự tuyệt, cũng chỉ đành thuận theo ý nàng, may mà trên lưng ngựa có chỗ dựa, cũng không xóc nảy lắm, và tâm tình thì cực kỳ an yên.

Phải, cho dù hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đã phải gặp gỡ nhân vật bất khả tư nghị*, thậm chí trên người còn dính vết máu của người khác, nhưng mà sâu thẳm nơi đáy lòng, cũng là thời khắc an ổn thả lỏng nhất mấy ngày qua.

(*)bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng nổi, lạ lùng...

- Đến rồi.

Lúc nghe được câu này, là khi đang thiu thỉu buồn ngủ bởi vì quá an lòng.

Vực dậy tinh thần ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là nụ cười má lúm đồng tiền cùng với đôi mắt trong veo quen thuộc, cách biệt không đến mấy tháng, lại cảm giác như đã lâu lắm rồi, tầm mắt vô thức dừng trên gương mặt ấy lâu một chút, sau đó mới từ từ chuyển hướng nhìn xung quanh.

Chỗ này không phải là phố xá sầm uất 'ngựa xe như nước' (đông nghịt), mà chỉ là một con đường nhỏ, cảm giác tương đối vắng lặng nhưng không hề hoang liêu, bên đường sạch sẽ có một tiểu điếm nhỏ, bên trong không có bao nhiêu người, tiểu nhị đi ra ân cần nghênh đón, Luyện nhi cũng không trả lời, trực tiếp dìu tôi xuống ngựa rồi đi vào bên trong, giống như đang ở nhà của mình vậy.

Nếu nàng làm vậy đã rất kỳ lạ rồi, thì phản ứng của người trong tiểu điếm càng kỳ lạ hơn, tiểu nhị và chưởng quỹ xung quanh đều tỏ vẻ làm như không thấy, nhiều nhất sẽ gật đầu một cái, tôi nghi hoặc hỏi nhỏ:

- Luyện nhi? Đây là..

Nàng cười nắm tay tôi kéo đi, vừa lên lầu vừa nói:

- Chỗ này là một cứ điểm do nhóm người Vương Gia Dận thiết lập, ta vừa mới biết lúc tới đây tìm tin tức của họ thôi, sau này nếu như ngươi có việc gì phải đi qua thành này thì cứ tới đây, rất thuận tiện.

Lúc nói lời này, Luyện nhi đang đẩy cánh cửa của gian phòng trong góc, sau khi âm thanh "kẽo kẹt" vang lên, nàng lại quay đầu nhìn tôi một cái, rồi lại lắc đầu bật cười nói:

- Không đúng, dù sao sau này ngươi cũng sẽ không hành động đơn độc nữa, không nói ngươi biết cũng không sao.

Nghe được lời ấy, tôi hiểu ý mỉm cười, có lẽ lần biệt ly này, hầu như đã trở thành một tâm bệnh mãi vẫn không hết khiếp sợ, đối với tôi và với nàng.

Vào phòng, có điếm tiểu nhị đi lên dâng trà nước theo thông lệ, lúc này đã qua giờ Mùi (1g-3g chiều), bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngã về Tây, Luyện nhi phân phó kêu chuẩn bị bữa tối, còn tôi nói chen vào xin hắn trước tiên nấu chút nước nóng để rửa mặt.

Hai bên ý kiến khác nhau, tiểu nhị kia lén nhìn sắc mặt của thiếu nữ bên cạnh, lại bị Luyện nhi liếc mắt nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Phải nghe lời của ta, cũng phải nghe lời của nàng, trước hết nấu nước mang lên rồi tiếp tục chuẩn bị cơm canh, còn ngây ra đó làm gì?

Đợi cho tiểu nhị kia cúi đầu khom lưng chạy chầm chậm ra ngoài, nàng mới qua đây, bĩu môi cười nhạo nói:

- Chỉ hai người chúng ta, ngươi gấp gáp thu thập trang điểm làm gì? Không ăn cơm, mà lại muốn thu thập hoàn hảo cho ai xem à?

Lúc này tôi đang ngồi trên bàn sửa sang lại mái tóc bị tán loạn, con gái bình thường ai mà chẳng có tâm tình này, ai cũng không muốn bản thân mình cực kỳ lôi thôi trước mặt người mình quan tâm, nghe nàng chế giễu, tôi nhịn không được trêu ghẹo lại nàng:

- Đã nói chỉ có hai ta, ngoại trừ ngươi thì còn có thể cho ai nhìn? Bản thân ngươi thì nhẹ nhàng khoan khoái, lại quên mất ta bên này khó chịu à, vừa vết máu vừa vết bùn, đến nỗi gặp nhau trong rừng cũng không nhận ra, sau cùng còn phải vứt mảnh khăn trùm mới nhận người quen, vậy mà đi thu thập một chút cũng không được? Không phải ngươi thì ta sửa soạn làm gì?

Thỉnh thoảng sẽ trêu chọc nàng, đây là phương thức chung sống quen thuộc trong suốt những năm tháng qua, cho nên không cảm thấy có gì không ổn khi nói lời kia, đương nhiên nói xong cũng không suy nghĩ gì nhiều, lực chú ý vẫn đặt vào động tác trên tay, tiếp tục loay hoay chốc lát, mới hậu tri hậu giác phát hiện bên kia vẫn chưa phản bác lại.

Chuyện này không bình thường lắm, từ trước đến nay nàng luôn cực kỳ háo thắng, lần này sao vậy nhỉ?

- Luyện nhi?

Không kịp thả tay xuống, cứ giữ nguyên cổ tay đang xoay, nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy cách ba bước chân, thiếu nữ kia lặng lẽ nhìn bên này, chân mày hơi nhíu, khẽ cắn môi dưới, hoàn toàn không thấy dáng vẻ nói cười vừa rồi, mà giống như có tâm sự trong lòng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

- Luyện nhi, sao vậy?

Vội vã buộc tóc đứng dậy đi qua, nắm hai tay nàng mà hỏi. Thế gian này có vài người cực kỳ không hợp với vẻ mặt rầu rĩ buồn bực, thiếu nữ trước mặt chắc chắn là ví dụ ấy, tôi thà thấy nàng nổi giận phát cáu, còn hơn là thấy nàng buồn rầu không vui.

- Lúc đó quả thật ta không thể nhận ra ngươi... Là ta không tốt...

Nào ngờ sau cùng mình nghe được một câu như vậy.

So với thẳng thắn xin lỗi, càng bất ngờ hơn chính là nàng thật sự để bụng lời mình thuận miệng nói.

- Nói gì vậy? - Tôi thu nụ cười, vội nói:

- Khi đó vừa quan binh vừa cường đạo, còn có một đám người dị tộc, trà trộn trong đó vốn cũng không tiện nhận thức, huống chi dáng vẻ ta kiểu này, bây giờ chỉ thuận miệng nói, đùa giỡn đôi câu, ngươi lại tưởng thật?

- Không phải. - Nàng lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Thật sự lúc đó ta không nhận ra ngươi ngay lúc vừa thấy, vậy là ta không tốt, nhưng mà, sau khi bỏ khăn ra, cũng không phải là do không chắc mà không dám nhận ngươi... Ngươi...

Không hiểu rõ, cho nên im lặng đợi nàng nói hết, nhưng nói đến đây thì Luyện nhi lại im lặng, chỉ ngước mắt nhìn tôi, rồi từ từ nhẹ nhíu mày, trở về điệu bộ muốn nói lại thôi, trong đôi mắt sáng rực lộ ra một ít cảm xúc khó hiểu.

Hít một hơi, đang định hỏi tới, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, là điếm tiểu nhị kia trở lại, đưa nước tới.

Phải mở cửa để hắn tiến vào. Lúc nói chuyện với người khác, vẻ mặt Luyện nhi đã khôi phục bình thường, chính là kiểu ngôn hành cử chỉ thẳng thắn mà ngạo nghễ, còn xen lẫn mỉm cười, không hề thấy chút khác thường nào.

Việc này trái lại không giống như là che giấu, mà giống như tâm tình chớp nhoáng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, khá hợp với tác phong của nàng.

Cuối cùng vẫn không rõ nguyên do, chỉ đành bỏ qua để sửa soạn bản thân trước, may mà trong phòng có bình phong ngăn cách, sẽ không quá lúng túng, sau lưng có thương tích, tất nhiên không thể tắm rửa, rửa mặt xong, cũng chỉ có thể dùng khăn vải lau sạch thân thể, những ngày qua đã quen làm vậy rồi, nhanh chóng thu thập xong xuôi, khoác áo mỏng xoay người đi ra, đã thấy ở bên cạnh bàn, Luyện nhi đang lật tới lật lui túi đồ của tôi.

Trong túi đồ vốn không có gì, vả lại người lục lọi là nàng, vì vậy tôi không nóng nảy, chỉ là vừa vén tóc ướt qua cần cổ vừa tò mò hỏi:

- Làm gì đấy?

Lúc này nàng vừa lấy mấy lọ thuốc trị thương ở trong bọc quần áo ra, cầm trên tay ngửi thử, vừa ngửi vừa liếc mắt qua đây, nói:

- Lau xong rồi? Lau xong thì qua bên kia cởi áo nằm xuống, ta muốn xem thương thế của ngươi.

Từ sau khi bị nàng vỗ nhẹ một cái rồi phát hiện vết thương trên lưng, tôi biết chắc chắn việc này sẽ không dễ bỏ qua, có điều không nghĩ tới nàng nhớ ra nhanh như thế, tôi hơi chần chừ, vô thức từ chối:

- Không cần gấp mà, cứ chờ một lát, chẳng phải ngươi vội dùng cơm sao?

- Cơm canh đâu mà chuẩn bị nhanh vậy, chặn cửa lại là được rồi. - Luyện nhi đẩy then cài xuống, qua đây kéo người nói:

- Ngươi càng kéo dài, càng chứng tỏ ngươi chột dạ, ngược lại ta phải xem rốt cuộc là tổn thương thế nào, nhanh lên.

Nàng luôn miệng thúc giục, không thể tiếp tục thoái thác nữa, nhận mệnh ngồi ở mép giường, chung quy hơi không được tự nhiên, nên quay mặt vào trong dời người một chút, đưa lưng về phía nàng mà cởi vạt áo, tháo từng lớp vải băng trắng muốt trên người, lộ ra tấm lưng dưới lớp vải băng. Lúc định vặn ngược cánh tay với lấy khối thuốc cao, chợt bị đè tay xuống một cách nhẹ nhàng.

- Đã nói ngươi nằm xuống, với tay ngược vậy cũng không thấy khó chịu hả, để ta.

Luyện nhi hành động nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến tôi hơi ngẩn ra, bởi vì rất ít có cơ hội được nghe nàng nói chuyện mềm nhẹ như vậy. Trong lúc thất thần, đã có cánh tay vòng qua hông, bụng vừa thu lại, vai đã bị đẩy nhẹ nhàng, tôi bất giác bị thả ngã xuống.

Dù là động tác đẩy ngã, Luyện nhi vẫn làm rất nhẹ nhàng, trong đầu chợt hiện lên bốn chữ "cẩn thận để nhẹ", buồn cười, mà không cười nổi.

Không biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút hốt hoảng, đã lâu lắm rồi chưa gặp loại cảm giác này.

Mà thôi, thuận theo nàng vậy.

Nằm trên gối, ôm tâm tư tùy người xử trí, không nói câu nào mà nhắm mắt lại, chỉ mong nhanh chóng qua đi. Vậy mà đợi thật lâu, mới cảm giác được một cái chạm ấm áp khác ở da thịt trên lưng.

Thân nhiệt của Luyện nhi xưa nay luôn cao hơn người thường một chút, kể cả ngón tay cũng như vậy, cho nên cảm giác đụng chạm cũng càng rõ ràng. Lúc đầu nàng không trực tiếp bóc thuốc trị thương, mà giữ yên tay ở vùng xung quanh giây lát, ngón tay đặt trên lưng bồi hồi* rất rõ ràng. Tôi thầm nhíu mày, không biết nàng định làm gì, đành phải tiếp tục thả suy nghĩ trống rỗng mà không nhúc nhích.

(*) bồi hồi: quanh quẩn một chỗ, chần chừ

Bồi hồi trong chốc lát, cuối cùng cũng cảm giác được thuốc cao bị gỡ ra từ từ. Có lẽ miệng vết thương đã khép rồi, nhưng ít nhiều vẫn có chút máu loãng, nên khi gỡ ra sẽ bị kéo hơi đau. Sớm đã quen với mức đau đớn này khi tự mình thay thuốc rồi, thế mà không biết là do không quen hay là vì nguyên nhân khác, cơ thể lại hơi run lên một cái chỉ vì chút đau đớn ấy.

Thật là vô dụng... Không nên lộ vẻ yếu ớt như thế trước mặt Luyện nhi. Tôi hơi ảo não vùi đầu vào giữa chăn gối, che giấu buồn bực mà nói:

- Ngươi nhanh chút đi mà, chậm chạp có chút... không được tự nhiên.

Đằng sau không trả lời, sau khi dừng một chút, quả nhiên đổi thành nhanh gọn "soạt" một cái, gỡ thuốc cao ra.

Lần này đã kiềm chế được run rẩy, chỉ là chôn mặt vào giữa chăn gối hít sâu một hơi.

Bởi vì bị thương trên lưng, tôi không có cách nào nhìn được chỗ đau của mình, một đường gấp rút, thầy thuốc của y quán đều là nam giới, càng thêm bất tiện, cho nên rốt cuộc thương thế ra sao? Vẫn luôn không biết, bây giờ để Luyện nhi kiểm tra, mình cũng cảm thấy tò mò, chờ đợi chốc lát vẫn không nghe được động tĩnh phía sau, tôi nhịn không được nghiêng đầu hỏi:

- Sao, chắc sắp kết vảy rồi phải không? Luyện nhi, ngươi xem thử vùng xung quanh có đỏ lên hay là...

Chợt ngậm miệng, không thể nói hết những lời ấy, bởi vì cảm giác được có lòng bàn tay mềm mại đặt trực tiếp lên vết thương, căng sống lưng, không biết là do đau ngứa, hay là do nhiệt độ của lòng bàn tay.

Thật không biết nàng muốn làm gì, xúc cảm phủ trên vết thương nhẹ nhàng như có như không, nhiệt độ lòng bàn tay lại làm chỗ bị thương vừa đau vừa ngứa, quả thật có chút khó chịu, tôi nhẫn nhịn giây lát, sau cùng không chịu nổi mới lên tiếng:

- Luyện nhi?

Có lẽ là vì tiếng gọi này, nhiệt độ kia bỗng rời đi, biến mất không còn cảm giác.

Thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hiểu lắm, rốt cuộc nàng muốn làm gì nhỉ? Nói là nghiệm thương, vậy mà lại một không nói hai không thoa thuốc. Tôi giữ vạt áo đã mở được một nửa, tay khác chống lên, lúc đang định ngốc dậy quay đầu lại nhìn, trước mắt chợt thoáng hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo chói mắt!

Trong lòng căng thẳng, gần như muốn bật dậy, nhưng đã bị người đè giữ thân thể không thể cử động.

Tuy là áp chế đến không thể cử động, nhưng động tác vẫn rất nhẹ.

Áp chế ngang ngược, động tác mềm nhẹ, giọng nói giận dữ:

- Ngươi, chính là bị thanh kiếm này tổn thương phải không?

Tiếng nói chuyện của Luyện nhi rất gần, gần như vệt sáng lạnh lẽo kia sắp dán bên má tôi vậy, và cũng lạnh buốt như vệt sáng sắc bén ấy.

Từ lúc ý thức được nàng đang làm như vậy, tôi đã từ bỏ ý định chống cự không cần thiết, tràn đầy nghi hoặc nghiêng đầu tập trung nhìn đến. Vừa nhìn thấy, tôi hít vào một ngụm khí lạnh, ánh sáng dán bên gò má, là ánh sáng của một thanh đoản kiếm, mà hoa văn quen thuộc trên thân kiếm đã tuyên bố rõ ràng lai lịch của nó, đây không phải là thanh đoản kiếm theo mình từ nhỏ thì còn có thể là cái gì?

- Luyện nhi! Sao ngươi lấy được...

Vội vã muốn quay đầu hỏi, nhưng vẫn không thể như nguyện, nàng không cho tôi ngồi dậy, tôi cũng không đấu với nàng, hết đợt này tới đợt khác, thắng bại rất rõ ràng.

- Trước khi hỏi cái khác, ngươi tốt nhất trả lời vấn đề của ta!

Tôi nằm sấp trên giường, nàng lại ở phía trên tôi, nói chung nàng vẫn nhớ được hơi chống nửa thân trên để tránh đè lên vết thương. Hành động này không phải đùa giỡn, cũng không phải thân mật, đơn thuần chỉ là chế trụ người khác để dễ tra hỏi, bởi rằng lúc này, giọng nói kia chất chứa phẫn nộ cực điểm, cười gằn nói:

- Ngươi trái lại nói cho ta biết, giao chiến với quan binh, thì làm sao lại bị chính thanh kiếm tùy thân của mình đâm bị thương thành bộ dạng này!

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn